Quan gia

Chương 227: Hứa công tử đến góp vui


- Thứ nhất chính là tốc độ phát triển kinh tế của đại lục. Trước mắt phát triển rất nhanh, có thể nói là phát triển với tốc độ thần tốc. Dân chúng cũng sẽ càng ngày càng giàu có. Sau khi tất cả mọi người đã trở nên giàu có, giá cả của sản phẩm từ sữa của nước ngoài khả năng sẽ không còn là điểm chú ý hàng đầu của dân chúng. Thứ hai, chính là tình trạng giao thông của khu Giáp Sơn. Theo lời Bí thư Lưu vừa nói, khu Giáp Sơn, thậm chí toàn bộ huyện Lâm Khánh, cơ bản chỉ có giao thông đường bộ, cảng hàng không và giao thông đường thủy đều không có. Đương nhiên, đây chưa phải là thứ chính yếu, thứ chính yếu chính là tình trạng giao thông của huyện, theo tôi phỏng chừng thì không lý tưởng cho lắm. Bí thư Lưu, anh hẳn là nắm rõ hơn so với chúng tôi, giao thông không thuận tiện, việc lưu thông hàng hoá sẽ gặp trở ngại rất lớn. Nhất là sữa tươi, thời gian giữ tươi cho phép rất ngắn, nếu giao thông không thuận tiện thì đúng là không có biện pháp nào để vượt qua.

Lân mập bắt đầu suy xét vấn đề từ khía cạnh kỹ thuật.

- Chủ tịch Cảnh, vấn đề thứ nhất, ông hoàn toàn không cần phải lo lắng. Tốc độ phát triển kinh tế của Quốc nội cố nhiên là rất nhanh, nhưng để phát triển đến mức độ hoàn toàn xem nhẹ sự chênh lệnh về giá cả của sản phẩm từ sữa của nước ngoài và sản phẩm từ sữa của quốc nội thì ít nhất cũng phải mất từ mười đến hai mươi năm, có lẽ khi đó còn chưa hẳn đã tiêu trừ hết.

Lưu Vĩ Hồng khẽ cười nói.

Nhưng đây thật sự là sự thật, Lưu Vĩ Hồng từng chính mắt chứng kiến qua. Trải qua sự kiện liên quan đến Melamine amine, sản phẩm từ sữa của quốc nội không hoàn toàn bị bại trận, truy cứu tìm ra nguyên nhân, vẫn là do giá cả sai biệt tạo thành.

- Về vấn đề thứ hai, quả thật bắt buộc phải nhìn thẳng vào. Tuy nhiên, trước mắt phát triển ngành sản xuất sản phẩm làm từ sữa ở nội địa còn có vấn đề liên quan đến quy trình chất lượng. Giai đoạn hiện tại, khu vực đất liền không thích hợp tiêu thụ sữa tươi, lượng người tiêu dùng sản phẩm sữa nhiệt độ thấp và nhiệt độ bình thường không nhiều. Chủ chốt vẫn là sản phẩm sữa bột vì sữa bột có thời gian bảo quan dài, nói một cách tương đối, mạng lưới giao thông có lạc hậu một chút cũng có thể không ảnh hưởng nhiều. Chủ tịch Cảnh, sản phẩm từ sữa của nước ngoài, cho dù là sản phẩm từ Châu Âu, châu Mỹ hay là châu Úc, phải vận chuyển vào nội địa đều không dễ dàng, xa thiệp trùng dương. Và so với lộ trình vận chuyển đường biển mà nói, vận chuyển nội địa bằng đường bộ chậm trễ một hai ngày, thời gian cơ bản không là gì. Huống chi sản phẩm từ sữa nhập từ nước ngoài cần phải trải qua giai đoạn kiểm tra ở cửa Hải quan, cũng phải chờ đợi mất một hai ngày. Hơn nữa, ông đối với tốc độ phát triển kinh tế của quốc nội rất lạc quan. Kinh tế phát triển với tốc độ cao, nhất định sẽ nhanh chóng hiện đại hoá giao thông. Tình trạng giao thông với diện mạo lạc hậu, tin tưởng rằng sẽ thay đổi rất nhanh. Đến lúc đó, năng lực cạnh tranh của sản phẩm từ sữa của nước ngoài ngày càng yếu. Hơn nữa, đối với dạng sữa nước thương hiệu nước ngoài cơ bản là không có năng lực cạnh tranh, chỉ riêng hạn sử dụng thôi bọn họ đã cạnh tranh không nổi rồi. Chúng ta cũng có lý do để tin tưởng, càng phát triển mạnh về mặt hàng sữa nước thì rất nhanh chúng sẽ trở thành thương hiệu chủ lực của sản phẩm từ sữa.

Lân mập và Quách Mộng Tuyết không nói lời nào mà liếc nhau lần nữa.

Phân tích của Lưu Vĩ Hồng rất có lý.

- Lưu bí thư, tài ăn nói rất khá.

Lân mập lại khôi phục thần thái, cười tủm tỉm khen ngợi.

Vào đúng lúc này, Vũ Thường đứng dậy, mỉm cười nói:

- Các vị cứ tán gẫu, có vài người bạn đến, tôi qua đó chào hỏi cái đã.

Thời gian cứ thế trôi, khách đến tham gia tiệc rượu càng ngày càng nhiều, Vũ Thường nhìn thấy vài gương mặt quen thuộc ở trong số khách đó, phải bước qua nói mấy câu chào hỏi xã giao với người ta.

- Không thành vấn đề, Chủ tịch Vân, cô cứ làm việc của mình đi.

Cảnh Lân nói liên thanh.

Vũ Thường đứng dậy rời khỏi.

Quách Mộng Tuyết trầm tư một chút, nói:

- Lưu tiên sinh, vậy anh có từng tính toán qua chưa, đầu tư xây dựng một nhà máy chế biến sữa ở khu Giáp Sơn cần bao nhiêu tiền?

Lưu Vĩ Hồng khẽ mỉm cười, nói:

- Tôi không phải chuyên gia về mặt này, tuy nhiên tôi có nhờ người cố vấn qua. Giai đoạn hiện tại, nếu xây dựng một dây chuyền sản xuất sữa bột xử lý năm mươi tấn sữa thì ước chừng đầu tư khoảng một triệu nhân dân tệ. Đương nhiên, tôi hy vọng quý công ty có thể cung cấp trợ giúp một khoản tài chính nhỏ, trợ giúp cho nông dân mua bò sữa, địa phương chúng tôi cũng sẽ gửi kiến nghị xin trợ giúp tài chính từ chính quyền cấp cao. Người dân Khu Giáp Sơn thật sự quá nghèo, không có trợ giúp từ bên ngoài bọn họ khó mà mua được giống bò sữa tốt. Tuy nhiên, hai vị có thể yên tâm, chỉ cần nhà xưởng xây dựng xong, các hộ nông dân có thể bán sữa lấy tiền về, khi đó tiền nợ mua bò cũng sẽ được thu hồi, không lo tổn thất.

Quách Mộng Tuyết không khỏi kinh ngạc nhìn Lưu Vĩ Hồng liếc mắt một cái, trong mắt như muốn nói "Cảnh giác".

Người này, da mặt thật đúng là không phải dầy nữa mà dầy hơn bình thường. Vẫn còn chưa có nhận lời đầu tư xây dựng nhà xưởng vào đó, không ngờ lại yêu cầu bọn họ bỏ tiền chi trợ cho nông hộ trước. Xem ra thì cũng không phải dạng đèn cạn dầu, rất có tiềm chất "Gian thương".

Tuy nhiên cách thức mà Lân mập suy xét vấn đề, rõ ràng là không giống với nữ thư ký của ông ta. Nếu một khi quyết định đến khu Giáp Sơn đầu tư xây dựng nhà máy, tốn thêm chút tiền trợ giúp nông hộ mua bò sữa, thật ra đó là chuyện đương nhiên. Khoản tiền lớn đã chi, nên không cần phải để ý đến chút tiền nhỏ ấy. Người kinh doanh lớn, tầm mắt phải nhìn xa trông rộng một chút. Khả năng của Vũ Thường lớn như vậy, chuyện giấy tờ thủ tục có thể làm được tất. Còn Lưu Vĩ Hồng bên ngoài tuy rằng chỉ là một cán bộ quèn, ai biết được sau lưng có phải hắn có chỗ dựa vững chắc hay không? Lân mập biết rõ, ở nội địa nếu muốn kinh doanh lớn và mạnh, nếu không có hậu trường từ phía chính phủ, gần như khó khăn muôn trùng, khó mà có thể tưởng tượng. Nếu vị Bí thư Lưu trẻ tuổi này thực sự có hậu trường vững chắc, sau này xem như là đã có được sự bảo đảm.

Hơn nữa hắn vừa rồi nói đến xây dựng một nhà máy chế biến sản phẩm từ sữa, quả thật cũng là phương pháp tốt. Kinh doanh thích đáng thì chuyện lỗ vốn sẽ không xảy ra, vấn đề còn lại chỉ là kiếm được nhiều hay ít mà thôi.

- Bí thư Lưu, việc đầu tư xây dựng nhà máy, tôi sẽ suy xét. Nhưng, đối với các loại thủ tục, giấy tờ linh tinh, thì xử lý thế nào đây?

Lân mập hỏi dò một câu.

Lưu Vĩ Hồng liền mỉm cười, biết trong lòng ông ta nghĩ như thế nào, lập tức nói:

- Điểm này Chủ tịch Cảnh hoàn toàn không cần lo lắng. Bất kể là cơ quan hành chính nào, bộ, uỷ ban trung ương quốc gia hay là tỉnh địa phương cũng không cần ông quan tâm, tôi sẽ lo liệu.

Lân mập lập tức yên tâm. Nghe giọng điệu của Lưu Vĩ Hồng, có thể chắc chắn hắn thực tại đúng là có hậu thuẫn.

- Được, dựa vào sự nhiệt tình muốn kiến thiết quê hương của Bí thư Lưu, Cảnh mỗ tôi phục anh rồi. Như vậy đi, Bí thư Lưu khi nào thì trở về? Đến lúc đó cho tôi biết, tôi với anh cùng đến khu Giáp Sơn xem xét, tìm hiểu tình hình một chút, thế nào?

Lân mập hạ quyết tâm, cười nói.

Lưu Vĩ Hồng trên mặt cũng tươi cười, đứng dậy, đưa tay ra với Lân mập:

- Chủ tịch Cảnh, tôi đại diện cho tám mươi ngàn dân chúng của khu Giáp Sơn, nhiệt liệt hoan nghênh Chủ tịch Cảnh, cảm tạ tự đáy lòng mình.

- Ha ha, Bí thư Lưu nói quá lời. Tôi hiện tại chỉ đi xem một chút, có thật sự đầu tư hay không còn phải căn cứ tình hình thực tế mới quyết định. Nếu chẳng may sự thể không như ý, mong rằng Bí thư Lưu không nên trách tội.

Lân mập dù sao cũng kinh nghiệm sóng gió đầy mình, cũng không thuộc dạng dễ bị lừa, thà mất lòng trước được lòng sau.

Lưu Vĩ Hồng cười nói:

- Không sao. Chủ tịch Cảnh chỉ cần đến địa phương chúng tôi xem qua, cũng đã là ủng hộ lớn đối với công tác của chúng tôi rồi. Chúng tôi thật sự rất hy vọng ngày càng có nhiều đồng bào trợ giúp cho các nông hộ nghèo khó hơn.

Lời nói xuất phát từ lòng chân thành. Hơn nữa, Lưu Vĩ Hồng đã sớm lên kế hoạch, làm tốt lắm mọi thứ, chỉ cần Cảnh Lân và thư ký của ông ta vừa bước chân đến địa phận khu Giáp Sơn, ông ta không đầu tư cũng không được. Chiêu phụ của Lưu Nhị Ca khá nhiều. Hiện tại chưa vội lấy ra. Làm việc gì cũng phải từng bước từng bước một. Nóng vội thì không ăn được đậu phụ nóng. Hơn nữa với môi trường cạnh tranh khốc liệt hiện tại, ngoại thương và thương nhân Hồng Kông tìm tới nội địa khảo sát đầu tư, vốn là có thể sinh ra hiệu ứng không nhỏ, Trên thì có sếp lớn, dưới thì cán bộ lãnh đạo tỉnh, thành phố, tất cả đều đang rất cố gắng tìm kiếm cơ hội, phá vỡ sự chế tài và phong tỏa của quốc gia phương Tây.

- Nói rất hay...

Lân mập ha ha mỉm cười.

Có ý đồ đầu tư, song phương tất nhiên cảm thấy càng thêm thân mật vài phần, nội dung nói chuyện kế tiếp sẽ trở nên thoải mái hơn nhiều.

- Xin chào, Chủ tịch Cảnh.

Không ngờ vào lúc này, Hứa Duy Chúng đi tới, trên tay cầm một ly rượu vang, như cười như không nhìn Lân mập và chào hỏi, trên mặt vẻ mặt vẫn thế, âm âm nhu nhu làm người ta trong lòng không thoải mái cho lắm.

- Ôi, là Hứa công tử! Hạnh ngộ hạnh ngộ!

Lân mập vừa nhìn thấy vị Hứa công tử này, thân hình mập mạp lập tức cứ như súng lên đạn, từ sô pha nhảy dựng lên, đưa cánh tay mập mạp ra bắt lấy tay của Hứa Duy Chúng, nắm thật lâu, trên gương mặt béo tươi cười nịnh bợ.

Hứa Duy Chúng và Cảnh Lân bắt tay, ánh mắt lại thẳng tắp nhìn Lưu Vĩ Hồng, thần sắc ngạo nghễ nhìn rất rõ, không hề che dấu.

Khách bên ngoài, nơi này là Giang Khẩu, là địa bàn của Hứa công tử ta!

Lưu Vĩ Hồng cầm ly hồng rượu, chậm rãi uống một ngụm, mặt đang mỉm cười, quay đầu cùng Hạ Hàn nói câu gì đó, đối với ánh mắt của Hứa Duy Chúng không thèm để ý tới. Loại thái độ "Phong nhạt vân khinh" này khiến Hứa công tử rất không thoải mái. Xem ra khách đến từ bên ngoài vẫn chưa rõ tình hình.

- Chủ tịch Cảnh, đã lâu không gặp, có phải tôi không được hoan nghênh rồi phải không?

Hứa Duy Chúng không mặn không nhạt nhìn Lân mập nói, vẻ mặt đầy cao ngạo.

Lân mập vẻ mặt tươi cười, nói liên tiếp:

- Không dám không dám, thật sự là mấy ngày nay việc hơi nhiều, nên không dám đến quấy rầy Hứa công tử, mong Hứa công tử bao dung. Ngày khác nhất định sẽ đến nhà tạ lỗi.

Lưu Vĩ Hồng thờ ơ lạnh nhạt, trong lòng cảm thấy hơi kinh ngạc. Lẽ ra Lân mập là dân làm mậu dịch, không có liên quan gì đến Cục công an, sao lại sợ Hứa Duy Chúng đến thế, quả thực bộ dáng hơi có chút kinh sợ. Đương nhiên, hoàn khoa nha nội cũng không phải là tồn tại cô lập, thích kéo bè kết phái. Nói không chừng Hứa Duy Chúng có bạn bè nào đó, có dính dáng đến pháp luật, vừa vặn tóm được điểm yếu của Lân mập, hoặc là bản thân Lân mập có nhược điểm bị Hứa Duy Chúng nắm trong tay, nên khiến ông ta có nhiều e dè.

Gút mắc bên trong này nhất thời khó mà làm rõ.

- Chủ tich Cảnh, các vị quen biết nhau?

Hứa Duy Chúng nhìn xéo Lưu Vĩ Hồng và Hạ Hàn, thản nhiên hỏi.

- À, vừa mới gặp mặt, cũng là nhờ bằng hữu giới thiệu, Lưu tiên sinh và tôi bàn chút việc kinh doanh nhỏ lẻ ấy mà.

Lân mập là loại người thông minh, tuy không biết giữa Hứa Duy Chúng và Lưu Vĩ Hồng đã xảy ra chuyện gì, nhưng sự đối địch mà Hứa Duy Chúng dành cho Lưu Vĩ Hồng rất rõ ràng. Lập tức liền bắt đầu vạch rõ ranh giới về mối quan hệ giữa mình và Lưu Vĩ Hồng, tránh bị vạ lây.

- Ha ha, Chủ tịch Cảnh, đừng trách tôi không nhắc nhở ông, có vài vụ kinh doanh có thể làm, cũng có vài phi vụ kinh doanh tốt nhất đừng làm. Làm rồi thì sẽ không thuận tiện đâu.

Hứa Duy Chúng thản nhiên như cũ nói.

- Đúng, đúng vậy.

Lân mập liên tiếp cúi đầu khom lưng, dường như rất sợ người này vậy.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7.8 /10 từ 6 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status