Quan gia

Chương 244: Ghen ghét


Ngày kế trở lại huyện Lâm Khánh, nhìn cảnh vật sông núi quen thuộc ở quê nhà, Hoàng Đào Hoa bỗng nhiên trở nên sợ hãi, sắc mặt tái nhợt, mang theo túi hành lý nho nhỏ, cả người không kìm nổi lạnh run, trong dạ dày sông cuộn biển gầm, chỉ muốn nôn mửa.

Lưu Vĩ Hồng tự nhiên quan sát thấy được vẻ không tự nhiên của cô, thấp giọng hỏi nói:

- Sao thế?

Hoàng Đào Hoa cắn chặt môi, không ngừng được lắc đầu, lại không mở miệng, sợ mình một khi mở miệng, sẽ không kìm nổi nôn mửa ra ngoài

Lưu Vĩ Hồng tâm niệm vừa chuyển, liền hiểu ra, nói:

- Cô có phải là sợ trở về hay không?

Hoàng Đào Hoa liều mạng gật đầu.

Lúc trước khi đi ra, là một cô gái yêu kiều dễ thương, đến Giang Khẩu một năm, nay trở về với bao nỗi đau xót.

Về đến nhà, còn không biết phải đối mặt với vô số ánh mắt của người thân láng giềng như thế nào, Hoàng Đào Hoa thật sự không có dũng khí này đi đối mặt hết thảy.

Lưu Vĩ Hồng đối với suy nghĩ trong lòng cô rất hiểu, lúc này nói:

- Vậy đi, cô trước tiên ở lại thị trấn, tôi trở về nói cho ba mẹ cô biết, để bọn họ đến huyện thăm cô. Các cô thương lượng một chút, rồi quyết định bước tiếp theo nên làm thế nào, được không?

Hoàng Đào Hoa lại là liều mạng gật đầu, nước mắt tràn mi mà ra, trong lòng đối với Lưu Vĩ Hồng tràn đầy cảm kích.

Người đàn ông này, chẳng những vô cùng mạnh mẽ, cứng rắn, hơn nữa lại chu đáo cẩn thận như vậy

Lưu Vĩ Hồng liền lập tức ở nhà khách Lâm Khánh đăng ký mấy gian phòng ở, an bài đoàn người vào ở. Đã là buổi chiều, lập tức chạy về Giáp Sơn, không thỏa đáng cho lắm. Cảnh Lân là thương nhân Hồng Kông đầu tiên đến Lâm Khánh đầu tư khảo sát, theo lý, nên do lãnh đạo chủ chốt của Huyện ủy và Ủy ban nhân dân huyện ra mặt mở tiệc chiêu đãi gã trước, mới hợp cấp bậc lễ nghĩa. Lưu Vĩ Hồng cũng là nên hướng Chu Kiến Quốc làm báo cáo.

Thấy điều kiện nhà khách Lâm Khánh, Quách Mộng Tuyết âm thầm nhíu mày. Chỉ có như thế này, trong đời đây là lần đầu tiên ở một khách sạn kém như vậy. Lân mập liền liên tục hướng cô nháy mắt, kêu cô ngàn vạn lần không được biểu hiện ra ngoài, để tránh đắc tội Lưu Vĩ Hồng.

Vả lại điều kiện nhà khách Lâm Khánh đúng là kém một chút, nhưng thu dọn cũng khá sạch sẽ, tạm thời ở vài ngày, cũng không quá khó để chịu đựng

Quách Mộng Tuyết cho dù là tiểu thư giàu sang, nhưng không phải là loại người không hiểu đạo lí tình người, trên mặt lúc này lập tức treo nụ cười lên. Còn gì để nói chứ, cô cũng chỉ là thư ký của Cảnh Lân, không phải là bà lớn. Ông chủ cũng có thể chịu được, cô còn ở đó kiêu kỳ gì nữa?

Lưu Vĩ Hồng lập tức đi thẳng đến Huyện ủy, cầu kiến Chu Kiến Quốc.

Chu Kiến Quốc nhìn thấy hắn, tự nhiên vô cùng cao hứng, cười ha ha, liên thanh tiếp đón:

- Ồ, Vĩ Hồng về rồi à? Mau mau, lại đây ngồi lại đây ngồi… Ai nha, chuyến đi Giang Khẩu này, vất vả rồi vất vả rồi, có thu hoạch lớn không?

Chu Kiến Quốc miệng nói như vậy, trong lòng kì thực không có nhiều hy vọng. Đối với huyện Lâm Khánh trước mắt mà nói, muốn tiến cử một ngoại thương, cũng không phải là việc dễ dàng như thế. Toàn địa khu Hạo Dương, cũng vẫn chưa "Khai trương" mà.

Lưu Vĩ Hồng cười đưa cho Chu Kiến Quốc hai cây thuốc là ngoại

Với quan hệ hiện tại giữa hắn và Chu Kiến Quốc, vừa có cấp bậc cao thấp, lại có chút ý tứ "bạn bè", một hai cây thuốc cũng không phải là chuyện gì lớn. Đi một chuyến Giang Khẩu, thì nên mang cho "sếp" chút quà cáp mới hợp đạo lý

Chu Kiến Quốc cũng là cười ha hả nhận lấy, hơi lơ đễnh, thuận tay đưa cho Lưu Vĩ Hồng một điếu thuốc.

- Bí thư, thu hoạch lớn thì chưa dám nói, tuy nhiên quả thật có một thương nhân Hồng Kông theo tôi về đây, tính tới khu Giáp Sơn xem xét, khảo sát điều kiện một chút, nếu thích hợp, thì tính ở Giáp Sơn xây dựng một nhà máy sản phẩm từ sữa gia công, sản xuất sữa bột.

Lưu Vĩ Hồng mỉm cười nói.

- Sản xuất sữa bột? Giáp Sơn hiện tại đến bò sữa cũng còn chưa có cơ mà?

Chu Kiến Quốc hơi không hiểu ra sao cả. Nhớ là chuyện này, ở trong bản quy hoạch phát triển kinh tế khu Giáp Sơn năm năm mà Lưu Vĩ Hồng nộp lên, là có nhìn thấy qua, thời gian hơi dài, Chu Kiến Quốc có chút phai nhạt. Sản xuất sữa bột, đó là một công trình đồng bộ, không giống những nhà xưởng khác, nói xây dựng thì liền xây dựng, lập tức có thể đi vào sản xuất

- Cho nên nói, phải khảo sát trước. Xem Giáp Sơn có thích hợp chăn nuôi bò sữa hay không. Nếu thích hợp, mới phát động quần chúng chăn nuôi bò sữa, thương nhân Hồng Kông sẽ hỗ trợ một ít, chúng ta lại cho vay thêm một ít, thì việc này có thể làm ra được

Lưu Vĩ Hồng chắc chắc nói. Miệng nói là phải khảo sát, kỳ thật khu Giáp Sơn thích hợp hay không thích hợp chăn nuôi bò sữa, hắn trong lòng nắm chắc. Nói gì thì Lưu Nhị Ca cũng là học nông nghiệp mà, đời trước còn là phó nghiên cứu viên của viện Khoa học Nông nghiệp tỉnh, bản lĩnh đó vẫn còn chút

- Ừ, việc này tốt việc này tốt… Vĩ Hồng a, cậu là nói, thương nhân Hồng Kông đã tới rồi?

- Đúng vậy, đã ở tại nhà khách Lâm Khánh, một nam một nữ. Nam chính là ông chủ, tên là Cảnh Lân, nữ chính là thư ký, tên là Quách Mộng Tuyết. Tuy nhiên là ở củng một chỗ.

Lưu Vĩ Hồng cười đáp.

- Ha ha, chuyện này mặc kệ anh ta, chủ nghĩa tư bản mà… Ai nha, bọn họ đã tới rồi, vậy phải lập tức qua đó thăm hỏi người ta. Đây chính là thương nhân Hồng Kông đầu tiên tới huyện Lâm Khánh chúng ta, không thể chậm trễ

Chu Kiến Quốc lập tức nói, vẻ mặt rất là phấn chấn.

- Bí thư, ông thấy có nên báo cáo một chút với Chủ tịch huyện Đặng không, mới ông ta cùng nhau qua đó, gặp mặt thương nhân Hồng Kông?

- Đây là đương nhiên đây là đương nhiên, để tôi gọi điện thoại cho ông ta.

Chu Kiến Quốc không nói hai lời, bước đến bàn làm việc cầm điện thoại lên

Theo lý, việc này phải do Lưu Vĩ Hồng hướng Đặng Trọng Hòa làm báo cáo, dù sao hắn cũng là cấp dưới mà. Để Chu Kiến Quốc "Truyền đạt mệnh lệnh" cho Đặng Trọng Hòa, ít nhiều gì cũng có chút không ổn, có vẻ Lưu Vĩ Hồng khá ương ngạnh, không đem Chủ tịch huyện Đặng người ta để vào mắt. Tuy nhiên ở trong cảm nhận của Chu Kiến Quốc, có lẽ không hề cảm thấy Lưu Vĩ Hồng là cấp dưới của Đặng Trọng Hòa. Lão Chu ông ta cũng không dám thật sự đối đãi với Lưu Vĩ Hồng như cấp dưới

Thấy Chu Kiến Quốc đã cầm lấy điện thoại, bản thân Lưu Vĩ Hồng cũng không tiện chạy qua đó tranh giành, chỉ có thể để mặc ông ta

Đặng Trọng Hòa cũng không tức giận, rất nhanh chạy đến đây, vừa vào cửa liền cười ha hả nói với Lưu Vĩ Hồng:

- Bí thư Lưu, bản lĩnh thật. Mỗi chuyến đều không về tay không!

Nhìn tư thế này, người không rõ nội tình khi nhìn thấy, còn cho rằng bọn họ đều là bạn tốt của nhau

Lưu Vĩ Hồng vội lập tức đứng dậy, khiêm tốn nói:

- Chủ tịch huyện quá khen, chỉ là may mắn thôi. Ha ha, tôi cũng là hung hăng mà lôi kéo thương nhân Hồng Kông kia về đây, nói cho anh ta biết chính sách huyện Lâm Khánh chúng ta có ưu đãi thế nào, một lát còn phải nhờ bí thư và Chủ tịch huyện, giúp Giáp Sơn chúng tôi nói vài lời tốt đẹp

Đặng Trọng Hòa vội vàng nói:

- Việc này Bí thư Lưu cứ việc yên tâm, chỉ cần trong phạm vi cho phép của cấp trên, chính sách ưu đãi gì, chúng tôi đều sẽ cho anh ta, tuyệt không suy giảm. Đây là một mở đầu tốt đẹp, nếu có thể giữ chân được vị thương nhân Hồng Kông đầu tiên, thì đối với công tác thu hút đầu tư sau này của chúng ta, là rất có lợi

Chu Kiến Quốc cũng nói:

- Đúng, đồng chí Trọng Hòa nói rất có đạo lý, chúng ta nhất định toàn lực ủng hộ công tác thu hút đầu tư.

Cũng không biết bắt đầu từ khi nào, Chu Kiến Quốc lại xưng hô như thế với Đặng Trọng Hòa, có vẻ rất thân thiết, nhưng bên trong kia có dáng vẻ của một lãnh đạo, cũng là hiển lộ không bỏ sót. Chu Kiến Quốc thân là bí thư, lại lớn hơn mười tuổi so với Đặng Trọng Hòa, bày ra bộ dạng này, cũng có thể cho qua được. Đặng Trọng Hòa mặc dù không hài lòng, cũng chỉ đành nghẹn ở trong lòng, trên mặt vẫn phải cười hì hì, đối với sự thân thiết của bí thư tỏ vẻ rất thích thú

Lập tức Chu Kiến Quốc lại gọi điện thoại cho gọi Chánh văn phòng Huyện ủy Vương Hóa Văn tới, đoàn người một hàng đi tới nhà khách Lâm Khánh tiếp đón thương nhân Hồng Kông là tiên sinh Cảnh Lân và tiểu thư Quách Mộng Tuyết. Vương Hóa Văn là đại quản gia của Huyện ủy, cho y đi cùng, tự nhiên là vì tiện cho việc an bài tiệc tùng tiếp sau

Tới nhà khách, bọn người Chu Kiến Quốc đều bị "sự cường tráng" của Cảnh Lân làm cho hoảng sợ.

Trên thế giới này, thật là có người giống hà mã đến thế.

Đối lập với y là Quách Mộng Tuyết diện mạo xinh đẹp yêu kiều lanh lợi, sự cường tráng của Lân mập liền có vẻ nổi bật. Tuy nhiên việc này đương nhiên không ảnh hưởng tới sự nhiệt tình hiếu khách của nhóm lãnh đạo huyện Lâm Khánh. Hơn nữa, bộ dạng Cảnh Lân béo một chút, càng thêm chứng minh y giống bộ dáng ông chủ. Dường như làm ông chủ, nếu trên người thiếu mấy cân thịt, cũng là có chút hữu danh vô thực, khiến cho người ta trong lòng không mấy kiên định.

Lập tức đoàn người ở nhà khách gặp nhau vui vẻ, rồi tiến tới nói chuyện hữu nghị thân thiết với nhau, Chu Kiến Quốc đại biểu Huyện ủy và Ủy ban nhân dân huyện Lâm Khánh, đại biểu cán bộ quần chúng huyện Lâm Khánh, đối với việc ông chủ Lân đích thân tới huyện Lâm Khánh nhỏ bé, tỏ vẻ nhiệt liệt hoan nghênh. Đối với việc ông chủ Lân sắp đầu tư khu Giáp Sơn, ủng hộ phát triển kinh tế Giáp Sơn, tỏ vẻ cảm tạ tự đáy lòng.

Lân mập là người gặp qua nhiều cảnh đời, đối mặt với lãnh đạo ở huyện, không chút luống cuống, vươn bàn tay mập ú toàn thịt ra, cùng từng người một bắt tay chào, vẻ mặt tươi cười, đối với sự nhiệt tình của lãnh đạo huyện cũng tỏ vẻ cảm tạ tự đáy lòng.

Náo nhiệt một hồi, Vương Hóa Văn liền đến báo cáo, nói là đã ở nhà khách chuẩn bị xong bữa tiệc, xin mời thương nhân Hồng Kông ông cảnh và tiểu thư Quách nể mặt, cùng nhau dùng bữa tối

Tiệc rượu đón tiếp thế này, đó là có quy tắc nhất định

Toàn bộ các lãnh đạo đương nhiệm của hai bộ máy Huyện ủy và Ủy ban nhân dân huyện đều được yêu cầu tham dự, lãnh đạo chính thức của Hội đồng nhân dân huyện và Mặt trận Tổ quốc huyện, cũng được mời đến, cộng thêm đám người Lưu Vĩ Hồng Hạ Hàn, ngồi đầy ba bàn

Là nhân viên văn phòng xử lý của Huyện ủy, Trương Diệu Nga cũng có mặt, bận tối tăm mặt mũi, tiếp đón khách và các vị lãnh đạo huyện, vẻ mặt toả sáng rạng ngời, dường như đối với công tác mới này vô cùng tập trung tinh thần

Thời tiết hơi nóng, Trương Diệu Nga ăn mặc rất đơn giản mỏng manh, áo thun cổ áo chữ V màu xanh nước biển, dáng người đầy đặn yểu điệu của cô được ôm sát vào nhau, bộ ngực có vẻ đồ sộ hơn, theo bước đi của cô, không ngừng rung động, khiến cho ánh mắt của rất nhiều người đều ở trên ngực cô đảo qua đảo lại. Thỉnh thoảng từ giữa cổ áo chữ V của cô, nhìn thấy một đường rãnh sâu bất tận trắng như tuyết tuyệt đẹp, càng thêm khiến cho người ta tâm ngứa khó gãi

Nhìn thấy Lưu Vĩ Hồng, Trương Diệu Nga vui mừng hớn hở, lập tức tiến lên chào hỏi, trên mặt tươi cười rạng rỡ, dường như tuyệt không để ý ánh mắt "Ghen ghét" của các lãnh đạo khác

- Chị dâu, đã điều qua đây rồi sao?

Lưu Vĩ Hồng cười cùng Trương Diệu Nga bắt tay.

- Đúng vậy đúng vậy, đã điều qua đây được vài ngày. Bí thư Lưu, cảm ơn cậu, có cơ hội tôi sẽ cảm tạ cậu lần nữa

Trương Diệu Nga hưng phấn nói chuyện, tuy nhiên câu nói sau, rõ ràng đè thấp thanh âm, đem đầu hơi nghiêng về phía trước một chút, dường như sợ Lưu Vĩ Hồng không nghe được

Lưu Vĩ Hồng không muốn người khác chú ý liền lui về sau nửa bước, cùng Trương Diệu Nga tạo ra khoảng cách thích hợp, mỉm cười nói:

- Xem ra, ở trong này công tác rất vui đây

- Đúng vậy, thị trấn đương nhiên không giống như nông thôn

Lưu Vĩ Hồng mỉm cười nói:

- Hiện tại là không giống, qua hai năm, Giáp Sơn phát triển đi lên, có lẽ chị lại muốn điều trở về

- Vậy cũng tốt. Chỉ cần Giáp Sơn phát triển đi lên, tôi sẽ xin điều trở về.

Trương Diệu Nga cười hì hì nói, vẻ mặt cảnh xuân rạng rỡ.

Cách đó không xa, hai con mắt ghen ghét âm âm liếc xéo qua, đó chính là Phó bí thư huyện ủy Mễ Khắc Lương.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7.8 /10 từ 6 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status