Phù sinh thác hai kiếp thâm tình

Chương 356



Chương 356

 

Trên vùng đất mênh mông, ngựa chiên lao như bay trong bóng đêm.

 

Phía sau tiếng hò hét càng ngày càng nhỏ, dần dần không có tiếng.

 

Trong bóng đêm, họ gõ cửa một y quán ầm ỹ cho tới khi cánh cửa của y quán mở ra, Lê Hiên vội vàng ôm Tử Vi hôn mê đi vào.

 

Vẻ mặt đại phu xem bệnh có vẻ không tình nguyện, đang nửa đêm ngủ ngon lành, bị người kêu lên thì thật sự không thê có vẻ mặt tốt được.

 

Khi Tương Thao đem một thỏi bạc lớn cho thì sắc mặt đại phu mới tốt lên.

 

“Cô nương này bị nội thương rất nặng, cần nghỉ dưỡng một thời gian dài, nêu không thì về sau ảnh hưởng rất lớn tới việc sinh con.”

 

Như thế nào còn liên lụy đến sinh conl kiêm trong tay Trương Dương chỉ vào đại phu kia: “Không cân nói bừa!”

 

Đại phu nói: “Ta là đại phu, ta chỉ nói thật. Đây là nữ nhân, đêm hôm khuya khoắt đi theo các ngươi ở bên ngoài bồn ba, thân thể làm sao mà tốt được? Nữ nhân chẳng phải là nên sống trong nhung lụa, ở nhà nghỉ ngơi cho tốt hay sao? Đâu giống như nam nhân ở bên Hoa Nhan trong tay nắm chặt một con rắn nhỏ màu xanh lá đi qua, “Chúng ta nguyện ý! Lão nhân, ngươi chữa bệnh phải trị cho tốt, đừng nói nhảm nhiều như vậy!

 

Đại phu lập tức ngậm miệng.

 

Hừng đông, khi Tử Vi tỉnh lại, nàng mở mắt ra nhìn thấy mình nằm ở trên giường, Lê Hiên nửa nằm nửa ngồi bên cạnh nàng, dựa vào nơi đó ngủ rồi. Đây là một nhà khách điềm.

 

Tử Vi không động đậy, cũng không gọi hắn. Nàng đã lâu không nghiêm túc như thế, gần gũi như thế ngắm nhìn Lê Hiên.

 

Hắn đang nhắm mắt, mày hơi hơi nhăn, ngọc quan búi trên đỉnh đầu, tóc đen mềm mại xoã tung trên vai, mắt phượng thon dài hơi hơi nhếch lên, mũi cao thẳng, sắc môi hồng nhuận. Khi Lê Hiên ngậm miệng thì nhìn miệng không lớn nhưng khi cười lại rất lớn.

 

Lê gia không có người xấu. Hoặc là nói thiên gia không có xâu, bởi vì mẫu thân bọn họ đều là ngàn chọn vạn tuyển mới ra, một thê hệ lại một thế hệ truyền xuống nên đời sau làm sao mà xấu được.

 

Tử Vi nghĩ tới Lê Tử Kình, đôi mắt cùng cái mũi Lê Tử Kình đều được di truyện từ Lê Hiên, khi còn nhỏ không thầy giống lắm nhưng càng lớn càng giống. Còn có năm ngày nữa là sinh nhật nó, Tử Vi tính toán, làm thế nào để có thể đúng hạn trở về.

 

Nàng muốn tự mình ngồi dậy, mới phát hiện cả người vô lực, tay cũng không có sức lực nắm lấy vật gì.

 

Nghe tiếng động, Lê Hiên tỉnh lại. Hắn nhìn thấy Tử Vi tỉnh, lập tức .ngôi dậy cầm tay nàng: “Ngươi tỉnh rồi, đại phu nói ngươi không thể lộn xộn, phải nghỉ ngơi thật tốt.”

 

*Tay của ta sao một chút sức lực đều không có?.” Tử Vi có chút kinh hoảng.

 

Lê Hiên nói: “Ngươi trúng một chưởng của Kiếm Thánh, bị nội thương, cân dưỡng thương lâu ngày mới có thể khỏe lại. Trong khoảng thời gian này không cần lộn xộn. Cứ ở bên ta.” Lê Hiên trong lòng thế mà cảm thầy có chút cao hứng.

 

Tử Vi nói: “Ta muốn về núi Độc Long, sắp tới sinh nhật Kình nhi một tuôi, đây là sinh nhật đầu tiên của nó, ta muốn trở về.

 

“Kình nhi?” Lê Hiên nhớ tới đứa bé kia, “Được, ta bồi ngươi trở vết Nhi tử kia, ta còn chưa được nhìn ngăm kỹ.”

 

Có lẽ bởi vì không được nhìn thấy nó sinh ra, cũng không chăm sóc nó, thậm chí cũng không có nhìn thấy nó ở trong bụng Tử Vi dần dần lớn lên nên Lê Hiên thường không nhớ tới đứa nhỏ này, cái này làm cho hắn rất áy náy, cũng thật lo sợ không yên.

 

Tử Vi nói: “Ngươi hiện tại cùng Nhiếp ắ Lăng Hàn chiên tranh hừng hực khí thê, ngươi có thời gian sao?”

 

Lê Hiên cười cười: “Cùng Nhiếp Lăng Hàn tranh đấu là cuộc chiến lâu dài, nhiều lúc ta không thể cái gì cũng đi xử lý. Nhi tử lớn lên giỗng ai?”

 

“Có chút giống ta, cũng có chút không giỗng ta.” Tử Vi nhàn nhạt mà nói.

 

“Ngươi không thể nói giống ta sao?” Lê Hiên trừng mắt nhìn nàng liếc mắt một cái.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.7 /10 từ 6 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status