Phù sinh thác hai kiếp thâm tình

Chương 326



Chương 326

 

Lê Hiên ngắng đầu nhìn thoáng qua Tử Vi, bản tay to nắm vào eo nhỏ của Tử Vị, “Nàng mang người Thanh Y Đường lại đây?”

 

Tử Vi nói: “Không phải, ta xen lẫn trong đội ngũ các người tiền vào. Người của Thanh Y Đường đã sớm chờ ở nơi này, 5000 người này, đã trừ bỏ thân phận Thanh Y Đường, bọn họ muốn đến đầu phục chàng, kiến công lập nghiệp, chàng phải đối xử tử tế với bọn họ.”

 

Lê Hiên trịnh trọng gật đầu, “Yên tâm đi.”

 

Tay của hắn nắm lấy tay Tử Vi, Lê Hiên lẫm liệt đứng đó, hắn vốn chính là hoàng đề Đại Hưng, hiện giờ cứ đứng như vậy, dáng người cao lớn, chiến bào phần phật, có một cỗ uy nghiêm không nói nên lời, một ít binh lính không tự chủ được mà buông vũ khí.

 

Đại đa số người là bị chính mình đánh bại.

 

Trong lòng đã không có trụ đỡ, một người đầu hàng, một vòng người chung quanh cũng cân nhắc, đầu hàng theo. Lại qua mười lăm phút, chiên sĩ chồng cự còn lại không đến hai trăm người, bọn họ bị vây quanh ở giữa, giết lẫn nhau đỏ cả mắt rồi.

 

Nhìn người phe mình càng ngày càng ít, có binh lính tuổi không lớn khóc lên, hắn cũng chỉ mới mười sáu mười bảy tuôi.

 

Hắn há miệng, trên mặt trên người tất cả đều là máu, nhìn dáng vẻ, tựa hồ cũng sắp kiệt sức.

 

Nam nhân bên cạnh vẫn luôn đen mặt xông về phía trước khinh thường nhìn hắn một cái, một kiếm đâm thấu tim hắn: “Đồ nhu nhược!”

 

Lê Hiên dùng tay che mắt của Tử Vĩ: “Đừng nhìn.”

 

Tử Vi lắc đầu: “Không có việc gì, ta đã thấy nhiều.”

 

Lê Hiên đáy mắt trầm xuống, trong lòng bực bội không tên, vì sao cảm giác như nàng không cần mình nữa?

 

Khoảng thời gian không ở bên hắn này, nàng đã trải qua cái gì?

 

Vòng vây càng ngày càng nhỏ, bên trong cuối cùng cũng không còn âm thanh.

 

Lê Hiên lớn tiếng nói với Hàn Chi Đào: “Thông cáo xuống, những kẻ phản kháng, điều tra rõ quê quán, diệt cả nhà!”

 

“Rõ!” Hàn Chi Đào lĩnh mệnh.

 

Tử Vi vẫn đứng không nhúc nhích, cũng không nhăn mày chút nào.

 

Nếu là trước kia, Tử Vi khẳng định sẽ nói hắn tàn nhẫn, sẽ cầu hắn thả bọn họ. Nhưng nay, nàng nhấp miệng, mặt vô biểu tình nhìn mọi người dọn đẹp chiến trường.

 

Lê Hiên trong lòng không khỏi thấy mắt mát.

 

“Nàng…” Lê Hiên muốn nói lại thôi.

 

Tử Vi nói: “Ta hiểu rõ ý của chàng. Chàng là muốn uy hiếp TmỌI người, về sau, nếu lại có loại tình huống này, mọi người khẳng định sẽ không chống cự. Hy sinh bọn họ, là vì phần lớn người còn lại!”

 

Lê Hiên cười: “Nàng quả thực đã không còn giống trước kia. Đi thôi, nghe nói Kim Thành là trú điểm chủ lực của Nhiếp Lăng Hàn, chúng ta vào doanh trướng của hắn nhìn một cái.” Lê Hiên tiên lên gắt gao năm tay Tử VI.

 

Tử VI đứng lại nói: “Thanh Y Đường còn có một nhóm người không muốn tham dự tranh đấu. Nhưng bọn họ dù sao cũng là người của Thanh Y Đường, chàng không cần bọn họ, Nhiếp Lăng Hàn cũng sẽ không tha cho bọn họ, hắn khẳng định sẽ bắt bọn họ tham dự chiến tranh. Cho nên, ta muốn an bài cho bọn họ tốt đã.”

 

Lê Hiên nói: “Ta để Trương Dương đi theo nàng.”

 

Tử Vi lắc đầu, “Không cần. Chàng hiện tại cũng cần người. Tương Thao cùng Tiêu Ngũ vậy là đủ rồi. Bọn họ trước kia chính là thị vệ bên người Tân Đạt Nhĩ, thân thủ cũng không kém hơn Trương Dương. Ta đi đây!”

 

Không chờ Lê Hiên tỏ thái độ, Tử Vị đã xoay người bỏ đi. Tương Thao cùng Tiêu Ngũ vội vàng đi theo phía sau nàng.

 

Lê Hiên liếc Trương Dương một cái: “Tìm mấy ám vệ, bảo hộ nàng.”

 

Trương Dương gật đầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.7 /10 từ 6 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status