Phu nhân không dễ chọc

Chương 67



Võ Hạ Uyên muốn xem nhẹ giọng nói này cũng khó, khóe mắ cô giậ mộ cái: “Lê Minh Khanh”

“Là ôi, là ôi” Lê Minh Khanh rấ vui vẻ đáp: “Cô Võ, ôi ở ngay rong công viên bên ngoài nhà cô, mộ chiếc xe đen” Giọng điệu anh a lạnh lẽo: “Chỉ mộ mình cô đến, nếu không ôi không bảo đảm sẽ làm gì với người đẹp bên cạnh này đâu.”

Mặc dù chỉ mới gặp Lê Minh Khanh mộ lần, nhưng Võ Hạ Uyên biế rõ rằng người đàn ông đó nói được hì làm được.

Võ Hạ Uyên bình ĩnh nói với quản gia mình đi công viên mộ chú. Cô nói địa điểm, nếu quá nửa ngày không rở lại, chắc chắn quản gia sẽ cho người ra ngoài ìm cô. Cô nhớ rõ rằng gần công viên cũng có mấy cái camera, Lê Minh Khanh không hể ính oán kĩ càng đến mức ngay cả chuyện này cũng biế. Chí í rước mắ sắp xếp như hế này, Du Dương sẽ an oàn.

Ở mộ góc công viên quả nhiên có mộ chiếc xe đen đang đậu, Võ Hạ Uyên định hăm dò rước, sau đó cách ấm kính hủy ỉnh nhìn hấy khuôn mặ lộng lẫy đang mỉm cười của Lê Minh Khanh.

“Quả nhiên là cô Võ rấ giữ lời” Lê Minh Khanh ừ rên xe bước xuống, mặc mộ chiếc áo sơ mi màu hồng, vô cùng hu hú ánh nhìn.

***

Võ Hạ Uyên lại không có âm rạng hưởng hức: “Du Dương đâu?”

Lê Minh Khanh chỉ chiếc ghế đãng sau xe: “Ở đây.”

Võ Hạ Uyên cảnh giác đi vòng qua ừ mộ bên khác, quả nhiên hấy Du Dương đang ngủ ở bên rong .

“Anh đã làm gì cô ấy? !” Võ Hạ Uyên giận dữ nói.

“Yên âm, chẳng qua chỉ ạm hời hôn mê mộ giờ” Lê Minh Khanh lơ đãng: “Không có ác dụng phụ gì.”

“Anh muốn gì?” Võ Hạ Uyên nhíu mày hỏi.

“Chỉ đơn giản muốn nhìn cô.” Lê Minh Khanh rừng mắ nhìn. Võ Hạ Uyên khó mà ưởng ượng nổi người đàn ông rông sạch sẽ đơn huần này và người đối xử hô lỗ với Lý Dư Nhiên ngày đó là cùng mộ người.

“Vậy ôi sẽ đưa Du Dương đi.”

“Có hể.” Lê Minh Khanh ựa rên cửa xe: “Cô đánh hức c‹ đi, dược ính của huốc kia không mạnh”

Võ Hạ Uyên nhanh chóng mở cửa xe, võ vỗ bả vai Du Dương: “ỉnh lại đi!”

Du Dương chậm rãi ỉnh lại, sau hai giây ngây ngốc hì bỗng nhiên ngồi dậy. Vẻ mặ cô cảnh giác, kinh ngạc nhìn về phía Võ Hạ Uyên: “Hạ Uyên?”

“Ừm” Võ Hạ Uyên vừa chú ý hành động của Lê Minh Khanh vừa đỡ Du Dương ra: “Chúng a rời khỏi chỗ này rước.”

Dường như Lê Minh Khanh cũng không có ý định ngăn cản. Chỉ là Võ Hạ Uyên chưa kịp hở phào hì sau lưng bỗng nhiên vang lên iếng bước chân dồn dập, rước iên cô bảo vệ Du Dương ở phía sau, vừa quay người lại liền hấy khuôn mặ của Lê Minh Khanh phóng đại đến vô hạn.

Độ nhiên cô bỗng hiểu ra ý định người đàn ông này, nhanh chóng quay đầu.

Lê Minh Khanh vốn định hôn xuống môi cô nhưng lại lệch lên mặ.

Lê Minh Khanh vẫn chưa hỏa mãn liếm môi: “hậ mềm.”

Võ Hạ Uyên rừng o mắ, không nhịn được quá: “Anh bị bệnh à?”

“Bị bệnh đấy” Ngón ay hon dài của Lê Minh Khanh chấm nhẹ lên môi: “Bệnh ương ư” Nói xong quay người lên xe, nghênh ngang rời đi.

“Hạ Uyên..” Du Dương lắp bắp: “Anh, anh 1a lợi dụng cậu.”

“ớ biế” Võ Hạ Uyên vỗ rán, sau đó ghé mắ nhìn Du Dương: “Cậu sẽ nói cho rương ấn Phong biế sao?”

“Đù ớ có không nói, với ính cách quái dị của người đàn ông đó, không chừng cũng làm cho cậu bị lộ” Du Dương cẩn hận nói: “Đến lúc đó bị ổng giám đốc rương biế được, ớ cảm hấy cậu sẽ rấ hảm.”

…’ Võ Hạ Uyên: “inh hần cậu không ố, về rước đã”

Bùi Cảnh Sinh còn nhanh hơn rương ấn Phong, chuyện đầu iên sau khi đến biệ hự là kiểm ra Du Dương có an oàn hay không.

“Cảm ơn bà chủ rương đã cứu giúp.”

rên đường Bùi Cảnh Sinh đi ới đại khái cũng biế được rõ ràng đã xảy ra chuyện gì, còn ưởng rằng Võ Hạ Uyên đã dùng cách gì hay, dù sao người phụ này cũng vô cùng hông minh.

“Không có gì” Võ Hạ Uyên lắc đầu: “Sau chuyện này nhấ định phải cẩn hận, đối phương ở rong ối chúng a ở ngoài sáng, ôi không nghĩ rằng ngay cả Du Dương mà gã cũng để mắ ới.”

Bùi Cảnh Sinh sắc này hì đương nhiên rồi

“Bà chủ rương không bị hương gì chứ?”

Bùi Cảnh Sinh xem xé Võ Hạ Uyên, hấy cô iếp ục lắc đầu, nghi hoặc nói: ‘Gã dễ dàng hả người đi như hế?”

‘Võ Hạ Uyên khó khăn mở miệng nói: “Có điều gã… Hôn ôi mộ chú.”

rong nháy mắ Bùi Cảnh Sinh không có vẻ mặ gì.

Ngay sau đó ừ cổng vang lên mộ giọng nói rầm hấp nén giận: “Gã làm gì em?”

im Võ Hạ Uyên nhấ hời đập như rống chầu, cứng ngắc quay người lại, nhìn hấy rương ấn Phong đang đứng rước cửa, lặ nặng nề: ‘Chuyện đưa lưng về phía ánh sáng, không hấy rõ vẻ mặ.

Bùi Cảnh Sinh rấ biế cách làm người, lập ức dẫn Du Dương đi. Khả năng nhìn mặ chủ nhà mà nói chuyện của mấy người làm ngày càng inh ường, chưa được mấy phú, phòng khách chỉ còn lại Võ Hạ Uyên và rương ấn Phong.

rong lòng Võ Hạ Uyên âm măng Lê Minh Khanh mộ vạn lần, đây là chuyện gì chứ? Rõ ràng cô cũng là người bị hại, lại mấ hế sức mạnh vào giây phú này.

rương ấn Phong đi đến rước mặ Võ Hạ Uyên, nhẹ nhàng nắm cằm cô, đáy mắ là mộ màu đen uyền như mực: “Hôn chỗ nào của em rồi?”

Võ Hạ Uyên cam chịu chỉ chỉ gò má má phải: “Chỗ này, em cũng không kịp phòng bị.

Lúc đầu gã muốn hôn miệng em, may mà em Võ Hạ Uyên không nói nổi nữa. Nhiệ độ rong sảnh đã hạ xuống điểm đóng băng, quanh người rương ấn Phong giống như ngưng ụ lại mộ cái lốc xoáy, ư hế nghiền ấ cả mọi hứ hành ro.

Võ Hạ Uyên chờ bão ố iến đến, ai ngờ người đàn ông lại kéo cô vào phòng ắm, sau đó nhúng ướ khăn mặ nhẹ nhàng lau sạch mặ cô. Vốn mới bắ đầu còn được, nhưng lau hêm mấy lần Võ Hạ Uyên đã cảm hấy hơi đau, cô ngẩng đầu nhìn về phía rương ấn Phong, nói khẽ: “Đau…”

Động ác rên ay rương ấn Phong dừng lại, ném khăn mặ đi, lòng bàn ay cọ xá khuôn mặ Võ Hạ Uyên: “hậ có lỗi, anh hậ sự… Anh hí sâu mộ hơi: “Anh hậ sự ức giận.”

“Em biế.’ Võ Hạ Uyên nói iếp: chuyện đó độ nhiên xảy ra, em không ngờ rằng gã a lại xuấ hiện ở ngay gần nhà”

Vẻ mặ rương ấn Phong nặng nề, ôm lấy Võ Hạ Uyên: “Do anh sơ suấ.”

Chuyện này có vẻ đã cho qua, nhưng Võ Hạ Uyên rõ ràng, rương ấn Phong rấ để ý.

Vào những đêm iếp heo, mỗi lần anh ân ái với cô, luôn hôn má phải của cô không ngừng, giống như là in ừng chiếc dấu mộ, uyên bố quyền sở hữu đồng hời xóa sạch dấu vế mà Lê Minh Khanh lưu lại không còn gì.

Dựa heo suy nghĩ của Võ Hạ Uyên, nên làm mọi truyện ừng bước mộ. Dù ạm hời chưa rõ Lê Minh Khanh có mục đích gì, nhưng người đàn ông này rõ ràng muốn chọc giận rương ấn Phong, dường như nhìn người khác căng hẳng anh a liền vui vẻ. Võ Hạ Uyên không muốn anh a đạ được ý muốn, muốn sống như hế nào hì sống như hế ấy, nhưng rương ấn Phong không đồng y.

“Lần sau nếu gã lại chạm vào chỗ nào.

của em, anh phải xử lý như hế nào?” Võ Hạ Uyên còn nhớ rõ khi ổng giám đốc rương đang nói câu này. ình dục đã giảm bớ, mặ mũi lại đầy vẻ nghiêm úc.

Gợi cảm muốn chế hế là Võ Hạ Uyên đồng ý dưới vẻ đẹp.

của anh, chấp nhận ấ cả sắp xếp của rương ấn Phong. Các biện pháp an ninh ở phía biệ hự rở nên nghiêm mậ hêm mấy lần, sau này sợ rằng Lê Minh Khanh vừa mới iếp cận sẽ bị phá hiện ngay.

Lần rước đi nhà cũ của nhà họ rương suý chú nữa bị Lý Dư Nhiên giở rò, lần này lại đi, Võ Hạ Uyên không dám ùy iện, bốn chiếc xe heo ở rước sau, rên đường không có gì xảy ra.

ình huống nhà họ rương rấ phức ạp, nhưng bố rương đối xử với Võ Hạ Uyên hậ sự không ệ. Võ Hạ Uyên mang mộ đống đồ vậ đến gặp ông, không ngờ rằng sẽ gặp phải rương hiên Định.

Dường như sau khi ách nhau ra ở nghĩa địa, bọn họ chưa ừng gặp lại nhau.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status