Quan gia

Chương 365: Trưởng ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy khẩn cấp triệu kiến


Sau khi kết thúc cuộc nói chuyện với Vũ Thường, Bí thư Lưu hưng phấn đứng dậy, bước đi thong thả trong văn phòng. Hiện tại tình thế thật tốt, nhưng các mối quan hệ phức tạp cũng bắt đầu xuất hiện.

Vân Vũ Thường bên kia đại toàn thắng, kế tiếp nên đẩy nhanh tiến độ hơn nữa. Kiếm được bao nhiêu tiền, Lưu Vĩ Hồng kỳ thật cũng không để ý lắm.

Hắn đã hạ quyết tâm theo chính trị nên thời điểm dùng đến tiền cũng không nhiều lắm. Đãi ngộ của quốc gia đối với cán bộ rất tốt. Sinh lão bệnh tử đều bao quản. Lưu Vĩ Hồng không muốn mình bị bao vây bởi tiền bạc. Còn Vũ Thường thì hiện tại đang kinh doanh nên khi cô vui vẻ vì kiếm được tiền thì Lưu Vĩ Hồng cũng cũng cảm thấy vui theo. Sự giác ngộ của một người tác sinh trước hai mươi năm nhìn chung cũng có chút tác dụng.

Đang lúc Bí thư Lưu hưng phấn thì tiếng chuông điện thoại lại vang lên.

- Xin chào, tôi là Lưu Vĩ Hồng.

- Vĩ Hồng à, đến nhà tôi một lát đi. Sẵn tiện ăn cơm trưa luôn. Cô Vu làm đồ ăn ngon lắm.

Trong điện thoại truyền đến giọng nói Chu Kiến Quốc dường như có chút hưng phấn nhưng cũng có điểm không yên.

Lưu Vĩ Hồng ngẩn ra.

Chu Kiến Quốc mời hắn về nhà ăn cơm. Tuy rằng đã là Bí thư Huyện ủy nhưng Chu Kiến Quốc cũng có chút thói quen khó sửa. Ví dụ như mời người thân cận của mình ăn cơm thì chỉ thích ăn ăn cơm ở nhà chứ không thích đến nhà hàng hay khách sạn. Đến Lâm Khánh nhậm chức gần một năm nhưng Lưu Vĩ Hồng đã ở nhà Chu Kiến Quốc ăn cơm ba lần.

Nói như vậy thì Chu Kiến Quốc hẳn cũng là có một số chuyện quan trọng cần thương lượng với hắn.

Lần này thì Chu Kiến Quốc muốn thương lượng điều gì?

Lưu Vĩ Hồng không do dự, lập tức đáp:

- Được, Bí thư, tôi lập tức đến ngay.

- Được, tôi chờ cậu.

Chu Kiến Quốc cười rồi cúp điện thoại.

Buổi trưa, một chiếc xe Polonez tiến vào trong tòa nhà Huyện ủy. Lưu Vĩ Hồng bước xuống xe, đi vào nhà Chu Kiến Quốc. Nguyên tưởng rằng sẽ có một người khách khác nhưng không ngờ chỉ có mình Chu Kiến Quốc đang ngồi trên ghế sofa xem báo. Cô Vu thì bận nấu ăn trong bếp.

Trước kia, Lưu Vĩ Hồng ở nhà Chu Kiến Quốc dùng cơm bao giờ cũng có mặt của người khác, ví dụ như Chánh văn phòng Huyện ủy Vương Hóa Văn, và cán bộ thân tín của Chu Kiến Quốc ở huyện Lâm Khánh này. Xem ra thì lần này Chu Kiến Quốc chỉ mời có mình hắn.

- Xin chào Bí thư!

Lưu Vĩ Hồng cười chào hỏi Chu Kiến Quốc. Cửa không khóa chứng tỏ là nó được mở sẵn cho hắn.

- Haha, Vĩ Hồng đến rồi à, lại đây ngồi đi.

Chu Kiến Quốc nhìn thấy Lưu Vĩ Hồng, vội vàng buông tờ báo, đứng dậy, ngoắc ngoắc hắn, cười ha hả. Hôm nay, Chu Kiến Quốc lễ tiết hơi đặc biệt, lúc trước Lưu Vĩ Hồng đến nhà, ông ta cũng cười ha hả nhưng bình thường sẽ không đứng dậy.

Lưu Vĩ Hồng bước đến, kính Chu Kiến Quốc một điếu thuốc.

- Vĩ Hồng, ngồi xuống đi, uống một tách trà nhé.

Hóa ra trên bàn đã có một tách trà thơm được pha sẵn, đang chờ Lưu Vĩ Hồng.

- Bí thư, có chuyện gì mà cao hứng vậy?

Lưu Vĩ Hồng ngồi xuống bên cạnh Chu Kiến Quốc, cười hỏi.

- Haha, không vội, không vội, ăn cơm trước đi rồi nói chuyện sau.

- Được, hôm nay Bí thư cao hứng như vậy tôi xin uống với ngài hai ly.

Lưu Vĩ Hồng cười, biết Chu Kiến Quốc khẳng định sẽ không kiên nhẫn mà nói ra với hắn thôi. Cá tính của Chu Kiến Quốc là như thế. Mặc dù làm Bí thư Huyện ủy cũng đã tôi luyện được tâm tính một ít, nhưng trước mặt Lưu Vĩ Hồng là người thân cận với mình thì chẳng bao giờ giấu nổi.

Quả nhiên, Chu Kiến Quốc rút ra hai điếu thuốc, vẻ mặt dần trở nên nghiêm túc nói:

- Vĩ Hồng à, cần thông báo cho cậu một tin tức. Sáng nay Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy gọi điện thoại cho tôi, bảo là sáng mai tám giờ đến Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy. Trương ban Lý Dật Phong muốn nói chuyện với tôi.

Lưu Vĩ Hồng lập tức giật mình kinh hãi, thốt ra:

- Bí thư Lưu, ngài phải điều đi rồi à?

Khoảng gần cuối năm, Trưởng ban tổ chức cán bộ đích thân nói chuyện riêng với Bí thư Huyện ủy, dụng ý không nói cũng hiểu, Chu Kiến Quốc tám chín phần là phải điều động rồi. Chỉ có điều chuyện này chưa từng nghe đến nửa lời đồn đại nào, phỏng chừng ở tỉnh cũng chỉ mới nảy sinh ra ý tưởng này.

Chu Kiến Quốc nhìn hắn nói:

- Cậu cũng nghĩ như vậy à?

- Tám phần là như thế. "Kinh nghiệm Lâm Khánh" vừa ra đời thì ngài sớm hay muộn cũng sẽ điều động đi thôi. Chỉ có điều là tôi không nghĩ nó lại nhanh đến vậy.

Lưu Vĩ Hồng trầm ngâm nói.

Trên thực tế, "kinh nghiệm Lâm Khánh" được Ban tổ chức trung ương làm thành điển hình trong công tác xây dựng Đảng, tin đồn Chu Kiến Quốc lập tức sẽ thăng chức rất nhanh được lan truyền khắp huyện Lâm Khánh.

Ngẫm lại mà xem, là điển hình cả nước đấy.

Được Ban tổ chức trung ương khẳng định, nhật báo hàng ngày lại đưa tin, đây chính là loại vinh dự nào? Không cần nói đến là điển hình của cả nước, cho dù là điển hỉnh ở tỉnh, huyện Lâm Khánh cũng chưa bao giờ có được. Chỉ có một chút điển hình ở khu thôi nhưng lại là sắp xếp. Trước kia, huyện Lâm Khánh thuộc trong một thị xã, tám huyện của địa khu Thanh Phong. Từng thị xã, từng huyện đều có thể đến lượt. Không đến lượt là không được, bằng không sẽ có ý kiến.

Huyện Lâm Khánh thật vất vả mới có cái điển hình cả nước. Bí thư Huyện ủy Chu Kiến Quốc có thể không thăng quan sao?

Bây giờ chỉ xem khi nào thì đi thôi.

Vị trí cụ thể thì xem ra đã an bài thỏa đáng cho Chu Kiến Quốc. Có hai vị trí, vị trí thứ nhất chính là Trưởng ban Tổ chức cán bộ khu, cái còn lại là Phó bí thư phụ trách Đảng và quần chúng địa ủy. Về phần địa khu Hạo Dương là địa khu mới thành lập, Phó bí thư phụ trách Đảng và quần chúng và Trưởng ban Tổ chức cán bộ địa ủy đều là vị trí mới nên chỉ có tổ chức thượng cấp mới được an bài thôi.

Cũng có người nói là sẽ không thăng quan nhanh như vậy. Chỉ có thể là Phó chủ tịch địa khu, tạm thời chưa thể gia nhập vào Ủy ban địa ủy.

Nhưng cách nói này lập tức đã bị người phủ quyết. "Kinh nghiệm Lâm Khánh" là điển hình trong công tác xây dựng Đảng, Chu Kiến Quốc tự nhiên là sẽ tiếp tục đảm nhiệm chức vụ ở Đảng ủy, như thế nào lại có thể chuyển công tác hành chính chứ.

- Đúng vậy, tôi cũng cảm thấy ngạc nhiên, khả năng không nhất định là điều động đi, có lẽ chỉ là một cuộc nói chuyện bình thường thôi.

Chu Kiến Quốc chính mình cũng có chút không chính xác.

Lưu Vĩ Hồng lắc đầu.

Chuyện này nếu như không có khả năng thì Trưởng ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy bình thường sẽ không tùy tiện tìm Bí thư Huyện ủy để nói chuyện đâu, trừ phi là giống như đời sau, toàn bộ Bí thư Huyện ủy của tỉnh sẽ được học ở trường Đảng tỉnh ủy. Trưởng ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy sẽ tìm từng người để nói chuyện, tuy nhiên là phải làm theo phép.

- Vậy thì cậu nói sẽ điều động như thế nào?

Chu Kiến Quốc thuận miệng hỏi, không cảm thấy có chút nào là không ổn cả. Dường như khi gặp vấn đề nan giản, hướng Lưu Vĩ Hồng xin ý kiến đã trở thành một quán tính của Chu Kiến Quốc. Trên cơ bản, Lưu Vĩ Hồng cũng làm hết phận sự, chưa bao giờ khiến Chu Kiến Quốc phải thất vọng.

Lưu Vĩ Hồng hai hàng chân mày nhíu lại:

- Chuyện này thật sự cũng không khó đoán. Phỏng chừng sẽ không ở địa khu Hạo Dương đâu. Bộ máy địa khu mới được thành lập hơn một năm, mọi người vừa mới có chín tháng công tác, lập tức thay đổi người thì bất lợi đối với công tác đang được triển khai. Khả năng là sẽ đi một địa khu khác, hoặc công tác tại Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy.

Chu Kiến Quốc sắc mặt cũng trở nên nghiêm trọng nói:

- Cậu cũng nghĩ như vậy sao?

Nếu quả thật được điều đi địa khu khác thì Chu Kiến Quốc trong lòng cũng có chút không nỡ. Dù sao huyện Lâm Khánh cũng thuộc địa khu Thanh Phong trước kia. Ông ở địa khu Thanh Phong công tác đã nhiều năm, sớm đã trở nên quen thuộc.

Hiện tại bỗng nhiên phải rời khỏi, thật đúng là không thể thích ứng. Một suy nghĩ xuất hiện trong đầu là muốn mang theo Lưu Vĩ Hồng cùng đi, tuy nhiên cũng chỉ là ngẫm lại thôi.

Không thực tế!

Lưu Vĩ Hồng vừa mới ở khu Giáp Sơn mở ra cục diện mới, lập tức sẽ có thành tích. Lúc này mà mang Lưu Vĩ Hồng đi thì cũng không thể được. Cho dù Lưu Vĩ Hồng chính mình nguyện ý thì Chu Kiến Quốc cũng không thể ích kỷ như vậy.

Hơn nữa, trải qua sự kiện Mễ Khắc Lương, Trần Văn Đông và "kinh nghiệm Lâm Khanh" trở thành điển hình trong cả nước, Chu Kiến Quốc có thể khẳng định Lưu Vĩ Hồng nhất định không phải lai lịch tầm thường. Tuy ông ta không thể liên hệ một thày giáo vừa mới tốt nghiệp của mình và ông cụ Lưu uy danh hiển hách, nhưng họ Lưu là một dòng họ lớn trong cả nước. Lưu Vĩ Hồng nhất định có khả năng là con cháu của dòng họ đó.

Nếu là con cháu bình thường ở thủ đô, căn bản giải thích không thông.

Nếu Lưu Vĩ Hồng quả thật có thân phận như vậy thì Chu Kiến Quốc lại càng không thể có chủ ý nào với Lưu Vĩ Hồng. Người ta là có ý bồi dưỡng người nối nghiệp ở đây. Trên thực tế, Lưu Vĩ Hồng đã giúp Chu Kiến Quốc rất nhiều điều rồi. Không thể mọi chuyện đều ỷ lại vào Lưu Vĩ Hồng.

Lưu Vĩ Hồng tự nhiên có thể nhìn ra nội tâm bất an của Chu Kiến Quốc, cười nói:

- Bí thư, mặc kệ thế nào thì đây cũng là chuyện tốt. Ngài còn chưa đến năm mươi tuổi, vẫn còn trẻ trung khỏe mạnh. Lần điều động này có thể nói là tiền đồ vô lượng.

Cực lực đẩy Chu Kiến Quốc thăng chức vốn là kế hoạch của Lưu Vĩ Hồng. Hiện giờ có thể nhanh chóng thấy được hiệu quả như vậy thì Lưu Vĩ Hồng quả thật rất cao hứng. Về phần sau khi Chu Kiến Quốc rời khỏi Lâm Khánh, ai tiếp nhận chức Bí thư Huyện ủy là lại là chuyện khác. Bữa tiệc nào thì cũng phải tàn thôi, giống như Chu Kiến Quốc không thể nào ỷ lại vào Lưu Vĩ Hồng mãi được. Còn Lưu Vĩ Hồng thì không thể luôn trốn tránh dưới đôi cánh của Chu Kiến Quốc.

- Haha, nói là nói như vậy nhưng Vĩ Hồng à, những lời tôi nói là xuất phát từ nội tâm của tôi. Trước kia tôi không làm Bí thư Huyện ủy, tôi nghĩ cái chức này khá là uy phong. Lúc này tôi lại cảm thấy Bí thư Huyện ủy không phải tốt như vậy. Vừa mới công tác được chín tháng, lập tức điều đi địa phương khác, tôi thật lòng cảm thấy hơi chút mất mát.

Chu Kiến Quốc cảm thán nói.

Lưu Vĩ Hồng gật đầu. Những lời này hẳn là xuất phát từ nội tâm của Chu Kiến Quốc, và cũng chỉ có thể nói ra trước mặt Lưu Vĩ Hồng. Nếu lan truyền ra ngoài thì thanh danh "con người rắn rỏi" của Bí thư Chu sẽ sụp đổ mất.

- Haha, Bí thư, thăng quan cũng là một chuyện tốt, đáng để chúc mừng. Hôm nay đúng bữa, cũng nên uống với ngài vài ly.

- Vĩ Hồng à, uống vài ly thì cũng không thành vấn đề, nhưng cũng không thể uống nhiều lắm. Lão Chu tuổi đã lớn rồi chứ không còn khỏe như trước kia.

Đang khi nói chuyện, cô Vu từ trong bếp mang đồ ăn ra, tiếp lời nói.

Lưu Vĩ Hồng cười nói:

- Cô Vu cứ việc yên tâm. Bí thư rất rộng lượng. Như cháu đây, ba cái xếp chồng lên cùng một chỗ cũng không phải là đối thủ của ngài.

- Haha, cháu cứ khiêm tốn như vậy. Cháu tuổi còn trẻ, sức khỏe lại tốt. Lão Chu không phải là đối thủ của cháu. Hai người nên uống ít thôi.

Cô Vu không biết nội tình trong chốn quan trường, nhưng việc Trưởng ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy yêu cầu gặp mặt, khẳng định là một chuyện tốt. Cho nên, tâm tình của cô Vu cũng thoải mái hơn, tay chân nhanh nhẹn bưng vài món ăn đặt lên trên bàn, rồi lại mang thêm mấy cái chén. Ba người vây quanh một cái bàn.

- Bí thư, tôi xin kính ngài một ly. Chúc ngài lên như diều gặp gió, kế hoạch to lớn sẽ trở thành hiện thực.

Lưu Vĩ Hồng rót cho Chu Kiến Quốc một ly rượu rồi cùng nâng ly lên, cười ha hả nói.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7.8 /10 từ 6 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status