Quan gia

Chương 246: Bí thư Lưu, cứu mạng!


- Giám đốc Cảnh, nghỉ ngơi chút nha?

Đi tới đường mòn thông qua một ngọn núi, Lưu Vĩ Hồng dừng lại bước chân, mỉm cười nói với Lân mập phía sau

Đáng thương cho Cảnh Lân trong hai ngày này, thật sự là nếm đủ mùi đau khổ. Ông chủ Cảnh, ngày thường sống an nhàn sung sướng, ra cửa là có xe không cần đi bộ, chưa bao giờ leo qua núi? Càng không cần phải nói leo mấy sườn dốc như thế này. Đi theo Bí thư Lưu khảo sát khu Giáp Sơn hai ngày, ông chủ lớn Cảnh ít nhất giảm vài cân thịt mỡ, cả người dường như không còn ra vẻ được nữa, không chỗ nào không đau

Nhưng cảm nhận của Lưu Vĩ Hồng đối với gã, lại thay đổi tốt hơn

Khảo sát thực địa, không phải do Lưu Vĩ Hồng đề nghị, là Lân mập tự mình đề xuất. Dù cho mệt thế nào đi nữa, Lân mập vẫn cắn răng kiên trì. Bởi vậy có thể thấy được, người này là người điềm đạm, chắc chắn, tuyệt không làm chuyện không nắm chắc.

Lưu Vĩ Hồng rất thích loại thái độ chân thành này, Lân mập có thể ở Hongkong làm ra một khoảng trời riêng của mình, thì phải có không ít của cải, và thái độ chân thành, là không tách ra được

Hễ là người kiên định làm việc nghiêm túc, Lưu Vĩ Hồng đều coi trọng.

- Được, được…

Lân mập há to mồm thở hổn hển, liền ngồi xuống một tảng đá bên cạnh, bộ ngực chắc nịch phập phồng dữ dội, cả người mồ hôi như mưa, rất không lịch sự tháo nút áo ra quạt gió

Dù sao nơi hoang sơn cùng cốc này, cũng không có người, Lân mập hoàn toàn có thể không thèm để ý đến phong độ dáng vẻ gì gì đó

Lưu Vĩ Hồng đưa qua một điếu thuốc cho gã, Lân mập liền trong tay Lưu Vĩ Hồng mồi lửa, liên tiếp rít mấy hơi, khuôn mặt béo phì lộ ra rất thần sắc rất thoải mái

- Giám đốc Cảnh, hai ngày này ông cũng xem qua mấy nơi, Giáp Sơn đúng là rất thích hợp chăn nuôi bò sữa. Hiện tại bắt đầu đi vào, đợi khi nhà xưởng xây xong khởi công, nguồn sữa sẽ không còn là vấn đề

Lưu Vĩ Hồng một bên hút thuốc, một bên quan sát triền núi cỏ xanh xanh mượt trước mặt, nói

Lân mập gật gật đầu, nói:

- Bí thư Lưu, nguồn sữa là không thành vấn đề, điểm này, tôi hoàn toàn đồng ý. Mấu chốt là nguồn tiêu thụ...

Lưu Vĩ Hồng thản nhiên cười, nói:

- Giám đốc Cảnh, ông là người lành nghề trong thị trường tiêu thụ, cứ trước mắt mà nói, sữa bột ở trong nước, nhất là nguồn tiêu thụ ở thành phố lớn, vẫn rất được. Nói trắng ra là, mấu chốt tiêu thụ, nằm ở chỗ thành lập và mở rộng thương hiệu. Lúc này ở trong nước, mảng này vẫn chưa được coi trọng đầy đủ, rất nhiều nhà máy cửa hàng tư nhân, đều vẫn còn đi theo lối suy nghĩ cũ của khách hàng. Chúng ta hiện tại phải nắm bắt khoảng trống này, càng sớm càng tốt đem thương hiệu nổi tiếng. Giám đốc Cảnh hẳn là hiểu được, thị trường kinh tế trong nước, cách thức suy nghĩ của mọi người, cũng sẽ thay đổi rất nhanh. Cho nên nói, hiện tại ai giành tới phía trước sớm, thì người đó liền chiếm cứ cơ hội đầu tiên. Qua hai năm nữa, e là cạnh tranh cũng sẽ rất kịch liệt. Người làm kinh doanh, nắm bắt đúng sự chênh lệch thời gian là rất trọng yếu

Lân mập hai hàng lông mày giống nhau, mặt lộ ra vẻ kinh ngạc.

- Ha ha, Bí thư Lưu, không ngờ rằng cậu quan sát thị trường, cũng nhạy bén như vậy. Cảnh Lân khâm phục!

Lời này cũng không phải hoàn toàn chỉ là tâng bốc, đối với những lời mà Lưu Vĩ Hồng mới nói, gã hoàn toàn đồng ý.

Lưu Vĩ Hồng cười nói:

- Giám đốc Cảnh, nếu lần này chúng ta có thể hợp tác thành công, sau này chính là bạn bè. Giữa bạn bè với nhau, không cần phải khách sáo như vậy.

- Ha ha, nói cũng đúng. Bí thư Lưu đúng là người chân thật nói lời thẳng thắn.

Lân mập bật cười ha hả, lại còn không nhịn nổi "nịnh bợ" một câu. Thân là thương nhân, "nịnh bợ tâng bốc" đã trở thành một phần trong sinh mạng của gã ta, xâm nhập tận xương cốt, rốt cuộc cũng khó mà có thể thay đổi.

- Giám đốc Cảnh, theo phân tích của tôi thì thấy, hạng mục này còn là rất có triển vọng. Điều kiện cơ bản, chúng ta đều có đầy đủ, hiện tại quan trọng hơn chính là phải bắt được thời cơ, đem sự việc quyết định xuống, đề cao hiệu suất, tranh thủ ở trong thời gian ngắn nhất hình thành năng lực của sản lượng. Về phần ở thành phố lớn tiến hành mở rộng, cụ thể làm như thế nào, chúng ta có thể thương lượng lại. Có lẽ, tôi có thể đề xuất vài ý kiến tham khảo cho Giám đốc Cảnh

Lưu Vĩ Hồng nói lời này, cũng không thể xem là dối trá. Hắn kiếp trước dù không phải học chuyên ngành tiêu thụ, nhưng có ưu thế đi trước hơn hai mươi năm, cũng là có thể có chút tác dụng. Một vài hình thức ở đời sau xem ra đã bị dùng chán, áp dụng vào thời này, lại là cực kỳ mới lạ, tạo thành hiệu ứng chấn động, cũng không kém đời sau là mấy. Trước mắt truyền thông trong nước rất ít, nguồn lực tin tức nhà nước coi như không tồi, chưa tới mức rớt xuống thung lũng khiến người ta cảm thấy thảm thương không nỡ nhìn. Ở trong hoàn cảnh hiện có, một tác giả có thể dựa vào một bài văn, bắn một phát nổi danh khắp nơi, nếu vào đời sau, quả thực không là ý nghĩa gì cả. Không cần nói bắn một phát nổi danh, cho dù là gỡ mìn cũng không linh.

Lúc này bắt tay vào làm, tạo ra thương hiệu của chính mình, hiệu suất cực cao, có thể coi là cơ hội vàng

- Bí thư Lưu, tôi cũng tôi cũng có thể thẳng thắng nói với cậu, đối với hạng mục này, tôi đã động tâm. Nhưng hiện tại tôi vẫn không thể cho cậu câu trả lời khẳng định chắc chắn, tôi trước tiên phải làm dự toán, làm ra phương án cơ bản, sau khi nghiên cứu, mới có thể có quyết định cuối cùng

Điểm này, xin cậu có thể hiểu cho.

Lân mập chân thành nói

Lưu Vĩ Hồng mỉm cười gật đầu:

- Lời Giám đốc Cảnh, rất là có lý. Mặc kệ là việc kinh doanh hay đánh trận, đều phải chuẩn bị đầy đủ, mưu định rồi sau đó mới phát. Lỗ mãng cứ gặp là đánh, thì không phải là chủ ý gì hay.

- Bí thư Lưu nói được phải

Lân mập cũng cười. Ấn tượng Lưu Vĩ Hồng ở trong cảm nhận của gã, càng thêm khó lường. Người này tuổi còn trẻ, tri thức thật sự quá uyên bác. Dường như đối với mỗi một ngành đều rất thông thạo. Hơn nữa cái khó có được chính là, từ đầu đến cuối đều rất trầm ổn, không bao giờ lộ ra thần thái vội vàng. Xem tướng cùng với độ tuổi của hắn là hoàn toàn không hòa hợp.

- Nếu Giám đốc Cảnh đã có quyết đoán, dãy núi kia, chúng ta không cần đi nữa. Dưới chân núi chính là thôn Đại Hoàng, chúng ta đi vào thôn nghỉ ngơi một hồi, gọi điện thoại, kêu bọn họ cho xe tới đón chúng ta trở về. Đến khu, chúng ta lại tiếp tục thương thảo chi tiết, thế nào?

- Được được, chúng ta đi nghỉ ngơi một lát… Ai nha, chân này của tôi, toàn bộ đều rất nhức mỏi. Nhiều năm như vậy, tôi đúng là lần đầu tiên vận động kịch liệt như vậy

Lân mập thở phào một hơi, liên tục gật đầu, liên tục đấm mạnh vào phần đùi to béo của mình, không ngừng than thở.

Có câu châm ngôn, nói là lên núi thì dễ xuống thì khó

Đương nhiên câu này cũng là chỉ ở mức tương đối mà thôi, ít nhất về tiêu hao thể lực, thì xuống núi và lên núi, hoàn toàn không có bất cứ cái gì có thể so sánh. Khi Lân mập xuống núi, rõ ràng là nhanh nhẹn thoải mái hơn nhiều so với lên núi. Suốt dọc đường cũng không mấy dừng lại, liền tới thôn Đại Hoàng.

Thôn Đại Hoàng là thôn có quy mô bậc trung, ước chừng có trên dưới một trăm hộ gia đình cùng nhau sinh sống, trong thôn xây dựng lên nhiều nhà lớn mái ngói mới tinh. Hai năm gần đây, thôn Đại Hoàng có không ít thanh niên nam nữ ra ngoài làm việc, thỉnh thoảng gửi chút tiền về, "tình trạng kinh tế" trong thôn, có thể xem như khá tốt. Quê nhà của Hoàng Đào Hoa, chính là thôn Đại Hoàng

Hai ngày này Lưu Vĩ Hồng bận rộn cùng Cảnh Lân khảo sát thực địa, không chú ý đến tình hình của Hoàng Đào Hoa nữa. Phỏng chừng hẳn là về nhà, cũng không thể cả đời ở luôn tại nhà khách Lâm Khánh.

Lưu Vĩ Hồng đương nhiên rất hy vọng Hoàng Đào Hoa có thể được người trong thôn tiếp nhận, một lần nữa bắt đầu cuộc sống mới

- Giám đốc Cảnh, chúng ta tới nhà chi bộ thôn ngồi một lát, điện thoại ở trong ông ta.

Lưu Vĩ Hồng nói. Hắn lúc đầu mới đến nhận chức, liền xâm nhập cơ sở tìm hiểu tình huống, cũng có tới thôn Đại Hoàng một chuyến, cũng là còn nhớ đường. Vào cái thời đó, không có khả năng mỗi nhà đều có gắn điện thoại, một máy điện thoại duy nhất ở thôn Đại Hoàng, chính là gắn trong nhà chi bộ thôn

- Được tất cả nghe theo Bí thư Lưu…

Hiển nhiên không cần tiếp tục leo núi bôn ba, tâm tình Lân mập trở nên vô cùng tốt, cười ha hả đáp.

Hai người chậm rãi hướng trong thôn đi đến, không được bao xa, thì từ trong một căn hộ gia đình có một người đàn ông trung niên vội vã chạy ra ngoài, Lưu Vĩ Hồng nhìn thấy rõ, chính là Hoàng Xuân Sinh. Đối với thôn dân từng quỳ gối trước mình này, Lưu Vĩ Hồng khắc sâu trong trí nhớ

Hoàng Xuân Sinh vội vã đi về phía trước, dường như không chú ý tới Lưu Vĩ Hồng và Lân mập.

- Lão Hoàng, Hoàng Xuân Sinh.

Lưu Vĩ Hồng kêu một tiếng.

- Bí thư Lưu?

Hoàng Xuân Sinh ngạc nhiên ngẩng đầu, lập tức liền ngây dại, như là không tin vào mắt mình, mất một hồi lâu mới hồi phục lại tinh thần. Hồi phục lại tinh thần không quan trọng, chỉ thấy Hoàng Xuân Sinh lao nhanh về hướng Lưu Vĩ Hồng, xông tới giống như đạn pháo bắn ra.

Lưu Vĩ Hồng hết hồn.

Đi tới gần, Hoàng Xuân Sinh không nói hai lời, liền "bịch" một cái liền quỳ xuống:

- Bí thư Lưu, cậu đúng là đại ân nhân của nha tôi a! Cầu xin cậu cứu con gái tôi một lần nữa đi…

- Sao lại thế này? Xảy ra chuyện gì?

Lưu Vĩ Hồng trở tay không kịp, vội vàng khom xuống đỡ lấy Hoàng Xuân Sinh.

- Bí thư Lưu, Bí thư Lưu, cậu là người tốt, tôi đang muốn đi tới khu tìm cậu đây, cậu là người tốt, van xin cậu cứu con gái tôi lần nữa, nó… nó sống không nổi nữa rồi…

Hoàng Xuân Sinh liên tục dập đầu trước Lưu Vĩ Hồng

- Ông đứng lên trước, đứng lên rồi nói

Lưu Vĩ Hồng bắt lấy hai tay Hoàng Xuân Sinh, cứng rắn kéo ông ta đứng dậy.

Lưu Nhị Ca đúng là có sức lực tốt.

Lân mập ở một bên nhìn tới há mồm trợn mắt.

Náo loạn một hồi, nghe Hoàng Xuân Sinh kể lại một cách rối loạn, Lưu Vĩ Hồng cuối cùng đã hiểu rõ ngọn nguồn sự tình. Hoá ra Hoàng Đào Hoa rốt cục bị cha mẹ thuyết phục, hôm trước lấy hết can đảm trở về thôn Đại Hoàng.

Ai biết người trong thôn căn bản là không thể dễ dàng tha thứ cho cô, cho rằng cô là ở bên ngoài làm "điếm", làm ô uế thanh danh của toàn thôn Đại Hoàng. Từ cổ chí kim, thôn Đại Hoàng chưa từng có một phụ nữ không biết xấu hổ như vậy

Một "con điếm" quả thực là nổi nhục lớn của thôn Đại Hoàng

Trong khoảng thời gian ngắn, có gì đều nói hết. Dù là Hoàng Xuân Sinh rất cố gắng giải thích với mọi người, con gái ông ta là bị ép buộc, nhưng có ai chịu tin nào?

Trong suy nghĩ của thôn dân thôn Đại Hoàng, trên đời làm gì có lưu manh lợi hại như vậy, còn có thể bắt nhốt người tốt không thả ra? Đây là thiên hạ của đảng, là có pháp luật nhà nước. Chân là ở trên người Hoàng Đào Hoa, nếu cô ta không chịu, ai có thể bắt trói được cô ta phải không? Đó không phải trời tối mà?

Khẳng định là chính Hoàng Đào Hoa không biết tự trọng, không chịu khổ được ở nhà xưởng, chỉ muốn dang chân ra kiếm những đồng tiền thoải mái

Tuy nhiên một ngày, Hoàng Đào Hoa chịu không nổi loại đả kích này, nhảy sông tự tìm cái chết. May mắn phát hiện đúng lúc, cứu được. Sau đó lại tuyệt thực, mặc cho Hoàng Xuân Sinh mài mòn miệng lưỡi, cũng không chịu ăn một miếng gì

Hoàng Xuân Sinh hết cách, lại nghĩ tới Bí thư Lưu

Xem ra chỉ có Bí thư Lưu loại người vô cùng kiên trì chịu đựng này, mới có thể cứu được Hoàng Đào Hoa một mạng. Không ngờ vừa mới ra khỏi cửa, thì vừa khéo đụng ngay Bí thư Lưu, có lẽ đây cũng là vận mày của Hoàng Đào Hoa, chưa tới số chết
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7.8 /10 từ 6 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status