Phù sinh thác hai kiếp thâm tình

Chương 361



Chương 361

 

Lê Tử Kình ngồi ở giữa, Tiểu Tỉnh lặng lẽ đem hộp: phần mặt cùng trù ống, tửu lệnh chờ đặt ở bên cạnh, đem quan tỉnh ấn cùng tài mãn tinh để bên người nó.

 

Lê Tử Kình nhìn chằm chằm tay Tiểu Tỉnh, quả thực nắm lên quan tinh ấn cùng tài mãn tinh, lại giơ tay đi đoạt lấy hộp phần mặt màu đỏ Tiểu Tỉnh vừa mới buông, Tiểu Tỉnh không cho hắn, hắn liền râm rì không buông tay.

 

Mọi người cười ha ha lên.

 

Lê Hiên nhấp miệng nghẹn cười: “Xem ra sẽ là một kẻ đa tình đây!”

 

Hôm nay ít người nhưng rất vui, Tử Vi muốn mời mọi người cùng nhau ngồi xuống ăn một bữa cơm thật ngon, hỏi qua Lê Hiên nhưng Lê Hiên không có ý kiến gì.

 

Mọi người lại không dám, ai dám cùng hoàng đề ngôi ăn ở trên một bàn chứ.

 

Lê Hiên nhìn thầy mọi người đều không dám, liền nhìn Trương Dương nói: “Ngươi lại đây ngồi xuống trước đi, để cho bọn họ cũng đều lại đây ngồi xuống, hôm nay không cần câu nệ.”

 

Thấy vậy mọi người mới ngượng ngùng xoắn xúyt ngôi xuông.

 

Đồ ăn thực phong phú, biết hôm nay Lê Hiên tới đây, Tiêu Tỉnh hôm trước liên bắt đầu chuẩn bị.

 

Lê Tử Kình vừa mới biết đi, còn thất tha thất thếu, căn bản là không muốn ngồi.

 

Bà vú cho nó ăn một bát canh gà và mì sợi, mỗi đồ ăn đặt ở phía trong chén nhỏ cho nó chọn một chút. Nó bẹp bẹp ăn rất ngon.

 

Dùng xong cơm trưa, Tử Vi pha trà lá sen cho Lê Hiên, trà này là do chính nàng làm, giúp giải nhiệt.

 

Sau cơm trưa Lê Tử Kình liền ngủ trên cái giường nhỏ ở bên cạnh, nó chỉ mặc một cái yễm màu đỏ có thêu chú chim nhỏ. Đôi mắt thon dài nhắm lại, Lê Hiên ghé vào trên mặt nó, vần không nhúc nhích nhìn chăm chăm nó.

 

Tử Vi nằm ở trên giường nhìn Lê Hiên cùng Lê Tử Kinh.

 

Lúc trước nàng tưởng tượng ra cảnh Lê Hiên cùng Lê Tử Kình ở bên nhau, – không sai biệt lắm so với bây giờ. Niêm vui của cha mẹ là nuôi dưỡng con cái từ lúc nhỏ, mỗi ngày hy vọng con cái lớn lên, trưởng thành.

 

Lê Hiên nhìn một hồi, đi đến mép giường rôi lên giường.

 

Hắn duỗi tay ôm chằm lấy Tử Vi. Bọn họ đã thật lâu thật lâu không có thân thiết như thê, xa xăm có chút xa lạ.

 

Lê Hiên lâu rồi không gần nữ sắc. Thời gian dài, hãn thậm chí cho răng chính mình sẽ không bao giờ suy nghĩ tới chuyện đó. Thắng đến khi thây Tử Vi.

 

Hắn đem Tử Vi ôm vào trong ngực, cái hương vị quen thuộc này, sau khi sinh hài tử Tử Vi có mập lên một chút, vòng eo lớn hơn chút, càng thêm mêm mại.

 

Lê Hiên nhìn nàng kiều diễm, đôi môi đỏ mọng thì nhịn không được cả người nóng lên cúi đầu ngậm lấy đôi môi nàng, bàn tay to luồn vào bên trong dò xét.

 

Bỗng nhiên “Oanh” một tiếng, hai người đồng thời đâu váng mặt hoa, không kêm chê được.

 

Giường nhỏ bên cạnh phát ra một tiếng kẽo kẹt, Lê Tử Kình xoay người lên, như là ngủ mê, ngơ ngắn nhìn bọn họ, nhìn thây Lê Hiên ôm Tử Vi, nó tức khắc trừng. mắt với Lê Hiên, hai chân “Phốc”

 

hai tiếng, nếu không phải chân nó ngắn không xuống giường được thì nhìn dáng vẻ của nó như là có thể sẽ nhào lên bất cứ lúc nào!

 

Tử Vi sợ tới mức thiếu chút nữa kêu lên.

 

Nàng nắm lấy tay Lê Hiên đang trên dưới tới lui tuân tra trên người nàng: “Ban ngày ban mặt, đừng, còn có Kình HẾM. vị. – Lê Hiên vùi đầu ở cổ Tử Vi, hít một hơi thật sâu, buông Tử Vi ra, “Ngươi nghỉ ngơi thật tốt đi, ta ra ngoài đi dạo.”

 

Hắn đi đến bên người Lê Tử Kình, duỗi tay muốn ôm nó lên nhưng Lê Tử Kình cảnh giác mà nhìn hắn, thân mình gắt gao lui về phía sau trên giường.

 

Vú em đã đi tới bế nó lên.

 

Tử Vi bảo Tiểu Tỉnh dọn dẹp một gian phòng đơn cho Lê Hiên ở lầu một, nàng biết Lê Hiên mỗi ngày có rất nhiều việc cần xử lý, đồng thời, nàng cũng bảo các nàng dọn dẹp một cái phòng đơn cho mình ở lầu hai.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.7 /10 từ 6 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status