Phù sinh thác hai kiếp thâm tình

Chương 400



Chương 400

“Từ nhỏ đã ở nơi này. Sư phụ đã cứu ta.”

“Từ nhỏ? Ngươi tên là gì?”

“Bạch Lang.”

Tử Vi nhìn hắn một cái: “Ngươi kêu Bạch Lang?”

“Đúng vậy.”

Tử Vi nhìn hắn đột nhiên cảm thấy thân thiết.

Lê Hiên đã đi ra phòng bên ngoài, nhìn Huyền thành ở đối diện.

Trời đã tờ mờ sáng, phương đông đã bắt đầu lộ ra màu tím.

Lê Hiên khoanh tay đứng ở chỗ này, hắn một thân huyền y đứng tại đây trong sắc trời tang tảng sáng, lưng thẳng tắp, khí chất oai phong như một pho tượng.

Hắn không nghĩ tới hắn cùng Nhiếp Lăng Hàn sẽ lại lần nữa liên thủ. Kỳ thật cho dù Tử Vi không tới, hắn cũng sẽ phái người tới đây giải vây cho Nhiếp Lăng Hàn.

Sau khi hắn biết Nhiếp Lăng Hàn cũng không phải là chân chính đời sau của Lê gia, hắn cũng không có cảm thấy vui mừng chút nào, bởi vì phụ hoàng và Bình Vương tranh giành, huynh đệ tương tàn lại là sự thật, chắng qua, nhi tử của Bình Vương đã chết, Nhiếp Lăng Hàn thay thế hắn mà thôi.

Kỳ thật lúc đầu Nhiếp Lăng Hàn đoạt ngôi vị hoàng đê của hắn, hắn cũng không nghĩ sẽ đoạt lại, bởi vì hắn biết Nhiếp Lăng Hàn sẽ là đế vương tốt. Có lẽ vì là vị trí Lăng Hàn đoạt được, cho nên hắn càng coi trọng củng cô chính quyền của mình, dùng một ít thủ đoạn mà thôi.

Sau lại vì những người đi theo mình, Lê Hiên mới lựa chọn một lần nữa đoạt lại tất cả những gì đã mắt.

Hiện giờ, Nhiếp Lăng Hàn muốn tại đây xưng bá Tây Chu, hắn thiệt tình hy vọng Lăng Hàn có thể thành công, rốt cuộc, đối với người trong thiên hạ này, Nhiếp Lăng Hàn so với Kim Quang Triết càng thích hợp hơn. Lúc này chiên tranh xảy ra là vì hoà bình.

Tử Vi chậm rãi đi đến bên người hắn: “Ngươi đang nghĩ gì vậy?”

Lê Hiên đem nàng ôm vào trong ngực: “Huyền thành sẽ là một trận chiến mang tính quyết định, Nhiếp Lăng Hàn cùng Kim Quang Triết thành hay bại đều là chờ kết quả của một trận chiên này.”

Tử Vi nói: “Có điều hiện tại sư huynh bị nhốt ở trong thành, bên trong không biết tình hình thế nào, đội ngũ của hắn tới cứu nghe nói đêu bị chặn lại.”

Lê Hiên nói: “Ta luôn cho rằng, Huyền sơn này khẳng định có chỗ đi thông tới Huyền thành, chỉ là chúng ta chưa tìm được mà thôi.”

Tử Vi gật đầu, “Chính xác, một khi là thành quận xây dựa vào núi thì chỗ quan trọng trong thành chắc chắn có liên hệ lớn tới ngọn núi đó …… Ề Đang nói chuyện thì Bạch Lang nói: “Đi thôi, mang các ngươi đi gặp sư phụ ta.”

Đứa trẻ đi ở phía trước, Tử Vi cùng Lê Hiên theo ở phía sau.

Vòng qua mấy núi đá nho nhỏ, chui vào giữa ba khôi đá lớn, bên trong là một cái sơn động.

Vào sơn động, Tử Vi cảm thấy bên trong hơi âm ướt nhưng vô cùng mát mẻ, cảm giác tuyệt đôi không giông bên ngoài.

Lại đi vào trong, phía trước bị một cục đá lớn chăn, không biệt Bạch Lang ân vào chỗ nào mà cục đá bât ngờ dời đi.

Bạch Lang mang theo mọi người đi vào.

Bên trong lại là hoa thơm chim hót, nước chảy róc rách, sương mù sáng tỏ.

Tử Vi vui sướng: “Cái chỗ này có cây xanh, còn có đủ loại hoa cỏ, không nghĩ tới trong núi này còn có phong cảnh như vậy “

Bạch Lang nói: “Cái chỗ này, cũng không bị người phát hiện.”

Tử Vi lắc đầu: “Không ai biết thì thật đáng tiệc”

Bạch Lang nói: “Sư phụ nói, là cơ duyên chưa tới.”

Vừa nói, vừa đi vào một cái tiểu viện tử bằng rào tre, bên trong bày ghê đá bàn đá, Tử Ví nhìn cách bồ trí viện này cảm thây quen thuộc không nên lời.

Từ nhà gỗ ra tới một người, một thân bạch y, tóc trắng, dung nhan hông hào, tinh thần quắc thước, râu trắng rất dài đang phất phơ trước ngực.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.7 /10 từ 6 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status