Phượng nghịch thiên hạ

Chương 322: Phù Quang rừng rậm (8)

“Không sai, ta là Hoàng Bắc Nguyệt”. Hoàng Bắc Nguyệt kéo khăn trùm đầu xuống, mái tóc đỏ rực như lửa, khuôn mặt tinh xảo lạnh lùng như sương, lại mang vẻ cao quý hơn người.

Tư Mã Quy Yến kéo cánh tay mảnh khảnh của nàng, nữ nhi của trưởng công chúa Huệ Văn, quả nhiên không phải người thường!

Hắn giống như bắt được hy vọng, kích động run rẩy, càng run rẩy vết thương ở tim chảy máu càng nhiều.

“Mau nói ta biết, bọn họ là người nào?” Hoằng Bắc Nguyệt vội nói, nhìn hắn thế này, rõ ràng sắp không được!

“khụ khụ…” Tư Mã Quy Yến chật vật phát ra thanh âm “ Ta cũng không biết bọn họ…….”

“Ngươi không biết, vậy vì sao bọn họ lại xuất thủ với ngươi?”

Tư Mã Quy Yến khó khăn nói: “ Bọn họ, bọn họ là đến tìm một vật….…”

Tìm đồ? Loại cao thủ trình độ đó muốn tìm thứ gì?

“ Tìm cái gì?” Hoàng Bắc Nguyệt nhìn ánh mắt dần tan rã của hắn, vội vàng đưa tay đặt trên vết thương “ nói mau! Bọn họ muốn tìm thứ gì?”

Tư Mã Quy Yến há hốc mồm, khuôn mặt biểu lộ dữ tợn, miệng mấp máy lâu sau mới nói được bốn chứ không rõ ràng.

“ Vạn….. Thú….. Vô Cương…….”

“Hả, cái gì?” Hoàng Bắc Nguyệt tựa như không nghe rõ, hỏi lại lần nữa.

Nhưng thực ra, bốn chữ này mỗi chữ nàng đều nghe rõ, chỉ là không dám tin mà thôi!

“ Quy Yến các hạ, Quy Yến các hạ!” Hoàng Bắc Nguyệt lắc lắc thân thể Tư Mã Quy Yến, nhưng hắn đã không còn hơi thở.

Có tiếng người chạy tới từ đằng xa, cuộc chiến này động tĩnh dù lớn, nhưng chỉ diễn ra trong nháy mắt, cho nên chậm một chút mới có người chạy tới.

Hoàng Bắc Nguyệt không muốn phiền toái, cũng không muốn tiết lộ tin tức Vạn Thú Vô Cương cho bất kì ai, khối hắc ngọc chỉ một mình nàng biết, Nam Dực quốc căn bản không ai biết Vạn Thú Vô Cương là vật gì.

Bất kể hai người kia có mục đích gì, Vạn Thú Vô Cương là của nàng, ai cũng đừng hòng cướp!

Để thi thể Tư Mã Quy Yến xuống, Hoàng Bắc Nguyệt nhanh chóng rời đi.

Tại gia tộc Bố Cát Nhĩ

Hoàng Bắc Nguyệt như mọi lần trực tiếp lẻn vào nơi Lạc Lạc luyện võ, trong ánh trăng thấy một thiếu niên mồ hôi đầm đìa luyện kiếm, trong lòng dâng lên chút an ủi.

Thân ảnh vô thanh vô tức xuất hiện phía sau hắn, chỉ tay hắn cầm kiếm nhẹ bắn một cái “Luyện không tệ”

Lạc Lạc xoay người vui vẻ nói: “ Sư phụ, người đến rồi!”

Hoàng Bắc Nguyệt gật đầu, vì chuyện vừa rồi, tâm tình nàng thế nào cũng không tốt, lại nghĩ đến chuyện sắp tới sẽ đi Phù Quang rừng rậm luyện tập, thời gian dạy Lạc Lạc không còn nhiều, nên không muốn nói nhiều, trực tiếp lấy Viêm Hỏa Trảm lần trước Tiêu Khải Nguyên cho nàng ra.

“Kiếm quyết này, ngươi từ từ học, gần đây ta có chút chuyện, sợ là khổng thể tới, ngươi nhất định không được lười biếng.”

Lạc Lạc vừa nghe sắc mặt liền xụ xuống: “Sư phụ, người muốn đi đâu?”

“Có chút chuyện quan trọng, nhất định phải giải quyết”

Lạc Lạc đảo cặp mắt, thấp giọng: “Sư phụ, người nhất định phải mau trở lại”

“Không thành vấn đề” Hoàng Bắc Nguyệt suy nghĩ một chút, lại nói: “Hôm nay ngươi cùng công chúa Anh Dạ xử lý chuyện phủ trưởng công chúa rất tốt.”

Nghe khích lệ, Lạc Lạc có chút xấu hổ gãi gãi đầu, ngại ngùng nói: “Nhờ sư phụ chỉ điểm, nếu không ta cũng không nghĩ ra.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.2 /10 từ 10 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status