Quan gia

Chương 393: Cao cao tại thượng, rắm cũng đều không hiểu


Ngày 20 tháng giêng, lễ đường lớn của Lâm Khánh cờ màu tung bay, biểu ngữ thật lớn giắt ở phía trên cửa chính lễ đường

Đại hội tổng kết biểu dương năm 90 huyện Lâm Khánh lúc này long trọng tổ chức. Lễ đường lớn có thể chứa hơn 1000 người, có gần một nửa vị trí đã có người ngồi, các cán bộ cấp phó phòng trở lên tại các khu, xã, thị trấn của toàn huyện, đa số nhân viên công tác của đơn vị trực thuộc huyện, đều tham gia đại hội biểu dương này

Công tác tổ chức của đại hội đầy đủ trước sau như một

Trên đài chủ tịch, bố trí 6 hàng ghế, đây là chỗ ngồi chuẩn bị cho đồng chí lãnh đạo của 4 bộ máy và cán bộ lão thành đã về hưu cấp phó huyện trở lên. Mấy hàng phía dưới ở trước đài chủ tịch, là chỗ ngồi để sẵn cho đơn vị trực thuộc huyện và các đảng chính khu trấn

Mấy đơn vị trực thuộc huyện cấp quan trọng như cục công an, cục tài chính và nhân vật số một của trấn Thành Quanh, 10 khu, được sắp xếp ngồi ở vị trí chính giữa. Cục trưởng cục công an Tưởng Đại Chính cùng với Kiểm sát trưởng viện Kiểm sát huyện, Viện trưởng toà án huyện, đều là cán bộ cấp phó huyện, ở trên đài chủ tịch đều có chỗ ngồi. Ngồi ở dưới đài, là các phó chức thứ nhất của các bộ phận này, đều là người có uy tính danh dự ở huyện Lâm Khánh

Được sắp xếp vị trí gần trung tâm nhất, ngồi sát bí thư đảng ủy trấn Thành Quan, rất bắt mắt

Đối với cách sắp xếp chỗ ngồi như vậy, những người có tâm liền cảm thấy rất tế nhị

Có liên quan tranh luận khu Giáp Sơn có nên được biểu dương hay không, sớm đã lặng yên truyền ra ở quan trường huyện Lâm Khánh. Nghe nói Mộ Tân Dân đề xuất phê bình vô cùng nghiêm ngặt đối với khu Giáp Sơn và Lưu Vĩ Hồng, hơn nữa có lời bình nghiêm trọng như "đi con đường tư bản chủ nghĩa". Mà đám người Chủ tịch huyện Đặng Trọng Hòa, Phó bí thư huyện ủy Lý Học Trí thậm chí Từ Văn Hạo đều không đồng ý ý kiến của Bí thư Mộ, ở trên hội nghị công việc bí thư cãi nhau rất dữ, nghe nói còn đập bàn.

Sự tình trong quan trường, luôn là mẫn cảm nhất, cho dù là hội nghị công việc bí thư cũng không thể giữ được bí mật. Về phần "đập bàn" thì có chút nghe nhầm đồn bậy rồi. Tin tức bên lề trong lúc truyền bá, không khỏi sẽ bị một số người thêm mắm thêm muối nói khuyếch đại, dường như như vậy càng thú vị

Mặc kệ có đập bàn hay không, chí ít Bí thư huyện ủy mới không muốn gặp Lưu Vĩ Hồng là chắc chắn. Từ thông tin phát biểu trên Nhật báo Sở Nam trước đó, đến lần này không được biểu dương, đều rõ ràng mà bộc lộ ra tâm tư của Bí thư Mộ

Xem ra, hướng gió của huyện Lâm Khánh phải thay đổi rồi

Chỉ có điều, sao lại nghe nói Chủ tịch huyện nói giúp cho Lưu Vĩ Hồng và khu Giáp Sơn? Điều này khiến người ta khó hiểu

Chủ tịch huyện Đặng không ngờ sẽ nói giúp cho Lưu Vĩ Hồng!

Còn có Từ Văn Hạo và Lý Học Trí,, cũng không đồng ý ý kiến của Mộ Tân Dân, nghe nói ngay cả "bồ tát Tôn" cũng nói vài câu công đạo cho khu Giáp Sơn. Phải biết rằng Tôn Văn Các gần như là chưa bao giờ phát biểu ý kiến trên hội nghị công việc bí thư hay là hội nghị thường vụ huyện ủy, đây cũng thật là hiếm có

Huyện Lâm Khánh 1 chính 4 phó 5 bí thư, 4 phó bí thư không ngờ đều không tán thành ý kiến của Bí thư Mộ, điều này trên lịch sử của quan trường Lâm Khánh, cũng là lần đầu tiên phá lệ chăng?

Thế cục này thật là kỳ lạ

Có cân nhắc

Sau này phải cẩn thận một chút, đừng để một bước vô ý thì bị cuốn vào trong lốc xoáy, làm không tốt là tai ương ngập đầu

Hôm nay họp, Lưu Vĩ Hồng vẫn được sắp xếp ngồi bên cạnh bí thư đảng ủy trấn Thành Quan, trong đó lại có chú ý. Chỗ ngồi trên hội nghị này là do Chánh văn phòng Huyện ủy Vương Hóa Văn quyết định. Không nghi ngờ, Vương Hóa Văn lấy cách này biểu đạt ủng hộ của y đối với Lưu Vĩ Hồng, bất mãn đối với Mộ Tân Dân

Chánh văn phòng Huyện ủy không ngờ cũng cùng Bí thư huyện ủy "nội bộ lục đục", sau khi Mộ Tân Dân nhậm chức, đối với công tác đoàn kết của bộ máy, rất rõ ràng không thể coi là làm thành công

Cách buổi họp chính thức còn chút thời gian, đám lãnh đạo còn chưa đi vào, các cán bộ phía dưới tất nhiên mồm năm miệng mười đang nói chuyện với nhau, bên trong lễ đường lớn quanh quẩn tiếng "ong ong", rất là náo nhiệt

Hôm nay vừa đến hội trường, tình thế có chút "kỳ lạ", gặp được người quen, nụ cười trên mặt đều có chút cứng ngắc, chỉ là vội vàng gật đầu với Lưu Vĩ Hồng, liền giả vờ nói chuyện với người khác, tránh đi. Tất nhiên là mọi người biết hướng gió đổi rồi, Lưu Vĩ Hồng không còn là "ưa thích trong lòng" của bí thư huyện ủy nữa, mà biến thành "cứt chó thối", còn không tránh đi cho tốt. Tránh biểu hiện quá thân thiết, bị Bí thư Mộ biết được, chỉ sợ xui xẻo

Đám người Mã Cát Xương cùng đi với Lưu Vĩ Hồng tới họp, ai nấy đều tức giận vô cùng, mặt đỏ lên, chỉ muốn tìm người cãi nhau. Lưu Vĩ Hồng lại rất bình tĩnh, trên mặt luôn mỉm cười, dường như căn bản thì không cảm thấy bất kỳ khác thường nào. Thấy bí thư trấn tĩnh như vậy, đám người Mã Cát Xương cũng đành phải cố gắng đè cơn tức, nghiêm mặt tiến vào lễ đường

- Bí thư Lưu, bây giờ cậu thật là nhiều tiền thế lớn

Ngồi bên cạnh Lưu Vĩ Hồng, là Bí thư Khu ủy Kinh Loan Khâu Đức Viễn. Lão Khâu tính cách là cái thùng thuốc súng, cũng được công nhận là thân tín của Chủ tịch huyện Đặng, một khắc cũng không chịu ngồi yên, không ngừng nói chuyện phiếm với Lưu Vĩ Hồng

Lưu Vĩ Hồng cười nói:

- Bí thư Khâu, ông cứ tổn hại tôi đi! Ai không biết bí thư Khâu ông là nhà giàu chứ? Lâm Khánh chúng ta, ngoại trừ trấn Thành Quan, Kinh Loan các ông là giàu có nhất rồi. Muốn núi có núi, muốn nước có nước, muốn ruộng có ruộng, Thượng Bình cũng không bằng được Kinh Loan các ông. Ông ăn no không biết đói, đứng đó nói chuyện không đau thắt lưng

Khâu Đức Viễn liên tục lắc đầu, nói:

- Không đúng, không đúng, đây đều là hiện tượng bên ngoài. Cậu chỉ nhìn thấy Kinh Loan có chút ruộng đất, giao thông tiện một chút, thì cho rằng rất có tiền, kỳ thật căn bản không phải vậy. Ở chỗ tôi, người quá đông, chỉ phát tiền lương thì đủ cho tôi đau đầu. Sao giống cậu, làm lên hai nhà xưởng, toàn là đường lối kiếm tiền. Nghe nói lần này các cậu làm biểu dương, một người phát bảy tám chục ngàn tệ tiền thưởng. Phải mất bao nhiêu chứ?

Khâu Đức Viễn liền ngạc nhiên thán phục, chậc chậc có thanh.

Lưu Vĩ Hồng không khỏi hơi buồn cười, nói:

- Ở đâu có bảy tám chục ngàn? Chỉ có ba bốn chục ngàn được không! Cán bộ Giáp Sơn, có thể so với cán bộ Kinh Loan sao? Tiền lương của các ông xưa nay chưa từng khất nợ qua đúng không? Hàng tháng phát bao nhiêu phúc lợi tiền trợ cấp, đừng tưởng rằng mọi người đều không biết. Cán bộ Giáp Sơn, bao năm qua ngoại trừ tiền lương, trên căn bản không biết tiền thưởng, tiền trợ cấp là gì. Cực khổ bao nhiêu năm, phát vài trăm tệ tiền thưởng ăn tết, không quá đáng chăng? Bằng không sang năm, có còn muốn có người làm việc nữa hay không?

- Không quá đáng, không quá đáng, ai nói quá đáng? Cũng biết có những kẻ ngốc, đối với tình hình cơ sở chẳng biết gì cả, cái rắm cũng không hiểu, chỉ biết ngồi trên đài chủ tịch miệng phun đầy phân. Để ông ta làm như vậy, cán bộ cấp dưới đều không cần quản nữa, quản được sao? Không có chút lợi ích, ai mà làm cho ông chứ? Có những người chỉ biết đánh rắm, mặc kệ nó!

Khâu Đức Viễn nói xong, liền căm giận bất bình, bộ dạng rất trượng nghĩa

Lưu Vĩ Hồng vẫn mỉm cười, nhưng không tiếp lời của Khâu Đức Viễn

Con người của Khâu Đức Viễn, Lưu Vĩ Hồng chưa nói chuyện nhiều, chỉ biết ông là "Khâu đại pháo", thân tín của Đặng Trọng Hòa. Con người rốt cuộc thế nào, không hề biết rõ. Có những người xem qua vô cùng trượng nghĩa, rất anh em, trên thực tế chưa hẳn là vậy. Khâu Đức Viễn càng giống một người lõi đời, chỉ nghe trong miệng nói gì cũng không đáng tin

Trong trường hợp như vậy, phụ họa Khâu Đức Viễn "mắng to" Mộ Tân Dân, tuyệt đối không phải hành vi thành thục. Cái gọi là tai vách mạch rừng, huống chi nơi này căn bản là không có cách một bức tường.

Về phần Khâu Đức Viễn, rõ ràng là thân tín của Đặng Trọng Hòa, trong trán đã sớm khắc một chữ "Đặng" thật to, hơn nữa nhất quán làm người thô tục, mắng to Mộ Tân Dân, nhưng lại không sao cả. Dù sao tiền đồ của ông đã buộc chặt với Đặng Trọng Hòa, vinh quanh cùng vinh quanh, có tổn hại cùng tổn hại, cho dù ông có lấy lòng Mộ Tân Dân, Mộ Tân Dân cũng tuyệt đối sẽ không coi ông là tâm phúc

Thấy Lưu Vĩ Hồng không tiếp lời, Khâu Đức Viễn cũng không xấu hổ, bật cười ha hả, nhắc đến một chuyện khác, nói:

- Bí thư Lưu, thương lượng với cậu một chuyện…

Lưu Vĩ Hồng cười nói:

- Bí thư Khâu, ông đừng cài bẫy tôi, tôi sợ ông rồi!

Người lõi đời như vậy, thật sự là toàn thân cơ quan tin tức, một lúc không cẩn thận, thì sẽ bị ông ta lấy cái bao nhỏ chụp lấy, còn không dễ đổi ý

Khâu Đức Viễn cười ha hả, nói:

- Bí thư Lưu, cậu cũng quá coi thường lão Khâu tôi rồi, lão Khâu tôi là loại người không nói nghĩa khí sao? Tôi cân nhắc, phải làm chút gì đó cho dân chúng Kinh Loan chúng tôi. Nói thật, tôi không có bản lĩnh như cậu, có thể lên phía trên lấy một triệu, chỉ có thể vịnh vách tường mà đi, nghe nói Giáp Sơn các cậu làm trại chăn nuôi heo, ba bốn tháng thì có thể xuất chuồng, heo con có thể nặng hơn 200 cân, thật là thần kỳ vậy sao?

Lưu Vĩ Hồng mỉm cười gật đầu:

- Hơn 200 cân thì không có, bốn năm tháng nuôi được khoảng 180,190 cân thì còn có thể. So với đơn thuần nuôi bằng thức ăn xanh thì mập mạp mau hơn nhiều

- Tốt lắm, bốn năm tháng có thể có 180, 190 cân, vậy là rất tốt rồi. Ôi, bí thư Lưu, chúng ta thương lượng, nhà máy thức ăn gia súc ở chỗ cậu, hàng tháng cung ứng cho tôi 500 tấn thức ăn gia súc, thế nào? Tôi cũng làm trại chăn nuôi heo ở Kinh Loan, cổ vũ nông dân làm giàu

Khâu Đức Viễn trở nên nghiêm túc, đem đầu để sát vào, nói.

Lưu Vĩ Hồng ngẫm nghĩ một chút, nói:

- Năm trăm tấn thức ăn gia súc, gần như đủ cho 10 ngàn con heo ăn 1 tháng. Bí thư Khâu trong một lúc làm quy mô lớn thế này, có phải hơi nôn nóng không?

- Cậu lại lừa gạt tôi. Giáp Sơn các cậu, heo xuất trại trong hai tháng nay, phải có hơn 20 ngàn con chăng?

Khâu Đức Viễn liền trừng mắt nhìn Lưu Vĩ Hồng, dường như trách hắn không nói nghĩa khí. Không lường trước Khâu Đức Viễn đối với tình hình của Giáp Sơn, còn tìm hiểu khá rõ ràng

- Bí thư Khâu, một tháng 500 tấn là hơi khẩn trương

Lưu Vĩ Hồng lời còn chưa nói xong, Khâu Đức Viễn lại la hét lên:

- Đến rồi, đến rồi, không có ý nghĩa chăng? Tôi lại không phải không trả tiền. Cậu yên tâm, tôi biết thức ăn gia súc của các cậu hiện nay đang phát đạt, cung không đủ cầu. Nhưng chúng ta nói thế nào cũng là một huyện, cậu phải trợ giúp chúng tôi trước, nông dân của Giáp Sơn làm giàu, quần chúng của Kinh Loan cũng uống ít canh mà!

Lưu Vĩ Hồng cười lắc đầu, nói:

- Bí thư Khâu, ông như vậy là ép tôi vào tường rồi. Nếu tôi không đồng ý, chính là không quan tâm quần chúng Kinh Loan?

- Chẳng phải vậy sao?

- Được, vậy tôi cũng không hàm hồ

- Tôi hứa với ông, nhưng nói trước, một tay giao tiền một tay giao hàng, người thân bạn tốt, đều không thể chịu nợ

Lưu Vĩ Hồng nửa đùa nửa thật nói

- Được, một lời đã định!
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7.8 /10 từ 6 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status