Quan gia

Chương 145: Bác sĩ tâm lý


Lưu Vĩ Hồng nói chuyện với Cục trưởng Chu không bao lâu thì cáo từ. Rất hiển nhiên, Chu Kiến Quốc đã nghe lọt tai lời của hắn, mục đích đã đạt tới, tự nhiên không cần phải ở lâu. Tuy rằng Lưu Vĩ Hồng cũng biết, rất nhiều người trăm phương nghìn kế muốn cùng ngồi với lãnh đạo thêm vài phút, nhưng Lưu Vĩ Hồng cho rằng không cần phải thế. Lãnh đạo chưa chắc thích anh quá vô vị ngồi cạnh ông ta nói lời nhàm chán

Để lại chút thời gian cho bản thân lãnh đạo.

Phỏng chừng Chu Kiến Quốc phải suy xét một chút, làm thế nào đi gặp Lục Đại Dũng, làm thế nào tự đề cử mình.

Lần này, vẫn như cũ là Chu Ngọc Hà đưa hắn ra cửa.

Hai người tòa nhà đi xuống, đi đến trong sân, cũng không mở miệng. Lẽ ra, đưa đến đây, cũng là được rồi, đủ lễ nghĩa rồi. Tuy nhiên Chu Ngọc Hà cũng không có ý định quay trở về, yên lặng theo sát bên Lưu Vĩ Hồng, Lưu Vĩ Hồng đi lấy xe đạp, cô liền ở bên cạnh nhìn.

Lưu Vĩ Hồng ý thức được, Chu Ngọc Hà có lẽ có điều muốn nói với mình, liền dừng lại nhìn cô,

Chu Ngọc Hà thản nhiên nói:

- Cùng nhau đi dạo một chút đi, tôi lần đầu tiên đến Hạo Dương.

Lưu Vĩ Hồng không kìm lòng nổi ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đêm đen thui, dù là không thấy gì, nhưng cái lạnh thấu xương vẫn cảm nhận được. Rét đậm, Hạo Dương vào mùa đông cũng là rất lạnh.

Tuy nhiên Lưu Vĩ Hồng không nói gì thêm, "Ừ" một tiếng, đẩy xe đạp cùng Chu Ngọc Hà đi ra sân.

Vừa mới ra khỏi cửa, một trận gió lạnh thổi tới, Chu Ngọc Hà không khỏi giật mình rùng mình một cái. Mới từ trong nhà ấm áp đi ra, là có chút không thích ứng.

Lưu Vĩ Hồng do dự một chút, liền yên lặng cởi áo khoác mình ra, đưa cho Chu Ngọc Hà.

Chu Ngọc Hà lắc đầu, nói:

- Không sao, tôi không lạnh cậu mặc vào đi, đừng để bị cảm.

Lưu Vĩ Hồng cũng không mấy kiên trì, lại lần nữa mặc áo khoác vào. Hắn và Chu Ngọc Hà qua lại không nhiều, còn chưa thể nói là rất quen thuộc. Vừa rồi cởi áo khoát, chẳng qua là theo bản năng phong độ đàn ông mà thôi.

- Lưu Vĩ Hồng, tôi từ sáng đến tối, không có mấy bệnh nhân.

Chu Ngọc Hà bỗng nhiên nói đến công tác cũa mình.

Điểm này, Lưu Vĩ Hồng cũng tin là thật. Với tính cách của cô này, nếu có rất nhiều người bệnh đến tìm cô xem bệnh mới là việc lạ. Huống chi trung y vào lúc này cũng đã dần dần không còn thịnh hành.

- Vậy tốt rồi, vừa hay có thể đọc thêm nhiều sách

Lưu Vĩ Hồng thuận miệng đáp.

Chu Ngọc Hà liền liếc mắt nhìn hắn một cái, trên đường cái tối om, cũng nhìn không rõ vẻ mặt của Lưu Vĩ Hồng. Tuy nhiên người này thật đúng là không giống người bình thường, Chu Ngọc Hà vốn tưởng rằng hắn sẽ an ủi mình, nói những lời như là về sau sẽ tốt hơn gì gì đó

- Nếu điều tới viện Trung y thị xã Hạo Dương, e là người bệnh sẽ càng ít hơn nữa.

Chu Ngọc Hà còn nói thêm.

Cô lúc này là ở địa khu Thanh Phong viện Trung y đi làm, tương đối mà nói, viện Trung y địa khu Thanh Phong so với viện Trung y thị xã Hạo Dương thì quy mô lớn hơn nhiều. Từ bệnh viện lớn điều đến bệnh viện nhỏ, trên thủ tục thật ra không khó xử lý, chỉ cần viện Trung y thị xã Hạo Dương đồng ý tiếp nhận, viện Trung y Thanh Phong sẽ thả người.

Lưu Vĩ Hồng ngẫm nghĩ một chút, nói:

- Theo tôi thấy, cô không thích hợp làm bác sĩ ngồi khám bệnh. Với tính cách của cô, thì thích hợp làm nghiên cứu trung y. Hay là, cô thi lấy bằng nghiên cứu sinh đi. Nghiên cứu học vấn càng thích hợp với cô.

Chu Ngọc Hà ánh mắt sáng lên, lời nói của Lưu Vĩ Hồng cùng chính suy nghĩ của cô không mưu mà hợp. Nhưng, lập tức ánh mắt Chu Ngọc Hà liền trở nên ảm đạm, nhẹ nhàng lắc đầu, nói:

- Ba mẹ tôi sẽ không đồng ý.

- Vì sao?

Lưu Vĩ Hồng thuận miệng hỏi.

Kỳ thật hắn mơ hồ có thể đoán được nguyên nhân, Chu Kiến Quốc và cô Vu là đang lo lắng về vấn đề cá nhân của Chu Ngọc Hà. Một cô gái 24, 25 tuổi, còn không cưới hỏi, ở tại địa phương nhỏ này, quả thật là rất khiến cha mẹ phải sầu lo

Quả nhiên, Chu Ngọc Hà nói:

- Nghiên cứu sinh ít nhất phải học ba năm, bọn họ sợ tôi không gả được chồng.

Với tính cách của Chu Ngọc Hà, nếu đi học nghiên cứu sinh, e là sẽ không vửa học vừa yêu đương. Qua thêm ba năm, thì đã có hơi hướng của một bà cô già rồi. Cho dù ở đời sau, cô gái 27, 28 tuổi vẫn không yêu đương, cũng có thể được xưng là "Thặng nữ" (chỉ người phụ nữ giỏi giang không chồng không con)

Đề tài này, Lưu Vĩ Hồng không biết nên nói như thế nào.

Đời trước, hắn cũng là một người độc thân. Cũng không phải chưa từng yêu đương, chỉ là chưa tìm được người con gái khiến mình động lòng, muốn tiến vào lễ đường kết hôn. Một người độc thân lớn tuổi cũng không thể nào làm tốt công tác tư tưởng cho một "người dộc thân trẻ".

Thấy Lưu Vĩ Hồng không hé răng, Chu Ngọc Hà cũng không nói, hai người cứ như vậy yên lặng mà đi tới.

Nội thành Hạo Dương không lớn, cho dù là đi bộ chậm rãi từ từ, chỉ khoảng 20 phút, đã từ nhà máy đinh đi đến chợ tổng hợp. Xa xa kia, là "Thu Thủy Y Nhân" với ánh sáng rực rỡ, dòng người tấp nập. Sắp đến tết rồi, người mua sắm quần áo mới mừng năm mới rất nhiều, một vài cửa hàng thời trang buổi tối cũng kinh doanh, Thu Thủy Y Nhân thì càng không cần phải nói.

Đường Thu Diệp mấy ngày nay, thật đúng là đếm tiền đếm đến mỏi cả tay.

Chu Ngọc Hà đứng lại, nhìn chợ tổng hợp đèn đuốc sáng trưng, hỏi:

- Đường Thu Diệp mở cửa hàng trang phục ở bên kia phải không?

Lưu Vĩ Hồng cũng không mấy ngượng ngùng. Hắn và Chu Ngọc Hà, nhiều nhất cũng có thể gọi là quan hệ bạn bè, chuyện mình ở cùng Đường Thu Diệp, cô ta biết cũng không sao cả.

- Ừ.

Lưu Vĩ Hồng gật gật đầu.

- Nhìn qua thì kinh doanh rất tốt…

Chu Ngọc Hà bỗng nhiên nhẹ nhàng cười, nói:

- Lần này, xem như cậu làm được một chuyện tốt.

Lưu Vĩ Hồng có chút choáng váng, kháng nghị nói:

- Không phải chứ, tôi làm đâu chỉ một chuyện tốt?

Chu Ngọc Hà gật gật đầu, rất khẳng định nói:

- Đây thì được xem là chuyện tốt, những cái khác, cũng chỉ có thể xem là giúp đỡ.

Lưu Vĩ Hồng không nói gì chống đỡ. Hắn phát hiện, người trầm mặc ít lời này, hoặc là không nói lời nào, vừa nói là trúng ngay điểm chính. Hắn trước kia làm được rất nhiều "Chuyện tốt", nghiêm túc mà nói, quả thật chỉ là mang tính giúp đỡ.

- Ai, cậu tính làm thế nào?

Chu Ngọc Hà bỗng nhiên lại không đầu không đuôi hỏi một câu.

- Cái gì làm thế nào?

- Đường Thu Diệp đó. Cậu tính sắp xếp cho cô ấy thế nào? Đừng nói với tôi là cậu sẽ cùng cô ấy kết hôn a!

Chu Ngọc Hà dường như bỗng nhiên đối với đề tài này cảm thấy hứng thú, trên mặt mang theo thần sắc như cười như không, nhìn Lưu Vĩ Hồng.

Lưu Vĩ Hồng cảm thấy đầu hơi đau.

Trực giác của người phụ nữ này, sao nhạy bén đến thế chứ?

Có vẻ như có thể nhìn xuyên thấu người khác

- Sao cô biết tôi không kết hôn với cô ấy?

Lưu Vĩ Hồng hỏi ngược lại.

- Không có khả năng. Hai người các cậu chênh lệch quá lớn. Cậu nếu thật tâm thích cô ta, tốt nhất không nên cùng cô ta kết hôn. Trong yêu đương, ở chung và kết hôn, là hai chuyện khác nhau. Thực sự kết hôn rồi, dùng không được bao lâu, cậu sẽ ngấy. Không có cậu, bầu trời của Đường Thu Diệp liền sụp đổ. Tôi nghĩ điềm này, kỳ thật chính bản thân cô ta cũng hiểu rõ. Cô ta hẳn là chưa nói qua chuyện muốn kết hôn với cậu đúng không?

Chu Ngọc Hà bỗng trở thành bác sĩ phân tích tâm lý

Nhưng Lưu Vĩ Hồng không thừa nhận cũng không được, Chu Ngọc Hà nói rất có đạo lý. Đường Thu Diệp quả thật chưa từng cùng hắn đề cập qua chuyện hôn nhân, dường như đối với tất cả ở trước mắt, cảm giác hài lòng sâu sắc. Tuyệt không muốn đi thay đổi, để tránh chịu trách nhiệm bất kỳ "chuyện ngoài muốn" nào

Lưu Vĩ Hồng liền cười, nói:

- Tôi thấy, cô đổi nghề đi, học tâm lý học, có lẽ càng thích hợp với cô hơn!

Vốn là một câu nói vui đùa, Chu Ngọc Hà lại trở nên nghiêm trang, cẩn thận ngẫm nghĩ một chút, nói:

- Ừ, đề nghị này của cậu rất có đạo lý, tôi sẽ suy xét thêm.

Lưu Vĩ Hồng có chút vội:

- Không phải chứ, tôi nói đùa với cô thôi.

Hắn và Chu Ngọc Hà thật sự chưa thể nói là"Rất quen thuộc", một câu nói thay đổi nghể nghiệp người ta, không khỏi quá đáng. Hơn nữa có thể thấy được, nếu Chu Ngọc Hà thật sự là đổi nghề, Chu Kiến Quốc và cô Vu tuyệt đối sẽ không tán thành. Bọn họ đều là người lạc hậu, ở trong mắt bọn họ, bác sĩ trung y tuyệt đối vững chắc hơn cái gọi là bác sĩ tâm lý. Thậm chí là có cái nghề bác sĩ tâm lý này hay không, bọn họ cũng chưa chắc biết.

- Nhưng tôi thích làm bác sĩ tâm lý, tôi cảm thấy, suy nghĩ về tâm tư người ta, rất có ý nghĩa. Thì giồng như câu suy xét về đạo lý quan trường, không phải là khiến cậu có được cảm giác hưng phấn sao?

Chu Ngọc Hà nói thẳng Lưu Vĩ Hồng, nghiêm nghị nói ra.

Lưu Vĩ Hồng cảm thấy vô cùng đau đầu. Đây là chỗ nào theo chỗ nào vậy? Nói tới nói lui, lại nói trở ngược về mình. Tuy nhiên cẩn thận suy nghĩ một chút, nếu Chu Ngọc Hà thật sự trở thành bác sĩ tâm lý, tiền đồ chưa chắc thua kém bác sĩ trung y. Hơn nữa thành phố lớn ở kiếp sau, bác sĩ tâm lý giỏi, rất được hoan nghênh, thu nhập dồi dào, địa vị xã hội cũng khá cao. Tham dự bất kỳ bữa tiệc cao cấp nào, cái "Danh hiệu" này đều có thể lấy ra, rất là vẻ vang.

- Ha ha, người bình thường không mấy nói chuyện, chính là thích suy nghĩ tâm tư người khác.

Lưu Vĩ Hồng nhẹ nhàng đâm Chu Ngọc Hà một câu.

Ý trêu chọc trong lời này, Chu Ngọc Hà tự nhiên nghe hiểu, liền trừng mắt nhìn hắn, lập tức xoay đầu đi, hé miệng cười khẽ. Sau khi cười xong, chính Chu Ngọc Hà cũng có chút giật mình.

Đây là làm sao vậy?

Hình như mình chỉ cần cùng hắn nói nói, tâm tình sẽ trở nên thoải mái vui vẻ hơn. Có vẻ như lần đầu tiên nhìn thấy người này, là rất chán ghét hắn. Vô tình, ấn tượng này liền hoàn toàn thay đổi.

Người đàn ông này, dường như có một loại ma lực, trong lúc vô ý, đã đi vào trong lòng người khác.

Lại nói tiếp, tuổi hắn so với mình còn nhỏ hai tuổi, sao có thể mang đến cho người ta loại cảm giác trường thành điềm đạm, chắc chắn?

Trong khoảng thời gian ngắn, Chu Ngọc Hà cũng có chút nói không rõ.

- Được rồi, tới nhà rồi, cậu về đi.

Lát sau, Chu Ngọc Hà nói, lập tức xoay người, theo đường cũ mà về.

Lưu Vĩ Hồng cũng không nói gì, quay xe đạp lại, rồi lại cùng đi với cô. Đây là đi về sân nhà của cục Nông nghiệp, có mấy con đường đều không có đèn đóm, tối om om không thể nhìn rõ đâu vào đâu.

Chu Ngọc Hà một cô gái trẻ đẹp, một mình về nhà, cũng không an toàn. Cho dù không có người xấu quấy phá, nhưng một chút gió thổi cỏ lay, chỉ sợ cũng sẽ dọa cho cô sợ rồi

Chu Ngọc Hà lại là thản nhiên cười, cũng không ngăn cản.

- Cậu nói, ba tôi lần này, có thể lên làm Bí thư huyện ủy kia hay không?

Chu Ngọc Hà rất tùy ý hỏi han, dường như đối với việc này cũng không coi trọng gì mấy, chỉ là làm một đề tài của câu chuyện mà thôi.

Lưu Vĩ Hồng cười cười, nói:

- Nếu không có gì bất ngờ xảy ra lời nói, cái mũ Bí thư huyện ủy này, nhất định sẽ được đội trên đầu ba cô.

- Khẳng định đến thế à?

Chu Ngọc Hà hơi có chút giật mình.

- Ừ. Ông là ứng cử viên thích hợp nhất.

Lưu Vĩ Hồng chắc chắc nói.

Đời trước, Chu Kiến Quốc làm qua Bí thư huyện ủy, đời này chắc chắn cũng sẽ không xảy ra bất ngờ gì, cho nên Lưu Vĩ Hồng rất có tự tin.

Nhưng khiến Lưu Vĩ Hồng không thể tưởng tượng được chính là, thật đúng là xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7.8 /10 từ 6 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status