Phu nhân không dễ chọc

Chương 96



“Em hấy rần Anh hư hế nào?” rên đường rở về rương ấn Phong hỏi.

“Em hấy được lắm” Võ Hạ Uyên nói hậ: “Nhưng em vẫn có cảm giác không đơn giản như vậy, đây là rực giác của phụ nữ”

“in ưởng rực giác là ố rồi” rương ấn Phong nắm lấy ay Võ Hạ Uyên: “Phòng bị nhiều mộ chú cũng không phải là chuyện xấu. Nếu rần Anh hư hậ sự rủ em ra ngoài, hì hãy hậ cẩn hận.

“Em hiểu rồi” Võ Hạ Uyên nhíu mày: “Hình như ba đã biế chuyện rồi”

“Em đã ừng cùng rương hiên Định qua lại” rương ấn Phong nói xong cảm hấy có chú chua chá: “Đây không phải là bí mậ, uy răng không có nhiều người biế, nhưng chỉ cần ba muốn kiểm ra, chắc chắn cũng có hể ìm ra chú manh mối. Nhưng không có việc gì đâu, hái độ của ba rấ rõ ràng, ông ấy không rách em và ông ấy cũng sẽ không bao giờ để cho rương hiên Định có cơ hội kích động những ý nghĩ xấu xa”

Võ Hạ Uyên khẽ gậ đầu, rong lòng nhẹ nhõm vài phần.

***

Võ Hạ Uyên rao đổi hông in liên lạc với rần Anh hư hoàn oàn là do hoàn cảnh ép buộc, cô cũng đành phải khách sáo, nhưng ai ngờ rần Anh hư rấ nghiêm úc, ngày hôm sau liền hỏi Võ Hạ Uyên có hời gian không, muốn đi hăm quan Cần hơ.

Mấy hành phố lớn đều là mộ dạng giống nhau, có cái gì mà hăm quan cơ chứ?

Mặc dù nghĩ như vậy nhưng Võ Hạ Uyên vẫn đồng ý.

‘Võ Hạ Uyên mặc quần áo hể hao giản dị đi ra ngoài, đến lối vào cửa iệm vàng hì gặp rần Anh hư đang mặc mộ bộ váy lolia. Võ Hạ Uyên vốn không hích phong cách này, nhưng nhìn rần Anh hư mặc cô lại cảm hấy đây là mộ đảng cấp khác.

Những người xung quanh đều quay đầu lại nhìn.

rần Anh hư dường như đã quen với cảm giác bị người khác nhìn chăm chú, Võ Hạ Uyên iến lại gần cười cười: “Bây giờ rở về hay quần áo hì có kịp không? ôi sẽ không làm cháu xấu hổ chứ?”

rần Anh hư sửng số, lúc này mới nhận ra Võ Hạ Uyên đang rêu chọc mình, cô không khỏi che môi cười hâm, đứng lên.

“hím hai” rần Anh hư vô cùng hân hiế nằm lấy cánh ay Võ Hạ Uyên: “Đi iệm vàng xem rước đi. Cha mua cho cháu mấy chiếc váy mới, cháu muốn chọn mấy bộ rang sức bằng vàng hậ đẹp để phối cùng.”

Võ Hạ Uyên liếc nhìn logo rên ấm bảng, nhớ rằng đây là mộ cửa hàng vàng rấ nổi iếng, chỗ này có lẽ sẽ khiến rần Anh hư hài lòng.

‘Võ Hạ Uyên không có hứng hú với đồ rang sức bằng vàng, cô ấy cảm hấy mình vẫn còn rẻ, để đeo được loại rang sức này cũng phải chờ mộ hời gian nữa. rái lại, rần Anh hư hì nói chuyện với nhân viên bán hàng rấ vui vẻ.

rần Anh hư mua sắm không hể ngừng lại được. Cô ấy đã liên ục chọn bảy, ám chiếc vòng ay. Võ Hạ Uyên im lặng chờ đợi ở mộ bên, hỉnh hoảng đưa ra ý kiến. “Leng keng leng keng” Chuông gió ở cửa vang lên, nhân viên bán hàng lịch sự nói: “Hoan nghênh quý khách”

Mãi đến khi Hà Minh Lam bước ới gần, Võ Hạ Uyên mới nhận ra cô a.

“Cô Võ?” Hà Minh Lam nén sự xấu hổ và ức giận lại, khôi phục bộ dạng đoan rang, lạnh lùng.

“Là bà rương” Võ Hạ Uyên sửa lại.

Đáy mắ Hà Minh Lam lóe lên lửa giận, sau đó cô a nở nụ cười: “Không biế được là cô Võ còn có hể đến nơi này mua sắm đấy?”

Ý ứ của cô a rấ rõ ràng, nếu không phải được gả cho rương ấn Phong, Võ Hạ Uyên chẳng qua chỉ là mộ đứa rẻ mồ côi, sao có hể xứng với anh chứ?

“Vì cái gì mà hím hai ôi không đến đây được?” rần Anh hư vốn đang im lặng độ nhiên nói: “Chú hai ôi vô cùng hương hím hai, đừng nói là mấy chiếc vòng này mà chỉ cần hím hai nói hì cả cái cửa iệm chú hai cũng có hể mua được”

rần Anh hư nói hậ chậm, nhưng lời nói của cô ấy rấ rõ ràng cùng kiên quyế “Cô là..” Hà Minh Lam không hích người khác nói giúp Võ Hạ Uyên, nhưng cô gái rước mặ lại gọi rương ấn Phong là “chú hai”, cô a lo sợ đây là cô cháu gái yêu của nhà họ rương, nhấ hời không dám gay gắ đối rần Anh hư mặ Hà Minh Lam đứng đó, quay sang nói với Võ Hạ Uyên: “hím hai, rước khi đi chú hai nói với cháu đồ rang sức của hím đều đã cũ hế rồi, nên mua hêm mộ í”

Cầu rời phù hộ, Võ Hạ Uyên nghĩ hầm.

Võ Hạ Uyên chọn ngẫu nhiên hai chiếc vòng ay bãng vàng có đính ngọc rai và mộ đôi bông ai vàng. Nhân viên bán hàng ưởng cô chỉ là người bình hường, không ngờ cô lại dám chọn sản phẩm đắ nhấ, quý nhấ rong cửa iệm. iếng máy hanh oán kêu lên “keng keng”, “hưa cô, ổng cộng là 1 ỉ 300 riệu ạ.”

Võ Hạ Uyên lập ức bị sốc, liệu có phải là lừa người không, chế ác kiểu có mộ không hai hay sao mà có giá hơn 1 ỉ đồng?

Nhưng Hà Minh Lam đang đứng đó nhìn, Võ Hạ Uyên không hể để mấ mặ rước cô a. Lúc cô chuẩn bị ra khỏi nhà rương ấn Phong đã cầm lấy chiếc hẻ đen hứ ba đưa cho cô, vốn là lo lắng lỡ có việc gì ngoài ý muốn, không ngờ lại hậ sự gặp phải chuyện này.

Võ Hạ Uyên đưa chiếc hẻ đen cho nhân viên, hản nhiên nói: “Quẹ đi.” Nhưng hực ra, rái im cô đang rỉ máu.

Nhân viên bán nhìn hấy rên ấm hẻ có in chìm hình con rồng, ngay lập ức hí vào mộ hơi, run rẩy đưa hẻ vào máy qué: “Được rồi hưa cô, xin cô chờ mộ chú: Hà Minh Lam mím chặ môi, hạ hấp ầm mắ rồi dừng lại ở chiếc nhẫn hồng ngọc rên ay Võ Hạ Uyên.

rần Anh hư cũng chú ý ới, cô nằm ay Võ Hạ Uyên đánh giá: “hím hai, chiếc nhãn này đẹp quá, hím mua ở đâu vậy?”

“Là chú hai của cháu ặng đấy” Võ Hạ Uyên rả “Đó là viên ruby đầu iên được phá hiện ở Phần Lan vào năm 1978. Màu sắc vừa rong rẻo vừa ình khiế. Đó là mộ viên đá vô cùng quý hiếm” Mộ người đàn ông rung niên đeo kính, mặc ves vừa bước ới, ông a nhìn chằm chằm vào ay Võ Hạ Uyên, chăm chú nghiên cứu. Lúc sau bình ĩnh lại, ông a mới nói iếp: “hì ra là bà rương. Nếu không phải cô vừa quẹ hẻ, nhân viên bán hàng của chúng ôi có lẽ vẫn chậm rễ không nhận ra cô, không phục vụ cô chu đáo”

“Sao có hể chứ? ôi hích hái độ phục vụ ở đây lắm” Võ Hạ Uyên cười, cô biế mấy “cửa hàng quý ộc” này luôn có danh sách rực uyến ghi ên mộ số khách hàng VIP. Có rấ nhiều cách để nhân viên có hể nhận ra họ, và hẻ đen là mộ rong số đó.

“Bà rương rực iếp hăng chức rở hành khách hàng VIP của cửa hàng.” Người đàn ông vừa nói vừa cầm máy ính lên ính lại giá chiếc nhấn, lộ ra biểu cảm không nói nên lời: “Sau khi được hưởng đặc quyền, ổng cộng là 1 ỉ 250 riệu.”

“Cảm ơn” Võ Hạ Uyên khéo léo ươi cười, nhưng rong lòng cô đang hầm gào lên, có gì khác biệ hay sao?

Móng ay của Hà Minh Lam gần như: đang ghim vào hị. Có rời mới biế cô a đã iêu ốn bao nhiêu iền rồi mà vẫn chưa rở hành khách hàng VIP của cửa hàng này! Mà mộ người phụ nữ không có hân phận, không có xuấ hân, sao lại dám hơn cô a?

Võ Hạ Uyên nghĩ rần Anh hư không phải khách hàng VIP, do dự mộ chú, sau đó cần răng nói: “ính cả những hứ cô gái này vừa mới mua nữa.”

“Hả? Không cần đâu hím hail” rân Anh hư có chú khẩn rương.

“Cháu đã gọi ôi hai iếng hím hai nên đây coi như là quà của ôi ặng cháu đi” Võ Hạ Uyên nhẹ giọng.

rần Anh hư cũng không ừ chối: “Cám ơn hím hai, hím hai hậ ố bụng!”

Cô gái, cô cũng không khách sáo mộ chú sao?

Vừa mới ghé vào mộ iệm vàng đã vung ay iêu mấ hơn mộ ỉ đồng, Võ Hạ Uyên chưa bao giờ xa xỉ như vậy. Chân cô bước đi còn đang có chú run run.

“Ngài Phó!” Hà Minh Lam cố ý hô lên.

Người đàn ông rung niên ỉnh ế kia bèn dừng lại, cô a vội vàng nói: “ôi muốn chọn mộ sợi dây chuyền vàng. Ngài Phó có hể xem giúp ôi được không?”

“Nhân viên của ôi có năng lực rấ chuyên nghiệp, bọn họ sẽ giúp cô.” Người đàn ông sắc mặ ươi sáng nhưng lạnh lùng: “Cô cứ ừ ừ lựa chọn” Nói xong anh a liền rời đi.

Rõ ràng, địa vị của Hà Minh Lam không xứng đáng để đích hân anh a phải phục vụ.

Hà Minh Lam độ nhiên quay ngoắ lại nhìn Võ Hạ Uyên: “Cô ở đó đắc ý cái gì?”

rần Anh hư ngẩn người: “hím hai, có phải cô a bị bệnh dại không? Cứ nhìn hấy người a liền lao đến cản?”

“Cô nói lại lần nữa ôi xem?” Hà Minh Lam bước ới chỉ vào rần Anh hư.

Võ Hạ Uyên cau mày, kéo ay Hà Minh Lam ra: “Cô ấy không phải người mà cô có hể ùy iện ức giận đâu, cô hãy ự rọng mộ chú.”

Hà Minh Lam ức giận đến mức phá run, rừng mắ nhìn chăm chẵm hai người mấy giây, sau đó cũng không mua hứ gì, lập ức bỏ đi rước.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status