Quan gia

Chương 143: Trống ra vị trí Bí thư huyện ủy


Bí thư Khang của Huyện Lâm Khánh xảy ra tai nạn đã chết

Tin tức này giống như cơn gió truyền khắp các góc ngách quan trường Hạo Dương.

Huyện Lâm Khánh cách thị xã Hạo Dương không xa, ban đầu cũng thuộc về huyện trong thẩm quyền của địa khu Thanh Phong, chính là một huyện xa nhất địa khu Thanh Phong. Nhưng kinh tế huyện Lâm Khánh, lại không hề lạc hậu, ít nhất là không kém hơn Hạo Dương. Dù sao đều là dựa vào khai thác mỏ quặng

Trước khi chưa xây dựng mới địa khu Hạo Dương, huyện Hạo Dương chưa đổi thành thành phố, cùng so sánh mà nói, cũng không có ưu thế gì. Nghe nói lúc trước khi mới thành lập Phương Tần một địa khu năng lượng, vừa ra đài, huyện Lâm Khánh liền trở thành đối thủ cạnh tranh của huyện Hạo Dương

Sự tình rõ ràng, địa khu xây dựng ở nơi nào, thì nới đó huyện sẽ sửa thành thành phố. Đây không chỉ riêng là một sự khác biệt trên cách xưng hô, mà là có ý nghĩa thực tiễn. Tối thiểu nhất, là ngân sách mà cấp trên phát cho có sự khác nhau rất lớn.

Vào thởi buổi này, ai không biết tầm quan trọng của tiền?

Càng không cần phải nói còn có một khả năng rất lớn, đó là chỗ của thủ phủ địa khu, Bí thư Đảng ủy rất có khả năng tiến vào bộ máy Địa ủy, đó không phải là tự dựng nhảy lên một bậc sao? Cục cấp Huyện nhảy cóc trở thành địa cấp sở, còn không cần tốn bao nhiêu khí lực.

Chuyện tốt như vậy, có thể không tranh sao?

Cuối cùng là huyện Hạo Dương thắng được. Nguyên nhân cũng rất đơn giản, Hạo Dương có nước, Lâm Khánh thì vùng núi chiếm đa số, không có nguồn nước phong phú. Ở tỉnh sau khi nghiên cứu, quyết định đem trụ sở địa khu mới thiết lập tại huyện Hạo Dương. Lâm Khánh có nguồn nước không phong phú, cũng liền không có cơ sở phát triển thành thành phố lớn

Trơ mắt nhìn Uyển Trung Hưng của Hạo Dương trở thành uỷ viên Địa ủy, bí thư Khang của Lâm Khánh trong lòng tức đến đỗi nào a

Lúc xưa trước ngày lễ ngày tết, các cán bộ dưới huyện tranh nhau liền phía sau tiếp trước chạy về thị xã Thanh Phong. Bí thư Thái và Chủ tịch Địa khu Lục cùng nhà các lãnh đạo địa ủy chủ chốt, toàn là khách khứa tới cửa, nối liền không dứt. Đương nhiên, chủ yếu là chạy tới nhà Bí thư Thái, khách bên nhà Lục Đại Dũng, tương đối mà nói, sẽ ít hơn rất nhiều… "Cấp bậc" cũng thấp hơn hẳn

Bí thư Thái là " vua" địa khu Thanh Phong… Trong tay nắm giữ quyền bổ nhiệm bãi nhiệm của cán bộ, tuyệt không dễ để người khác củng y chia xẻ. Cho dù Lục Đại Dũng là tâm phúc thân tín do một tay y đề bạt lên, vậy cũng không được.

Vì vậy, lãnh đạo đảng chính chủ yếu của một thị xã, tám huyện ở địa khu Thanh Phong xa xa kia, gần như tất cả đều là Bí thư Thái cất nhắc. Những người này, tự nhiên trong mắt cũng chỉ có "Lão đại" là Bí thư Thái này. Lãnh đạo Địa ủy khác, bao gồm Lục Đại Dũng trong đó, đều không đáng coi trọng gì cả, chỉ cần Bí thư Thái tín nhiệm anh, vậy thì mọi sự đại cát.

Bí thư Khang ở Huyện Lâm Khánh, tự nhiên cũng là loại tình hình này.

Ai biết địa khu Hạo Dương thành lập, Lục Đại Dũng rốt cục ngồi vào vị trí bí thư, chân chính trở thành lãnh đạo trực tiếp của bí thư Khang, trong tay nắm chặt cái mũ ô sa,, âm thầm hối hận mình lúc trước có ánh mắt thiển cận, không bằng Uyển Trung Hưng người ta nhìn xa trông rộng

Địa khu mới chưa thành lập, mới chỉ trong thời điểm quy hoạch, Uyển Trung Hưng liền ngầm tăng mạnh liên hệ với Lục Đại Dũng. Lúc ấy Lục Đại Dũng chỉ là Chủ tịch Địa khu, đối với "lãnh đạo địa phương" như Uyển Trung Hưng chủ động dựa vào, tất nhiên là vô cùng hoan nghênh

Kết quả, thật đúng là giống như lời đồn, là Lục Đại Dũng qua đây làm Bí thư Địa ủy Hạo Dương, Uyển Trung Hưng kia lập tức nước lên thì thuyền lên, dưới sự gắng sức của Lục Đại Dũng, đã được vào hàng ngũ uỷ viên Địa ủy

Bí thư Khang liền rơi xuống phía sau... đợi đến khi thế cục cơ bản lộ rõ, mới đi cửa Lục Đại Dũng. Lục Đại Dũng tuy rằng cũng là khuôn mặt tươi cười đón chào, nhưng trong lòng rốt cuộc là ý tưởng gì, vậy cũng chỉ có chính gã mới biết

Bí thư Khang cũng biết, bây giờ ôm chân phật là đã muộn. Cho nên ngoại trừ tiếp tục tăng mạnh liên hệ với Lục Đại Dũng, số lần chạy lên tỉnh thành cũng rõ ràng tăng thêm nhiều. Cho dù không thể quan thăng một bậc, ít nhất cũng phải bảo vệ được chức vị hiện có.

Kết quả chuyến đi này, liến đến tính mạng cũng chạy mất

Vào thời khắc nhạy cảm thế này, bỗng nhiên xảy ra một chuyện như vậy, nhân sĩ quan trường Hạo Dương, muốn không quan tâm cũng không được a.

Lưu Vĩ Hồng đã đang chú ý.

Hơn nữa, chú ý của hắn có hành động.

Buổi tối ngay ngày biết được tin tức này, Lưu Vĩ Hồng liền mang hai cây thuốc, hai bình rượu ngũ lương, lập tức đi tới ký túc xá của Cục trưởng Chu. Lưu Nhị Ca hiện tại rất nhiều tiền, không nói đến "Thu Thủy Y Nhân" thu nhập mỗi tháng trên con số ngàn, chỉ bên Vân Vũ Thường, mỗi tháng đều đúng hạn gửi cho hắn một khoản tiền, ít thì mười ngàn, nhiều thì hai chục ngàn, khoản còn lại, Vân Vũ Thường mua cổ phiếu nguyên thủy cho hắn

Có tiền, thì nhiều tiền thế lớn, chạy quan hệ lãnh đạo trong nhà tự nhiên không thể tay không.

Hơn nữa trải qua một thời gian tiếp xúc, Lưu Vĩ Hồng thực tại hơi thích Chu Kiến Quốc người này. Chu Kiến Quốc không hổ là xuất thân bộ đội, có ý "Yêu ghét rõ ràng" như vậy, nói hướng về Lưu Vĩ Hồng hắn, liền hướng về, rất là nghiêm túc. Cho dù phải trở mặt với cả đồng sự nhiều năm là Trần Sùng Tuệ, cũng phải bỏa vệ Lưu Vĩ Hồng.

Từ sau khi Tiếu Vi Chính kiêm nhiệm Chánh văn phòng, trên thực tế Lưu Vĩ Hồng liền trở thành nhân vật số một ở văn phòng. Có tấm gương Trần Sùng Tuệ ở phía trước, Tiếu Vi Chính có thể nào không cảm thấy gì, mà đi chọc vào Lưu Vĩ Hồng? Tự nhiên cũng là mở một con mắt nhắm một con mắt

Tháng trước, vợ Chu Kiến Quốc là cô Vu cũng điều công tác lại đây, cùng ở với Chu Kiến Quốc. Dù sao Chu Kiến Quốc thân là cục trưởng, công tác bận rộn, tuổi tác cũng không nhỏ, bên cạnh quả thật cần một người chăm sóc

Cô Vu vừa mở cửa, thì thấy Lưu Vĩ Hồng, lập tức liền cười tủm tỉm... Liên tiếp mời hắn vào nhà ngồi

Đối với Lưu Vĩ Hồng, cô Vu cũng là lòng đầy thiện chí

Thanh niên bây giờ, thật là hiểu cấp bậc lễ nghĩa, mỗi lần đến nhà cũng không đi tay trắng.

Lưu Vĩ Hồng đi vào phòng khách đơn sơ trong nhà Chu Kiến Quốc, hơi trố mắt một chút, hoá ra Chu Ngọc Hà cũng ở đây, mặc trên người chính là bộ trang phục Chanel của Lưu Vĩ Hồng, lộ rõ vóc dáng! Tuyệt, cộng thêm vẻ mặt hơi ngạo nghễ của Chu Ngọc Hà, mờ mờ ảo ảo có được phong thái của người đẹp thành phần tri thức ở đời sau

- Vĩ Hồng đến hả? Lại đây ngồi lại đây ngồi!

Cục trưởng Chu vui vẻ cực độ, vui tươi hớn hở hướng về Lưu Vĩ Hồng hô lớn

Có lẽ là vì có con gái yêu quý đến, khiến cho tâm tình Chu Kiến Quốc tốt lên

Lưu Vĩ Hồng cười qua đó ngồi, nhìn về phía Chu Ngọc Hà, mỉm cười hỏi:

- Bác sĩ Chu tới khi nào vậy? Công tác điều qua đây sao?

Chu Ngọc Hà hơi gật đầu, ngữ điệu bình thản nói:

- Tạm thời vẫn chưa, đang ở thủ tục điều động công việc, ăn tết xong mới qua đây. Viện Trung y Thị xã Hạo Dương

Cô gái này nói chuyện luôn là "Tiết kiệm" như vậy. Tuy nhiên với tính cách của cô ấy mà nói, có thể cùng Lưu Vĩ Hồng nói được mấy câu như vậy, đã rất rất giỏi, khách bình thường, cô dòm cũng không thèm dòm tới.

Cũng không phải nói cô đặc biệt kiêu ngạo mà là tính cách quyết định, không thích nói chuyện với mọi người. Tính cách như vậy, lại đi làm bác sĩ, không biết khi cô khám cho bệnh nhân, có phải cũng lời nói gói vàng như vậy hay không ta.

Chu Ngọc Hà nói xong, liền đứng dậy đi pha một ly trà cho Lưu Vĩ Hồng

Cô Vu nhìn thấy, âm thầm kinh ngạc.

Đây thật sự là mặt trời mọc từ hướng tây, Chu Ngọc Hà chủ động pha trà cho khách? Cho dù muốn cô pha trà cho Chu Kiến Quốc cũng không dễ à

- Cảm ơn!

Lưu Vĩ Hồng tất nhiên là thản nhiên tiếp nhận, cảm thấy hết thảy đều là đương nhiên.

- Vĩ Hồng a, hôm nay sao nghĩ tới việc qua đây ngồi thế?

Chu Kiến Quốc cười nói, tiện tay cầm lên thuốc lá trước mặt, đưa cho Lưu Vĩ Hồng một điếu, phút cuối cùng mới cảm thấy không ổn, hơi ngượng ngùng liếc nhìn con gái một cái, "Ha hả" cười.

Người ta đều là sợ vợ, vị này lại sợ con gái, cũng thật là kỳ quặc quái gở

Chu Ngọc Hà mí mắt nhẹ nhàng buông xuống, giống như không thấy động tác này của ba mình

Chu Kiến Quốc liền hướng Lưu Vĩ Hồng nháy mắt ra dấu, tâm tình vô cùng sung sướng. Xem ra con gái đối với Lưu Vĩ Hồng quả thật là không phản cảm. Cũng phải, nếu thật là phản cảm với hắn, lại có thể đi nhận một bộ quần áo trên một ngàn tệ của người ta sao?

Lưu Vĩ Hồng nhận lấy điếu thuốc, thuận tay mồi lửa, nói:

- Cục trưởng, bí thư Khang ở huyện Lâm Khánh xảy ra tai nạn xe, ông có nghe nói qua không?

Đếm nay đến đây, Lưu Vĩ Hồng chính là muốn nói mưu sự này cùng Chu Kiến Quốc, cũng sẽ không cần lòng vòng quanh co.

Chu Kiến Quốc trên mặt tươi cười liền thu lại, gật gật đầu, giọng điệu hơi có chút trầm trọng nói:

- Nghe nói qua. Ôi... Lão Khang này cũng là tự chuốt lấy, hôm qua sương mù dày như thế, chạy đi Đại Ninh làm gì không biết?

Chu Kiến Quốc và bí thư Khang quen biết nhau không thân lắm, ddv cái chết của y, bi thương khẳng định là sẽ không có. Tuy nhiên dù sao cũng là đàm luận một người đã khuất, nếu chẳng thèm để ý, thậm chí bật cười ha hả, không khỏi quá mức bất kính.

Lưu Vĩ Hồng nói:

- Đây cũng không thể trách bí thư Khang, đổi người khác thì họ cũng sẽ chạy. Bây giờ không chạy, đợi qua tết mới chạy, chỉ sợ hết thảy đều đã quá muộn.

Chu Kiến Quốc có chút kinh ngạc, hỏi:

- Vĩ Hồng, lời này có chút thú vị a...

Lưu Vĩ Hồng khẽ mỉm cười, nói:

- Vua nào triều thần triều nấy, xưa nay như thế. Bí thư Lục mới nắm quyền to, nhân vật số một đảng chính dưới huyện thị, khẳng định phải đổi một đám. Năm nay đương nhiên là không còn kịp rồi, địa khu vừa mới thành lập, Bí thư Lục cũng không thể vội vã xuống tay như vậy. Hơn nữa nhân vật số một đảng chính cũng không đổi cùng một lúc, chỉ có thể đổi từng người một

Một lần cho đổi vài người, sẽ khiến cho hỗn loạn. Tôi phỏng đoán, chở qua tết, Bí thư Lục sẽ bắt tay vào an bài. Bí thư Khang em là nghe được tin tức gì đó, mới trong đêm tới Đại Ninh

Ở trước mặt Chu Kiến Quốc, có chuyện nói thẳng, đã dần dần thành thói quen của Lưu Vĩ Hồng. Chu Kiến Quốc cũng đã hoàn toàn thừa nhận thân phận "Quân sư" của hắn. Sự thật chứng minh, người thanh niên trước mắt này, chẳng những năng lực thực tế siêu cường, tầm mắt cũng vô cùng cao xa, đại cục chính trị, phân tích ra đạo lý rõ ràng, dường như trời sinh đã có khiếu làm quan.

Chu Kiến Quốc gật gật đầu, thừa nhận lời Lưu Vĩ Hồng nói rất có đạo lý.

Tuy rằng ông ta và Lục Đại Dũng là bạn học, quan hệ cũng khá thân cận, nhưng chuyện như vậy, Lục Đại Dũng khẳng định là sẽ không nói với ông ta, cho dù là thân như vợ chồng, chỉ sợ cũng sẽ không nói ra miệng. Tuy nhiên Chu Kiến Quốc cảm thấy Lưu Vĩ Hồng phân tích rất đúng chỗ, đổi lại ông ta là Lục Đại Dũng, cũng sẽ làm như vậy. Nhân vật số một đảng chính phía dưới, đại bộ phận không phải là thân tín do mình bồi dưỡng lên, Lục Đại Dũng - Bí thư Địa ủy này, trong đầu có thể kiên định được sao?

- Ha ha, lần này, lại không biết sẽ tác động đến bao nhiêu tâm tư của người khác đây? Chỉ sợ hiện tại, trong nhà Bí thư Lục, đã sớm ngồi đầy khách rồi?

Chu Kiến Quốc cảm thán nói, cũng là một bộ dáng của những người đứng xem

Lưu Vĩ Hồng cười cười, trên mặt trở nên nghiêm túc, nói:

- Cục trưởng, theo lý mà nói, ông nên là người khách đầu tiên của ông ta mới đúng!

- Cậu nói cái gì?

Chu Kiến Quốc nhìn Lưu Vĩ Hồng, ngạc nhiên khó hiểu.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7.8 /10 từ 6 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status