Phù sinh thác hai kiếp thâm tình

Chương 320



Chương 320

Có lẽ do đã lâu lắm không tiếp xúc thân mật như thế, Lê Hiên âm thầm an ủi chính mình. Trong lòng có cảm giác yên bình không nói nên lời.

Mọi người nói cười đùa vui, phảng phất lại giống như trước kia.

Trong phòng thắp đèn, có nữ nhân ở nhà, tâm trạng liền thay đổi, những câu nói thô tục, lỗ mãng cũng dần dần thu liễm, nói chuyện cũng mêm nhẹ rât nhiêu.

Lúc dùng bữa, Tử Vi ngồi bên cạnh Lê Hiên. Lê Hiên thỉnh thoảng gắp cho nàng món nàng thích ăn. Tử Vi không còn giành đồ ăn với hắn giống trước kia.

Khi hắn gắp cho nàng sườn đê nướng nàng thích, nàng lại nói với hăn: “Cảm ơn.”

Lê Hiên sa sâm mặt.

Hắn đen mặt, mọi người cũng như đứng đồng lửa, ngồi đồng than. Tử Vi không hề nói đông nói tây không kiêng nê giống như trước nữa. Trước kia, chỉ cần có nàng, trên bàn hiểm khi tẻ nhạt.

Nàng cúi đầu yên lặng ăn, nhưng dáng vẻ thỏa mãn kia lại thật giống trước kia.

Trương Dương đột nhiên đi đến, hắn đi cực nhanh, đưa cho Lê Hiên một tờ giấy.

Lê Hiên cầm lấy, mở ra nhìn, khẽ cau mày.

Duệ Vương liếc mắt nhìn hắn, hắn hiểu rõ Lê Hiên, khẳng định đã xảy ra chuyện gì.

Lê Hiên đưa tờ giấy cho Duệ Vương: “Nhiếp Lăng Hàn đánh bại Cam Châu!”

Hắn đứng lên, cắn răng thấp giọng nói: “Hơn nữa còn tàn sát dân trong thành!”

Mọi người kinh hãi, Duệ Vương nói: “Vì sao chúng ta không có một chút tin tức nào?”

Lê Hiên nhấp nhấp môi không nói lời nào, Duệ Vương nói: “Chẳng lẽ bọn chúng chỉ một buổi chiều đã đánh bại Cam Châu?”

Lê Hiên mặt âm trầm, gật đầu.

Buổi chiều, bọn họ còn ở Vũ Châu. Nhiếp Lăng Hàn dẫn bọn họ tới Vũ Châu, lại nhân cơ hội đánh tan Cam Châu.

Bạch Thiếu Đình nói: “Cho dù chúng ta đều không ở đó, cũng không đến mức thế này. Người không có tin tức, chúng ta cũng không có tin tức. Cam Châu, khẳng định có nội gián. Chúng ta phòng bị nghiêm mật như vậy, làm sao dễ dàng bị hắn đánh hạ.”

Lê Hiên nói: “Bởi vì hắn là Nhiếp Lăng Hàn. Đối với hắn, không thể dùng cách thức người thường đề hiểu. Hắn làm bất cứ chuyện gì, đều lập mưu chu toàn. Điểm này, ta không bằng hắn.”

Mọi người đều đứng dậy.

“Trương Dương, chuẩn bị ngựa cho 5000 người!” Lê Hiên quay đầu lại nhìn Tử Vĩ: “Dương Thạc, ngươi trông Tử VỊ, trước khi ta trở về, ai cũng không thê đi.”

Duệ Vương nói: “Bây giờ chúng ta đi Cam Châu, khẳng định không còn kịp.”

Lê Hiên nói: “Ai nói ta muốn đi Cam Châu? Nhiếp Lăng Hàn hiện tại đang ở Cam Châu chờ ta! Chúng ta đi Kim Thành!”

Duệ Vương nói: “Kim Thành? Nơi đó có chủ lực phương bắc của Nhiếp Lăng Hàn!

Ít nhất năm vạn nhân mã, người mang 5000 người, chẳng phải là đi chịu chết?”

Lê Hiên nói: “Ngươi đừng loạn. Chuyện chúng ta đi Kim Thành, bảo mật. Trương Dương, hạ lệnh đi Cam Châu, nửa đường theo kênh đào chuyền sang Kim Thành, dặn dò các chiến sĩ mặc khôi giáp màu bạc giống nhau, mang nhiều bạo đạn. Hàn Chỉ Đào cùng Trương Dương theo ta đi Kim Thành. Thiếu Đình, ngươi mang theo Trịnh đà chủ cùng Dương Tử Thao đến Cam Châu, mang theo các chiến sĩ Thanh Y Đường mai phục xung quanh Cam Châu, nhìn thấy có người ra khỏi thành lập tức chặn giết! Ngăn cản khoảng một canh giờ có thê lui binh. Duệ Vương, ngươi thủ tại chỗ này, bảo đảm Phù Thành bình an!”

“Rõ!”

“RõI!”

“Rõ!

Mọi người thấy được sát khí thâm trầm trong mắt Lê Hiên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.7 /10 từ 6 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status