Phượng nghịch thiên hạ

Chương 325: Phù Quang rừng rậm (11)

Có chuyện này, quý tộc trong thành Lâm Hoài sao còn dám quan hệ với người của Tiêu gia? Những người ngày thường giao hảo với Tiêu Vận bây giờ đều tránh nàng không kịp.

Tiêu vận chưa từng gặp việc bị xa lánh như vậy, cùng Tiêu Trọng Kỳ thật giống như hai con chó bị vứt bỏ, đáng thương đứng ở một bên, nhìn những cao thủ đi tới, đều chào hỏi với Hoàng Bắc Nguyệt.

Cao thủ cấp bậc hoàng kim, ở Linh Ương Học Viện coi như là cường giả đứng đầu, bởi vậy ánh mắt của những người đó nhìn nàng nhiều thêm một phần tôn kính.

Tiêu Vận nhìn thấy tức đến nghiến răng nghiến lợi, lại còn nghe thấy những lời nghị luận bên cạnh nàng!

“Kia chính là Tiêu Vận, là nữ nhi của di nương tham ô trong phủ trưởng công chúa! Hừ, nhìn bộ dáng của nàng cũng không có điểm nào giống thứ tốt!”

“Chậc chậc, di nương của nàng hiện tại còn bị nhốt trong địa lao, ngược lại nàng còn có thể tham gia tiểu đội của chúng ta đi rèn luyện, quả nhiên là người vô tâm vô phế!”

“Sao có thể trách nàng? Di nương của nàng trước kia có bao nhiêu uy phong, địa vị gần như chính thất phu nhân, núi vàng núi bạc để nàng dựa vào, hiện tại thì sao? Chỗ dựa vững chắc sụp đổ, nàng chỉ có thể dựa vào chính mình!”

“Ha ha ha, chỉ là một thứ nữ do di nương sinh, còn vọng tưởng có thể bay lên cành cao sao? Thật sự là nực cười!”

Những người đó nghị luận hoàn toàn không kiêng kị nàng, đứng ở nơi cách nàng không xa, cố ý để cho nàng nghe thấy, chọc giận nàng!

Tiêu Vận cắn răng, quay đầu nhìn chằm chằm đám nữ nhân lắm miệng kia: “Nói đủ chưa!?”

“A! Mau cẩn thận, nàng muốn giết người đó! Lần trước thủ đoạn giết nha hoàn của nàng trên đường cái thật sự rất ngoan độc!”

“Trước mặt nhiều người như vậy mà nàng cũng dám làm càn?”

“Ngươi biết cái gì? Loại người không có giáo dưỡng này, bên đường giết người, còn trước mặt mọi người không biết thẹn mà cởi quần áo dụ dỗ Tiêu Dao vương, có chuyện gì mà nàng không dám làm?”

Những người đó líu ríu nói xong, bộ dáng sợ hãi một chút cũng không có, căn bản là không nghĩ tránh né.

Bọn họ sợ cái gì, hiện giờ Tiêu Vận đã không được lòng mọi người, nếu nàng dám động thủ thì bao nhiêu người sẽ không buông tha cho nàng đâu!

Thời điểm Tiêu Vận tức giận đến mặt mày xanh mét, Hoàng Bắc Nguyệt chậm rãi đi tới, mỉm cười nhìn thoáng qua mấy tiểu thư quý tộc đang nói chuyện kia.

Thái độ của mấy vị tiểu thư kia lập tức thay đổi một trăm tám mươi độ, ý cười trong suốt, nịnh hót lấy lòng.

“Bắc Nguyệt quận chúa, chúc mừng ngươi năm nay cũng gia nhập tiểu đội rèn luyện, ngươi là đội viên ít tuổi nhất tuổi năm nay, thật sự là thiên tài!”

“Đúng vậy, đại biểu cho Quốc Tử Giám ra ngoài, Quách viện sĩ mỗi ngày đều khen ngợi quận chúa.”

“Thật không hổ là huyết thống hoàng tộc, thiếu niên thiên tài, những kẻ tài trí bình thường sao có thể so sánh được?” Tiểu thư nói chuyện kia có ý tứ liếc mắt nhìn thoáng qua Tiêu Vận sắc mặt hết đỏ lại xanh, nở nụ cười.

“Có thể cùng mọi người rèn luyện, ta cũng thật vui vẻ.” Hoàng Bắc Nguyệt mỉm cười nói, khí độ cao quý bất tri bất giác khiến cho người khác bị thuyết phục.

Nàng một trận chiến thành danh, hiện tại là cường giả, cường giả đều có tư cách để cho khác tôn kính!

Nghe xong lời thổi phồng của một đám người, Hoàng Bắc Nguyệt nhìn về phía Tiêu Vận, thản nhiên mỉm cười như trước, nói: “Nhị tỷ tỷ, ta không nghĩ tới ngươi cũng sẽ theo tiểu đội đi rèn luyện.”

“Ta trúng cử bằng chính thực lực, vì cái gì không đi?” Tiêu vận lớn tiếng nói, hận không thể để tất cả mọi người nghe được!

Ở trong tỷ thí tài nghệ nàng cũng đả bại đối thủ, lấy được cơ hội tiến vào Phù Quang rừng rậm rèn luyện!

Hoàng Bắc Nguyệt cười đến khóe miệng cong cong, “Đương nhiên ta biết nhị tỷ tỷ lợi hại, chỉ là hiện giờ Tuyết di nương còn bị giam gĩ trong địa lao.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.2 /10 từ 10 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status