Quan gia

Chương 250: Hội nghị Bí thư (2)


Những lời này của Lưu Vĩ Hồng xem ra khẩu khí không nhỏ.

Đoạn đường từ thị trấn Thành Quan đến thị trấn Giáp Sơn dài khoảng ba bốn chục km. Có khoảng một phần ba là nằm trong hạt cảnh của khu Giáp Sơn. Muốn sửa chữa lại hơn mười km đường nhựa hoặc đường xi măng thì khoản tiền bỏ ra cũng không phải là ít. Nếu là ở những khu giàu có khác, Bí thư nói vậy thì người ta sẽ không hiểu nhầm là khoác lác. Nhưng ở khu Giáp Sơn? Thì thôi quên đi.

Duy nhất một khả năng, chính là Lưu Vĩ Hồng đánh mai phục. Phía trên không chỉ cung cấp một triệu. Nếu như vậy, thì còn có thể nói thế được. Nếu không thì ở khu Giáp Sơn lương của cán bộ cũng phải cần tài chính huyện chi trả, chứ nói gì đến sửa đường chứ?

Lưu Vĩ Hồng cười nói:

- Mai phục thì không có. Tôi không dám giấu các vị lãnh đạo. Chúng tôi hiện nay, đúng là hai bàn tay trắng thật.

Từ Văn Hạo cười nói:

- Thế Bí thư Lưu lấy gì để sửa đường? Cái này cũng phải dùng tiền đấy.

Từ Văn Hạo cũng là nhắc nhở Lưu Vĩ Hồng đừng có tỏ thái độ lung tung. Những bí thư Khu ủy già đời khác, nói lung tung trước mặt lãnh đạo huyện, rồi vỗ ngực ra vẻ ta đây, thì cũng có. Nhưng người ta là người có thâm niên, ở huyện Lâm Khánh lăn lộn bao nhiêu năm rồi, là những người như thế nào thì trong bụng các vị lãnh đạo huyện đều nắm rõ. Ai cũng chẳng thèm cho là thật mà làm gì, chỉ cười ha hả vài tiếng mà thôi. Còn với Lưu Vĩ Hồng thì khác, tuổi thì còn trẻ, cho đến bây giờ, còn có rất nhiều cán bộ không phục, dựa vào cái gì mà một bước lên trời như vậy? Chỉ có mấy tháng mà đã đi được quãng đường mà người khác phải đi cả đời mới xong. Không biết có bao nhiễu người giễu cợt Lưu Vĩ Hồng, nếu như hắn ăn nói tùy tiện thì chỉ càng vạch áo cho người xem lưng mà thôi.

Lưu Vĩ Hồng cười cười, nhấp một ngụm trà, nói:

- Các vị lãnh đạo, về chuyện sửa đường, tôi có mấy ý tưởng. Cụ thể mà nói, thì tôi cho rằng có hai con đường có thể thử xem.

Mấy vị lãnh đạo liếc mắt nhìn nhau, vẻ mặt có chút kinh ngạc.

Hắn không chỉ có một mà có đến hẳn hai con đường?

Lại muốn nghe Bí thư Lưu có cao kiến gì.

Chu Kiến Quốc cười nói:

- Đồng chí Vĩ Hồng, nói cụ thể con đường của cậu xem nào?

Khả năng năm vị Bí thư, Phó bí thư ngồi đây, chỉ có mỗi Chu Kiên Quốc là tín nhiệm vô điều kiện với Lưu Vĩ Hồng. Cho đến nay, hễ có vấn đề gì lớn, hoặc là trên cuộc họp, Lưu Vĩ Hồng chưa bao giờ bỏ qua "không pháo". Đối diện với cấp trên, thanh niên bây giờ mà tỏ ra điềm đạm, chín chắn là điều không thể ngờ.

- Vâng, Bí thư Chu. Phương thức thứ nhất, tôi thấy có thể suy nghĩ đến việc thu hút đầu tư từ bên ngoài.

- Thu hút đầu tư từ bên ngoài?

Khóe miệng Đặng Trọng Hòa hiện lên sự kinh ngạc, khinh thường và tỏ ý châm chọc.

Cũng khó trách Đặng Trọng Hòa có thái độ như vậy. Lúc ấy còn rất ít khi thu phí quốc lộ. Tư nhân đầu tư sửa đường, dường như là chuyện không tưởng. Loại công trình xây dựng cơ bản này, từ trước đến giờ đều là do nhà nước bỏ tiền ra làm. Ai ấm đầu mà đem tiền đổ vào sửa đường chứ?

- Đúng, kêu gọi đầu tư từ bên ngoài. Đương nhiên, chủ đề không phải sửa đường. Ví dụ như, tài nguyên khoáng sản của khu Giáp Sơn chúng ta tương đối phong phú, trong đó có mấy chỗ chứa tài nguyên khoáng sản tương đối nông, rất có giá trị khai thác. Tôi nghĩ, có thể suy nghĩ việc mời các nhà máy khai thác than quốc doanh quy mô lớn, hoặc các công ty khai thác khoáng sản khác đến Giáp Sơn khai thác, thuận tiện có thể sửa đường luôn. Đối với nhà máy khai thác than quốc doanh quy mô lớn, bỏ tiền ra để sửa lại hơn mười km đường nhựa không phải là khoản đầu tư to tát gì. Coi như là một công trình gắn liền với việc khai thác luôn. Nhiều nhất sau này phân phối lợi nhuận, rút ra một khoản đắp vào là xong.

Quan điểm này, thực ra Lưu Vĩ Hồng cũng đã nói qua với mấy lãnh đạo huyện rồi. Lúc ấy, ai cũng không để ý lắm, bao gồm cả Chu Kiến Quốc. Dù sao ở trong nước vẫn chưa có tiền lệ này. Cho dù là nhà máy khai thác than quốc doanh có muốn đến Giáp Sơn để khai thác thì cũng là do nhà nước sắp xếp tất, chứ không phải là cùng làm với địa phương.

Tư duy của Lưu Vĩ Hồng, quả nhiên là có chút độc đáo. Nói cậu ấy có "ý nghĩ kỳ lạ" cũng không quá.

- Đồng chí Lưu, như vậy không được hay cho lắm. Chúng ta sao thể mặc cả với nhà nước được chứ? Đây không phải lả hành vi vô tổ chức vô kỷ luật hay sao?

Mễ Dương đã bắt đâu "lên tiếng". Trên mặt tuy là có kèm theo nụ cười, nhưng chỉ là cho "có lệ" mà thôi.

Kể từ buổi tối hôm Lưu Vĩ Hồng khăng khăng muốn đưa Trương Diệu Nga về khu Giáp Sơn, thì Mễ Khắc Lương đã có "ý kiến" với Lưu Vĩ Hồng rồi. Tiếp theo, Trương Diệu Nga được điều lên văn phòng Huyện ủy. Không còn nghi ngờ gì nữa, chắc chắn là do Lưu Vĩ Hồng sắp xếp. Một Mình Trương Diệu Nga thì không có cái bản lĩnh đó. Nếu cô và Hùng Quang Vinh có chân trong với nhau thì việc điều động Trương Diệu Nga không thể lâu mà không có động tĩnh như vậy được. Điều này chẳng khác nào ngang nhiên giáng cho Mễ Khắc Lương mấy cái tát vào mặt. Mễ Khắc Lương đối với Vĩ Hồng, không phải là "có ý kiến" nữa, mà là ghen ghét rồi.

Trương Diệu Nga được điều lên văn phòng Huyện ủy rồi, Mễ Khắc Lương cũng không hết hy vọng, vẫn luôn tìm cách để tiếp cận Trương Diệu Nga.

Trương Diệu Nga thì cũng không phải thuộc hàng mỹ nữ gì cả, mà chủ yếu là có bộ ngực xếp loại khủng, diện mạo cũng được coi là đoan chính. Nhưng vẻ thướt tha của phụ nữ chín chắn lại có chút gì đó rất đặc biệt, làm bao đấng mày râu phải nghiêng ngả. Vả lại, con người mà, luôn kỳ lạ như vậy, một khi đã động lòng với một người nào đó, thì cái cảm giác ấy sẽ càng ngày càng mãnh liệt, trong đầu lúc nào cũng có hình ảnh của người ấy. Hơn nữa, Trương Diệu Nga đến văn phòng Huyện ủy làm việc, Mễ Khắc Lương không phải lúc nào cũng gặp được cô, cho nên sự nhớ nhung càng da diết và khó khống chế hơn.

Không ngờ, Trương Diệu Nga lạ luôn giữ khoảng cách với gã. Tuy mỗi lần gặp mặt đều tươi cười, nhưng sự lạnh nhạt trong lòng lại rất dễ nhìn ra. Mấy lần, thiếu chút nữa khiến cho Mễ Khắc Lương phải mắc nghẹn.

Xem ra người phụ nữ này đã "xa mặt cách lòng" rồi.

Mễ Khắc Lương không tin cô ta sẽ "kiên trung" với Hùng Quang Vinh. Từ buổi tối hôm đó, từ biểu hiện của Trương Diệu Nga là có thể nhận ra. Vì để được điều chuyển công tác, quả thật Trương Diệu Nga không tiếc hiến thân mình. Nếu như không phải Lưu Vĩ Hồng ngăn chặn, thì không chừng chuyện đó đã xảy ra rồi.

Trương Diệu Nga bỗng nhiên lạnh nhạt hẳn với Phó bí thư Mễ. Mễ Khắc Lương nghĩ đến, chỉ có thể là cô đã "xa mặt cách lòng", bởi đã có mục tiêu còn hấp dẫn hơn cả ông ta rồi.

Đó chính là Lưu Vĩ Hồng.

Chức vụ của Lưu Vĩ Hồng tuy có thấp hơn Khắc Lương, nhưng ưu thế của hắn rất rõ ràng đó là trẻ tuổi, đẹp trai, có bằng cấp, lại là tâm phúc của Chu Kiến Quốc. Tiền đồ của hắn vô cùng sáng lạn. Nếu có thể dụ dỗ được Lưu Vĩ Hồng, thì quả thật sẽ không kém so với Mễ Khắc Lương là hắn chút nào. Nhìn về lâu dài, thì chỉ có càng mạnh hơn mà thôi.

Nghĩ đến điều này, Mễ Khắc Lương càng hận Lưu Vĩ Hồng hơn.

"Thằng nhóc này đúng là vô lại, làm hỏng chuyện lớn của Mễ Khắc Lương ta."

Đến lúc này, Phó bí thư Mễ chắc chắn phải nhảy ra, cho Lưu Vĩ Hồng phải nếm mùi khó chịu.

Một câu "Đồng chí Tiểu Lưu", đã "vạch trần" cái "thế giới nội tâm" của Mễ Khắc Lương.

Lưu Vĩ Hồng thản nhiên cười nói:

- Phó bí thư Mễ, cái này coi như là nghiên cứu thảo luận công tác đi. Chỉ cần không vi phạm chính sách của Đảng, không vi phạm pháp luật của nhà nước thì nên cho phép. Cải cách mở cửa chính là vuốt tảng đá qua sông mà.

Lời này được nói ra một cách bình thản, thật sự kiên cường.

Lưu Vĩ Hồng không mấy để ý đến Mễ Khắc Lương, cũng chẳng kính nể ông ta. Còn nói về chức vụ, một Phó bí thư Huyện ủy quản lý mảng nông nghiệp thì cũng "chưa đủ" để Lưu Vĩ Hồng phải để ý. Không nói đến "bối cảnh" khiến người khác phải giật mình của ông ta, mà chỉ nói riêng mối quan hệ thân cận với Bí thư Huyện ủy Chu Kiến Quốc, Lưu Vĩ Hồng cũng có "sức mạnh" này.

Mễ Khắc Lương sắc mặt trầm xuống, nói:

- Đồng chí Tiểu Lưu, cái hòn đá ấy không nên sờ là tốt nhất. Có những con sông sâu, cho dù có đá để sờ thì chưa chắc đã qua được.

Trong câu nói này, sự không hài lòng đã được thể hiện một cách rõ ràng, cộng thêm cái sắc mặt âm trầm của Mễ Khắc Lương đã âm thầm lộ ra ý uy hiếp. Đây cũng là phong cách của Mễ Khắc Lương. Thân là một Phó Bí thư Huyện ủy, ở địa phương lại có thế lực nhất định, cho nên Mễ Khắc Lương đã hình thành được cái thói quen hống hách này. Có những lúc, vị phó Bí thư Huyện ủy này còn không giống một vị lãnh đạo Huyện ủy, mà giống tên cầm đầu một bang hội ngày xưa vậy. Nói một là một, hai là hai, duy ngã độc tôn. Đừng nói đến Bí thư Khu ủy, mà ngay cả những vị lãnh đạo có thâm niên trong huyện, cũng phải nhường Mễ Khắc Lương vài ba phần, nếu không thì dễ bị chuốc lấy phiền phức vào người.

Một tiểu bối như Lưu Vĩ Hồng, đúng là không biết trời cao đất dày là gì rồi. Có lẽ bên trên có một chút quan hệ, nhưng thế thì đã sao, quan huyện không bằng hiện quản mà. Ở cái huyện Lâm Khánh này, chưa có ai dám lên mặt trước mặt lão Mễ như vậy.

Mễ Khắc Lương mặt mày bóng loáng, trên mặt nếp nhăn không nhiều lắm, nhìn qua thì có lẽ tuổi khoảng ngoài bốn mươi, nhưng trên thực tế ông ta cũng đã ngoại ngũ tuần rồi. Trong cơ quan có câu, năm mươi hai không lên cấp Cục, năm mươi sáu không lên cấp Sở. Có nghĩa là năm mươi hai là mức tuổi cao nhất của cán bộ cấp Cục, còn năm mươi sáu là của cấp Sở. Vượt qua tuổi này, khả năng được lên cấp Cục trưởng gần như là không có. Tuy câu này dùng cho tình hình của cơ quan, nhưng ở địa phương nếu miễn cưỡng thì cũng thích hợp. Hơn nữa Chu Kiến Quốc và Đặng Trung Hòa đều trẻ hơn so với Mễ Khắc Lương, trong thời gian ngắn lên Bí thư Huyện ủy hoặc Chủ tịch huyện, Mễ Khắc Lương thì không nghĩ đến. Duy chỉ có con đường lên chức Cục trưởng, thì chính là Chủ tịch Hội đồng nhân dân Tôn Văn Các đang ngồi cạnh ông ta. Lão Tôn cũng sắp sáu mươi rồi, cũng chẳng còn được làm bao lâu nữa. Chỉ hai năm nữa là lão Tôn về hưu rồi, Mễ Khắc Lương có hy vọng ngồi vào vị trí của ông ta. Năm ngoái Chủ tịch Mặt trận tổ quốc huyện về hưu, trên Địa khu cũng đã có ý để Mễ Khắc Lương tiếp nhận vị trí này nhưng ông ta lại không chịu.

Bởi chức Chủ tịch Mặt trận Tổ quốc, cấp thì là cấp cục trưởng đấy, nhưng thực quyền đâu thể sánh được với chức Phó bí thư Huyện ủy. Mễ Khắc Lương không muốn lên Mặt trận tổ quốc dưỡng lão sớm như vậy.

Giống như Tôn Văn Các, với thân phận là Phó bí thư huyện ủy kiêm chủ nhiệm thường vụ Hội đồng nhân dân huyện. Được nắm bao nhiêu quyền lực trong tay, ít nhất cũng được tham gia hội nghị bí thư và hội nghị thường ủy. Ở việc bổ nhiệm cán bộ cấp cục, chỉ cần vận dụng đúng, thì quyền lực trong tay cũng không phải là nhỏ, đến chủ tịch huyện cũng phải nể vài phần. Tuy không thể quyết định được ai lên ai xuống, nhưng nếu ai chọc tức mình thì việc làm cho kẻ đó phải nếm mùi đau khổ thì là trong tầm tay.

Tuy nhiên chuyện này, cũng phải đợi Tôn Văn Các về hưu đã mới có khả năng. Trước mắt, lão Tôn đảm nhiệm chức Chủ tịch Hội đồng nhân dân cũng khá tốt, với lại chưa có dự định nghỉ ngay, nên Mễ Khắc Lương cũng chỉ có thể suy nghĩ vậy mà thôi.

Chính vì có tâm tính này mà Mễ Khắc Lương khi làm việc có thể nói rằng có chút không kiêng nể gì.

Tôi không muốn thăng quan nữa rồi, ông làm gì tôi được nào?

Thông thường loại người này, đều khiến cho các lãnh đạo đau đầu. Cán bộ của Đảng, từ trước tới nay chỉ có thể lên mà không xuống. Chỉ cần anh ta không phạm sai lầm gì, lại không muốn thăng tiến nữa thì đúng là khó "nắm" được anh ta.

Vì vậy Mễ Khắc Lương đặc biệt để ý đến "quyền uy" của mình. Nhất là không thể chấp nhận được hàng con cháu như Lưu Vĩ Hồng khiêu chiến.

Nó là cái thá gì, mà không thèm suy nghĩ đến phân lượng của mình.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7.8 /10 từ 6 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status