Quan gia

Chương 293: Không thể lý giải


Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật huyện Trần Văn Đông thiếu chút nữa hộc máu mũi.

Đến buổi tối gã mới phát hiện sự việc có chút không đúng.

Bình thường lúc này, Hoàng Hưng Quốc và Lý Binh đã về từ lâu rồi, sẽ báo cáo tình hình hôm nay với gã.

Hôm nay Lưu Vĩ Hồng đã đến rồi, xem như đã đến thời khắc quan trọng rồi. Vương Ngọc Thánh kia, đừng thấy nho nhã mềm mỏng, là một thư sinh, nhưng lại rất cứng rắn. Bất luận bức cung như thế nào, cũng nhất định không chịu nhận đã nhận tiền trà nước của Bí thư Lưu. Nhưng điều đó cũng không quan trọng, có rất nhiều cách. Bọn Lý Binh sớm đã ghi chép lại hết, đồng thời còn cho người lấy bút tích của Vương Ngọc Thánh để ký tên, đến lúc đó Vương Ngọc Thánh ngất xỉu rồi, sẽ lấy dấu vân tay của gã ấn vào là được.

Còn Trình Tĩnh, "lời khai" của Vương Ngọc Thánh, còn có khẩu cung của Lưu Vĩ Hồng, thì đã có thể hoàn thành vụ án này rồi. Còn Lưu Vĩ Hồng chắc chắn không thừa nhận rồi, nhưng không sao, vào đến Quân doanh, thì hắn không có quyền gì nữa. Bọn Hoàng Hưng Quốc sẽ có cách để khiến Lưu Vĩ Hồng tự mình thừa nhận. Lưu Vĩ Hồng cũng không thể cứng rắn như Vương Ngọc Thánh được.

Nếu như lúc mới bắt đầu làm những chuyện thế này, Trần Văn Đông còn hơi lo lắng. Dù sao làm như vậy cũng không phù hợp với quy định, nếu nói là phạm tội cũng không có gì quá đáng. Trần Văn Đông là Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật Huyện, đều đã nắm rất rõ những điều này. Nhưng làm vài lần, thấy không có chuyện gì xảy ra, còn được biểu dương, nói Ủy ban Kỷ luật Huyện phá án rất có hiệu quả, trong lòng Trần Văn Đông đã hoàn toàn yên tâm.

Từ đó về sau, "chú trọng phương thức phương pháp" đã trở thành công cụ hiệu quả của Ủy ban Kỷ luật huyện và Trần Văn Đông!

Loại pháp bảo như thế này, không hề cảm thấy bất lợi.

Đến lúc đó, sẽ bảo Chu Kiến Quốc nói khó, để ông ta biết, huyện Lâm Khánh là thiên hạ của Trần Văn Đông và Mễ Khắc Lương, chứ không phải có chỗ dựa là Bí thư Địa ủy thì có thể tung hoành ngang dọc ở Huyện.

Đương nhiên, có phải như vậy có thể hoàn toàn lật đổ được Lưu Vĩ Hồng thì còn phải thương lượng. Chỉ cần Chu Kiến Quốc đồng ý nhượng bộ, Lưu Vĩ Hồng được giáo huấn thì điều đó cũng không phải không thể xảy ra. Nhưng quyền chủ động nhất định phải nằm trong tay mình.

Khi Chu Lỵ quay trở về báo cáo, nói Lưu Vĩ Hồng đã đến nơi đóng quân của bộ đội, Trần Văn Đông liền hoàn toàn yên tâm, thấy thân hình đầy đặn của Chu Lỵ lại cảm thấy nóng trong người, nếu không phải ở văn phòng thì đã làm một hồi rồi.

Nhưng tới giờ cơm chiều, Lý Binh, Hoàng Hưng Quốc một người cũng chưa quay về, cũng không gọi điện thoại báo, Trần Văn Đông liền cảm thấy lạ lùng, nhưng cũng không để tâm. Có lẽ Lưu Vĩ Hồng hơi khó đối phó, có lẽ phải tốn nhiều công sức.

Đợi đến bảy giờ, vẫn không thấy bóng dáng bọn Lý Binh đâu, điện thoại cũng không gọi, Trần Văn Đông cuối cùng cũng thấy có chút không ổn. Lúc này mới tự mình lái xe, chạy tới nơi đóng quân của bộ đội, cũng muốn xem thử, bọn Lý Binh rốt cuộc đang làm gì ở đó.

Chủ nhiệm Trần tuyệt đối không thể ngờ, chiến sĩ đứng trực không hề khách khí chặn xe gã lại, không cho vào bên trong.

Trần Văn Đông kiên nhẫn giải thích một chút, mình là Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật Huyện, còn lấy luôn thẻ công vụ của mình ra. Chiến sĩ trong phiên trực đó vẫn không thay đổi, cứng rắn nói với gã, bây giờ bên trong đang bận, bất cứ ai cũng không được vào trong.

Lúc này Trần Văn Đông mới chú ý tới những chiến sĩ đứng trực hôm nay nhiều hơn bình thường, phía sau cổng còn có thêm mấy chiến sĩ ôm súng đứng trực, thậm chí ngay cả súng công sự cũng được đưa ra, súng được lắp ráp lên, họng súng chỉ thẳng ra phía cổng chính.

Tình thế như vậy, hình như đang muốn hành động.

Nhưng, không ổn rồi!

Mặc dù như vậy, bọn Lý Binh sớm đã nên trở về Ủy ban Kỷ luật huyện, nhưng tại sao đến bây giờ còn chưa thấy bóng dáng đâu?

-Đồng chí à, tôi có thể gọi điện cho Chủ nhiệm Ngưu của cậu không?

Trần Văn Đông dẹp những nghi ngờ trong đầu mình, khách khí hỏi.

-Không được. Chủ nhiệm Ngưu bây giờ không có thời gian, không gặp bất cứ ai, cũng không muốn nhận điện thoại được!

Chiến sĩ trực lạnh lùng nói.

Từ lúc Trần Văn Đông đảm nhận chức Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật Huyện chưa từng bị người khác đối xử như vậy, Chiến sĩ trong phiên trực này, cũng khoảng mười tám mười chín tuổi, một tiểu binh như vậy, lại có thể dám đối xử với gã đường đường là một Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật Huyện như vậy, lại "trừng mắt lạnh lùng" như vậy.

Quả thực nực cười!

-Đồng chí, tôi thật sự có việc gấp, phải gặp Chủ nhiệm Ngưu, mong cậu thông báo!

Trần Văn Đông cũng nghiêm mặt lại, lạnh lùng nói.

-Tôi cảnh cáo ông, ở đây đang giới nghiêm, mong ông mau rời đi, nếu không, tự mình gánh lấy hậu quả.

Chiến sĩ đứng trực không quan tâm đến thái độ của gã, cứng rắn đáp, còn giương súng, lên đạn, còn một chiến sĩ đứng trực khác, hướng nòng súng thẳng về phía Trần Văn Đông. Dường như gã còn giằng co thì sẽ không khách khí với gã.

Trần Văn Đông thiếu chút nữa bị tức hộc máu.

Một Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật huyện như gã, không ngờ còn bị người khác chĩa súng vào.

Nhưng Trần Văn Đông buồn bực thì buồn bực, nhưng cũng không dám đứng yên không đi. Gã biết những tiểu binh như vậy mới không quan tâm gã là ai, nếu không được thật sự còn có thể cho gã nếm mùi đạn, đuổi gã đi.

Như vậy cũng thật sự tức chết rồi.

Trần Văn Đông quay xe đi, chạy thẳng về văn phòng, cầm lấy điện thoại trên bàn, gọi cho Chủ nhiệm Ngưu, nhưng kết quả lại là đầu dây bên kia đang bận. Bất luận gọi đến nhà hay văn phòng, đều giống nhau.

Chủ nhiệm Ngưu thật sự "mất tích" rồi.

Trần Văn Đông ngồi xuống ghế dựa, chống tay lên đầu, ngón tay gõ gõ vào trán, day day thái dương.

Đầu gã, thật sự rất đau.

Xoa bóp một lúc, Trần Văn Đông lại nhấc điện thoại lên, lần này là gọi đến nhà Mễ Khắc Lương. Bình thường những cuộc điện thoại gọi đến nhà Mễ Khắc Lương vào buổi tối, thì do vợ y nghe, sau khi xác nhận người gọi xong, mới đưa điện thoại cho Mễ Khắc Lương. Cũng chỉ như một thư ký chọn lọc, nếu lỡ đó là người Mễ Khắc Lương không muốn gặp thì có thể đẩy cho vợ y.

Không ngờ lần này, đầu dây bên kia liền truyền đến giọng Mễ Khắc Lương:

-Ai vậy?

-Lão Mễ, là tôi!

Nói đúng ra, giữa Trần Văn Đông và Mễ Khắc Lương đều không xưng chức vụ, quan hệ giữa hai người rất thân thiết.

-Lão Trần, tôi cũng đang muốn gặp ông, ông đang ở đâu?

-Văn phòng.

-Vậy được, tôi lập tức qua đó, chờ tôi một lát.

Mễ Khắc Lương không đợi thêm gã nói gì nữa, lập tức ngắt điện thoại.

Trần Văn Đông bỏ ống nghe xuống, dựa vào ghế xoay xoay, đốt một điếu thuốc, hít một hơi thật sâu, ánh mắt lo âu.

Rất nhanh, ngoài cửa đã vang lên tiếng bước chân, Mễ Khắc Lương đã đến rồi.

-Lão Trần, chuyện gì vậy?

Mễ Khắc Lương ngồi xuống ghế sô pha, ngẩng đầu nhìn Trần Văn Đông ngồi phía sau bàn làm việc, hỏi. Hai người ngồi khoảng cách khá xa nhau, nên Mễ Khắc Lương nói chuyện cũng lớn tiếng hơn.

Trước bàn làm việc của Trần Văn Đông có hai cái ghế dựa, nhưng Mễ Khắc Lương chắc chắn không ngồi, đó là vị trí của cấp dưới. Nhưng Mễ Khắc Lương là Phó bí thư huyện ủy, tư cách cũng lâu năm hơn Trần Văn Đông, nếu không phải do Mễ Khắc Lương cố gắng giúp đỡ thì Trần Văn Đông cũng không thể lên đến chức vụ hôm nay. Trong lòng Mễ Khắc Lương vẫn tự cho mình là "ân nhân" của Trần Văn Đông.

Trần Văn Đông liếc nhìn Mễ Khắc Lương, trong lòng có chút không hài lòng.

Chuyện này vốn do Mễ Khắc Lương bày ra, Trần Văn Đông gã chỉ là người "hỗ trợ" bên cạnh, "ra mặt" giúp Mễ Khắc Lương. Đến bây giờ đã xảy ra trục trặc, còn tỏ ra bộ dạng oai phong trước mặt gã.

Nhưng Trần Văn Đông cũng biết, bây giờ không phải lúc tính toán những chuyện nhỏ nhặt này, liền đứng lên, đến phía trước sô pha, ngồi xuống, rút một điếu thuốc mời Mễ Khắc Lương, chau lông mày lại, nói:

-Tình hình không ổn rồi, bọn Lý Binh, Hoàng Hưng Quốc còn cả tiểu Mễ đều mất tích hết rồi.

-Mất tích? Có ý gì đây?

Mễ Khắc Lương chấn động, hỏi lại với vẻ không tin.

Trần Văn Đông cảm thán, nói đại khái tình hình đang xảy ra.

-Có chuyện như vậy sao? Điều này sao có thể xảy ra được?

Mễ Khắc Lương thiếu chút nữa kinh ngạc nhảy dựng lên.

-Đúng vậy, tình hình rất khác thường, bộ đội cũng không vào bên trong được.

Hai hàng lông mày Trần Văn Đông chau lại.

Mễ Khắc Lương vội vàng nói:

-Vậy ông phân tích thử xem, đây là chuyện gì vậy? Bọn Lý Binh và Hoàng Hưng Quốc, rốt cuộc đi đâu rồi?

Trần Văn Đông không nói gì, chỉ rít một ngụm thuốc, hít thật sâu, rồi nói không chắc chắn lắm:

-Tôi đoán, bọn họ có lẽ còn ở trong Quân doanh, bị trông chừng. Nếu không thì không còn cách giải thích nào để giải thích nữa!

Mễ Khắc Lương gật gật đầu, nói:

-Cũng có lý, cũng chỉ có thể giải thích như vậy, nếu không, sáu bảy người, không thể biến mất hết mà không có chút manh mối nào. Nhưng những người trong quân doanh sao lại nhốt họ lại? Không có lý do gì mà!

Mễ Khắc Lương nói xong, cứ liên tục lắc đầu, cảm thấy không thể tin nổi.

-Đó cũng là cách giải thích duy nhất, chắc chắn phía trong đó, nhất định có điều gì đó mà chúng ta còn chưa biết. Chuyện này, nhất định phải làm cho rõ, nếu không sẽ rất phiền toái…Đúng rồi, lão Mễ, vừa rồi ông nói có việc phải tìm tôi, có chuyện gì vậy?

Mễ Khắc Lương nói:

-Là về chuyện Mễ Triệu Lực, Mễ Triệu Lực cũng biến mất.

-Cái gì?

Trần Văn Đông quả thực không hiểu ra sao cả.

-Sao lại không thấy y được?

-Tình hình cụ thể thì chưa biết được, nghe nói bị người của Phòng Công an bắt đi rồi. Nhưng lúc đó cũng chưa ai nhìn thấy rõ ràng cụ thể có chuyện gì, cũng không thể nói rõ được.

Mễ Khắc Lương nói xong, hai hàng lông mày cũng chau lại.

-Vậy ông đã hỏi ở Phòng Công an chưa?

-Hỏi rồi, bọn họ cũng nói không biết, mà cũng không nghe nói trong Phòng có hành động như vậy. Tôi thật sự không hiểu được nữa, việc này sao lại có liên can tới cả Phòng Công an?

Mễ Khắc Lương lắc đầu vẻ khó hiểu.

Thật ra, vốn dĩ Mễ Triệu Lực đã là một tên lưu manh nổi tiếng, nhưng do là cháu của Mễ Khắc Lương nên mới được đề bạt lên chức Đại đội trưởng cục Nông nghiệp, nhưng bản chất lại không vì địa vị mà thay đổi. Mấy năm nay y ở huyện đã bắt nạt không ít người, những chuyện xấu xa cũng đã làm không ít. Nếu xuất thân là gia đình bình thường, một người như vậy, bị Phòng Công an bắt, thực sự là một chuyện rất bình thường. Nhưng sinh ra trong nhà Mễ Khắc Lương nên lại rất kỳ lạ. Người của Phòng Công an, bao gồm cả Tưởng Đại Chính, ai lại dám không nể mặt Mễ Khắc Lương? Bắt cháu của gã lại dám không báo trước một tiếng?

Nhiều năm như vậy rồi, Mễ Khắc Lương làm hoàng đế cũng quen rồi, có những chuyện rất bình thường trong mắt gã lại trở thành chuyện khác thường, cho nên không thể lý giải, đầu óc nhất thời quay vòng vòng.

Trần Văn Đông chau mày, mệt mỏi suy nghĩ, bỗng nhiên vỗ vào tay vịn, kinh hô:

-Chu Kiến Quốc! Chẳng lẽ là Chu Kiến Quốc đã ra tay?
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7.8 /10 từ 6 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status