Quan gia

Chương 204: Anh em


Phía trước một sườn núi nhỏ cách thị trấn Giáp Sơn chừng hai km, có khoảng 10 bóng dáng cán bộ phân bố rải rác. Một người trẻ tuổi bị vài người vây lấy, dĩ nhiên chính là Bí thư Khu ủy Giáp Sơn Lưu Vĩ Hồng

Nơi đây, là địa điểm được quyết định để xây dựng nhà máy thức ăn gia súc và nhà máy chế tạo máy móc

Một sườn núi nhỏ tương đối hiền hòa.

Tiết Chí Dân lúc đầu tiên chọn nơi xây dựng nhà máy, không phải là chỗ này, mà là đi tới phía trước năm trăm mét, rất gần sát với "con đường chính" thị trấn Giáp Sơn, một cánh đồng lúa bằng phẳng. Nhưng bị Lưu Vĩ Hồng phủ định.

Không thể nghi ngờ, Tiết Chí Dân lựa chọn mảnh đất trống trải bằng phẳng kia, là vì để cho tiện thi công, tiết kiệm tài chính, tăng nhanh tiến độ. Nhưng khu Giáp Sơn vốn là nhiều núi ít đất, nhất là đồng ruộng lại là nguồn tài nguyên khan hiếm. Một mảnh ruộng tốt này, dùng làm nhà xưởng, Lưu Vĩ Hồng cảm thấy rất đáng tiếc. Cho nên tự thân rat ay, cùng nhân viên đội thăm dò địa chất, cùng nhau chọn ra địa điểm mới này.

Tuy rằng khi chính thức xây dựng nhà xưởng, cần phải san bằng sườn núi nhỏ này, chắc chắn là tốn khá nhiều kinh phí, nhưng Lưu Vĩ Hồng nhận thấy số tiền này không thể tiết kiệm, nhất định phải dùng. Cho dù tài chính không đủ cũng không thể chiếm dụng ruộng nước.

Lúc này, người đội địa chất đang thăm dò địa hình, nhân viên thiết kế xây dựng đang bận khảo sát thực địa, chuẩn bị bản vẽ thiết kế xây dựng nhà xưởng. Đám người Tiết Chí Dân và Hạ Hàn, ở bên cạnh Lưu Vĩ Hồng.

Đứng trên sườn núi nhỏ, nhìn nhân viên thăm dò địa hình và nhân viên thiết kế bận rộn làm việc, trong lồng ngực Lưu Vĩ Hồng dâng lên một sự hăng hái "Cảm giáo nhật nguyệt hoán tân thiên" (dám dạy mặt trời và mặt trời cách thay ngày mới). Lúc trước không định đến khu Giáp Sơn, nhưng nếu đã đến đây, thì nhất định phải làm cho ra dáng, mới xứng với bụng đầy thao lược, sống không uổng phí.

Một đời người, luôn phải làm một vài việc có ý nghĩa mới tốt.

Hạ Hàn cũng là cười hì hì. Tuy nói điều kiện cuộc sống nơi này là gian khổ chút, nhưng lại có được khoảng trời riêng của mình.

- Hạ Hàn, công tác triển khai thế nào?

Lưu Vĩ Hồng xoay đầu qua, hỏi han

Hạ Hàn cười nói:

- Rất tốt, mọi người đối với công việc của em khá phối hợp, quan hệ cũng không tồi.

Lưu Vĩ Hồng liền mỉm cười:

- Nghe nói cậu mấy ngày nay, đều chạy bên dưới?

- Ha ha, đây không phải là học tập theo bí thư sao? Anh vừa đến thì liền chạy vào trong thôn, em chỉ là có gì học nấy thôi.

Lưu Vĩ Hồng mỉm cười nói:

- Thường xuyên chạy xuống dưới xem xét tình hình, trực tiếp tìm hiểu tư liệu, là rất cần thiết. Cho dù cậu công tác trên cương vị gì, đều phải kiên trì tác phong này. Cứ ở lỳ trong văn phòng, cao cao tại thượng, làm cán bộ không tốt

Hơi lơ đãng, miệng Bí thư Lưu lại phun ra một câu đời sau rất lưu hành – chỗ MM (chỗ những cô nàng xinh đẹp)

Cũng may Hạ Hàn có năng lực lý giải siêu mạnh, đã hiểu ra, cũng không ngạc nhiên hỏi này hỏi nọ, nói:

- Điều này em biết. Em trước kia ở đại đội trị an Hạo Dương, cũng là cần thường xuyên đi xuống cơ sở. Mấy tên khốn khiếp trong khu trực thuộc, may mà nắm được điểm yếu của bọn chúng, bằng không, hai mắt tối đen, thì công tác rất khó làm. Em không thể bị người ta xem thường đúng không?

Hạ Hàn chính là cá tính như vậy, thích sĩ diện

Lưu Vĩ Hồng cười nói:

- Sao anh nghe nói, trong khoảng thời gian này, cậu hường xuyên mời khách ăn cơm?

- Đúng vậy. Em mới tới, phải cùng với đoàn người làm tốt quan hệ. Hơn nữa, số anh em này đối với em cũng rất có ý tứ, cũng không bài xích, mời họ ăn bữa cơm cũng phải thôi, không có gì!

Hạ Hàn đĩnh đạc vung tay lên, nói.

Lưu Vĩ Hồng cười nói:

- Cậu với số tiền lương kia đủ tiêu sao?

- Em không có gánh nặng gia đình, không sao cả. Trước kia còn có chút dành dụm, nếu thật sự chống đỡ không nổi, thì đi tìm cha mẹ bọn họ xin… Bọn họ có tiền lương cao, là người rộng rãi, không nên không lấy, ha ha…

Hạ Hàn cười ha hả, bộ dáng rất là "Vô sỉ"

Lưu Vĩ Hồng có chút không biết nói gì.

Đây vẫn chưa tới thế kỷ 21, đã lòi ra cảnh vòi tiền người nhà, còn là ngang nhiên mà xin.

- Như vậy không tốt. Cứ mãi đòi tiền chú Hạ và cô Lưu, cậu cũng quá khốn khiếp

Hạ Hàn hai tay khoát với nhau, nhún nhún vai, nói:

- Vậy làm sao bây giờ? Tiền lương của em có nhiêu đó, không đủ xài. Em cũng không thể hướng quần chúng ăn không lấy không đúng không? Em lại không giống anh, chị dâu mỗi tháng có thể giúp anh không ít đúng không?

Hạ Hàn biết Lưu Vĩ Hồng và Đường Thu Diệp thuộc loại quan hệ gì, nhưng vẫn kiên trì kêu Đường Thu Diệp là chị dâu.

Người này chính là nói nghĩa khí

Lưu Vĩ Hồng ngẫm nghĩ một chút, nói:

- Hướng quần chúng ăn không lấy không khẳng định là không được, là phạm sai lầm. Như vậy đi, bên chị dâu cậu, sắp mở rộng quy mô kinh doanh. Cậu đó, hướng chú Hạ và cô Lưu xin một số tiền, khoảng 5 hay 10 ngàn, tùy cậu. Giao cho chị dâu cậu đầu tư, xem như cậu nhập vốn cổ phần, đến lúc đó theo tháng chia lợi nhuận cho cậu, cậu cũng có đường về, thế nào?

Lưu Vĩ Hồng thân là con ông cháu cha nổi tiếng ở Bắc Kinh, vốn không phải là tên keo kiệt, cho anh em chút tiền tiêu, còn muốn cậu ta xuất ra tiền vốn trước. Hơn nữa, Đường Thu Diệp nơi đó, thật sự là không thiếu tiền vốn. Lưu Vĩ Hồng làm như vậy, chính là tôn trọng Hạ Hàn, thật sự xem cậu ta là anh em. Nếu nói thẳng thừng là mỗi tháng cho Hạ Hàn hai ba trăm tệ gì gì đó, vậy thì hỏng chuyện, nói không chừng Hạ Hàn sẽ lập tức cùng hắn trở mặt.

Anh em không phải là như vậy.

- 5 ngàn 10 ngàn?

Hạ Hàn hơi nghiến răng. Cậu ta trong lòng cũng hiểu được, Lưu Vĩ Hồng đây là tìm con đường tiền tài cho cậu ta, nói trắng ra là từ chính phần lợi nhuận của mình lấy ra một phần. Giữa anh em với nhau, đây cũng là không lời để nói. Hạ Hàn cũng sẽ không thể giả vờ giả vịt nói không cần. Nhưng mà con số tiền vốn này hơi lớn.

Lưu Vĩ Hồng cười nói:

- Sao thế, cậu lo bên cha mẹ không có sao? Yên tâm đi, bọn họ vẫn có chút tiết kiệm. Đây là vốn cổ phần, chỉ cần kinh doanh không lỗ vốn, vốn cổ phần vẫn còn.

Hạ Hàn nói:

- Cũng không phải sợ bọn họ không có, hai ông bà này, hay làm khó làm dễ… Em cũng không biết nên mở miệng như thế nào. Tự nhiên xin số tiền lớn như vậy, bọn họ nhất định cho rằng em gặp rắc rối

Lưu Vĩ Hồng nói:

- Điểm này tự cậu nghĩ cách đi. Hay là tìm bạn bè mượn đỡ cũng được.

Lưu Vĩ Hồng cũng là bạn của Hạ Hàn, nhưng việc này lại không thể cho cậu ta vay tiền. Mượn rồi, thì hương vị lại không đúng nữa.

- Được, em sẽ nghĩ cách.

Hạ Hàn gật gật đầu, rất thoải mái nói

Lưu Vĩ Hồng nhìn xa xa, lại hỏi:

- Mấy ngày nay, cậu ở dưới, đã tìm hiểu được tình hình gì?

- Tổng thể mà nói, Giáp Sơn bên này có thể coi là dân phong thuần phác (dân chúng giản dị mộc mạc). Thế lực dòng họ khá có tiếng ẩu đả nhau mà trước kia truyền ra, cũng không nghiêm trọng như vậy. Từ lần trước bắt được mấy tên cầm đầu bên xã Cửu Kiều, lúc này đây tất cả mọi người đều sợ, không còn dám gây rối. Tuy nhiên, em hiểu ra một tình huống, những mùa vụ nhàn rỗi, ở nơi này rất nhiều người đều thích cờ bạc. Đánh cuộc được không lớn… mọi người cũng không có tiền mà… Mấu chốt là bề mặt khá rộng. Gần như trên 80% thôn trang, đều có loại tình huống này. Mạt chược, tứ sắc, domino, tài xỉu vv, không chỗ nào không cờ bạc. Cái thứ này, rất dễ khiến cho hàng xóm bất hòa. Hơn nữa mê muội mất cả lý chí, không phải một chuyện tốt

Lưu Vĩ Hồng gật gật đầu, vẻ mặt trở nên nghiêm túc, nói:

- Ừ, cậu có thể nhìn thấy được sự nguy hại của vấn đề này, thật tinh mắt. Nhưng chuyện này, không phảiviệc các cậu có thể giải quyết được. Chỉ cần không phải cờ bạc đám đông, cũng không thể tùy tiện bắt người. Hơn nữa đơn thuần dựa vào bắt người, chỉ trị được phần ngọn không trị được phần gốc. Mấu chốt vẫn nằm tại sự dẫn dắt. Hiện tại khu Giáp Sơn rất bế tắc rất lạc hậu, TV xâm nhập rất là thấp, thời gian rảnh rỗi nông dân cơ bản không có hoạt động giải trí gì cả…

Bí thư Lưu nói xong, lại nghĩ tới một câu nói trên mạng đời sau - giải trí cơ bản là tay vịn.

Cũng rất hình tượng.

- Phải từ trên căn bản giải quyết vấn đề này, còn phải khiến quần chúng có việc để làm. Chỉ biết hoạt động vui chơi giải trí là không được.

Hạ Hàn lập tức đồng ý:

- Đúng vậy, cờ bạc loại này, rất dễ nghiện. Cho dù đến lúc đó TV phổ biến rộng rãi tới từng nhà, chỉ sợ cờ bạc này cũng khó mà trừ tận gốc. Chỉ có làm việc chính đáng, mới có thể giải quyết vấn đề này.

Lưu Vĩ Hồng chậm rãi gật đầu:

- Đúng vậy, mê muội mất cả lý chí. Vào thời điểm những năm 30 của thế kỷ này, mạt chược rất lưu hành tại nước Mỹ. Nhưng không dùng được vài năm, liền biến mất hoàn toàn. Không phải người Mỹ không có tiền chơi mạt chược, bọn họ là không có thời gian chơi mạt chược. Cái loại này, quá lãng phí thời gian, lãng phí sinh mạng. Cho nên, khu Giáp Sơn hết sức cố gắng, đầy nhanh phát triển kinh tế. Để quần chúng đều đầu nhập tiến vào, nỗ lực phấn đấu, thời gian đánh bạc ít đi, tâm tư cũng liền phai nhạt. Về phần trừ tận gốc, vậy cũng không thực tế. Chỉ là giải trí một chút, cũng phải cần chứ.

Hạ Hàn cười nói:

- Cho nên anh mới dốc hết sức như vậy muốn làm nhà xưởng, mở rộng ngành gieo trồng và ngành chăn nuôi!

- Đúng vậy, không mở rộng không được a.

Lưu Vĩ Hồng cảm thán một tiếng:

- Hạ Hàn, ở vị trí hiện tại chúng ta đang đứng, anh tính tương lai phát triển trở thành một khu công nghiệp. Cậu bây giờ cũng phải lên kế hoạch một chút, phải ở trong này xây dựng một phòng cảnh vụ, duy trì trật tự trị an khu công nghiệp. Lúc mới đầu có lẽ không có gì để làm, nhưng phải phòng ngừa chu đáo. Mấu chốt là lập ra quy củ, ngay từ đầu duy trì tốt trật tự, cũng là có quán tính. Chỉ cần kiên trì bền bỉ, trật tự trị an về sau cũng sẽ không kém vào đâu

Hạ Hàn cười nói:

- Nhị ca, anh cũng nhìn ra khá xa nhỉ. Khó trách đoàn người đều nói, Bí thư Lưu mới tới rất lợi hại. Xem ra uy tín của anh đã được thiết lập rồi

- Còn kém xa lắm. Ít nhất cũng phải đợi hai nhà xưởng chính thức bắt đầu hoạt động, mới thấy được hiệu quả và lợi ích, mới nói được vấn đề uy tín không uy tín

Lưu Vĩ Hồng mỉm cười lắc đầu, ý nghĩ rất tỉnh táo

- A, đúng rồi, Nhị ca, xã Trúc Lâm có một thôn Đại Hoàng, anh có biết không?

Hạ Hàn nhớ tới vấn đề gì đó, hỏi.

- Biết chứ, thế nào?

- Thôn Đại Hoàng này, được gọi là một thôn giàu nhất xã Trúc Lâm, nguyên nhân chính là trong thôn bọn họ có rất nhiều người trẻ tuổi trong hai năm này chạy tới phía nam, Giang Khẩu làm công. Cả trai lẫn gái, số lượng không ít, có khoảng hai ba chục người, thường xuyên gửi tiền về nhà.

Lưu Vĩ Hồng mỉm cười nói:

- Là tình huống như vậy. Trước mắt thì thấy, xuất khẩu lao động vẫn có thể xem là một biện pháp tốt, vừa kiếm được tiền, lại học được kỹ thuật, còn mở rộng tầm mắt. Anh đang định sắp tới đi Giang Khẩu một chuyến, khảo sát một chút hoàn cảnh làm việc bên kia, nếu có thể, sẽ suy nghĩ đến việc tổ chức xuất khẩu lao động.

Hạ Hàn nói:

- Ha ha, không hổ là nhân vật số một Đảng uỷ, độ cao nhìn vấn đề chính là không giống bình thường. Tuy nhiên, thôn bên cạnh đối với gia đình thôn Đại Hoàng ra ngoài làm việc, thì không có thiện cảm cho lắm, nói con cái bọn họ ở bên ngoài không làm việc đàng hoàng, con gái thì đi làm gái…

Lưu Vĩ Hồng khoát tay chặn lại, nói:

- Không cần đi để ý tới những tin đồn thất thiệt. Người mở đường luôn có lực cản nặng nề.

- Bí thư Lưu... Bí thư Lưu, ông giúp tôi làm chủ với…
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7.8 /10 từ 6 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status