Quân hôn chớp nhoáng

Chương 105: Người đã mất từ năm năm trước

Cánh tay của anh ta có dấu răng, có vết dao đâm, có vết móng tay, còn có cả vết máu đọng, mới cũ chồng chất. Những thứ này là chứng cứ cho hôn nhân thê thảm của anh ta và Tôn Dung Tuyên từ khi kết hôn tới giờ.

Người uống nước mới biết nước ấm lạnh, ban ngày anh ta có thể thả tay áo để che đi mọi thứ, nhưng che giấu không có nghĩa là không có, chỉ mỗi anh ta mới biết mình đau khổ đến thế nào.

“Ly hôn đi” Kỷ Tiểu Hải lạnh lùng nói: “Ly hôn!”

Tôn Dung Tuyên vẫn kêu gào, cô ta chỉ vào mặt Kỷ Tiểu Hải mắng: “Đồ không có lương tâm, tôi mù rồi nên mới gả cho anh, cưới ba ngày thì hai ngày đòi ly hôn, anh đủ chưa hả? Tôi nói cho anh biết, đừng hòng lấy chuyện ly hôn ra uy hiếp tôi, cẩn thận tôi cùng chết với hai mẹ con anh”

“Nhà cho cô, tất cả ở đây đều cho cô hết, ly hôn!” Kỷ Tiểu Hải nói tiếp, ánh mắt tràn ngập sự tuyệt vọng, anh ta biết, với sự tham lam của Tôn Dung Tuyên, không muốn ly hôn cũng chỉ là vì căn nhà này.

Tôn Dung Tuyền im lặng một lúc, giống như đang suy nghĩ gì đó: “Anh đừng mơ, tôi không có công việc, lấy nhà rồi trả nợ kiểu gì?” Cô ta không ngu, đầu óc vẫn rất thông minh.

Kỷ Tiểu Hải bị ép, giận dữ mắng: “Vậy cô muốn gì nữa hả? Kỷ Tiểu Hải tôi chỉ có chừng đấy thôi, chẳng nôn ra núi vàng núi bạc cho cổ được đâu!”

Tôn Dung Tuyên rất hiểu tính của Kỷ Tiểu Hải, cứng không được thì chơi mềm, cô ta ngồi bệt xuống đất, khán khàn nói: “Nếu như vì tiền thì tôi cần gì phải gả cho anh chứ, xem như tôi cầu xin anh đi.”

Kỷ Tiểu Hải cười gằn: “Ô, yêu tôi, cô chỉ yêu mỗi bản thân mình thôi, quên đi, chúng ta cần gì phải dằn vặt nhau như vậy, ly hôn đi, xem như tôi cầu xin cô đấy”

Mẹ Kỷ im lặng đứng một bên, khoảng thời gian này, bà đã thấy tỏ cuộc sống không hòa hợp của con trai và con dầu, nhà thả nghèo còn hơn là ồn ào cả ngày. Đối với cuộc hôn nhân này, bà đều nghe theo con trai, cho dù đưa nhà này cho Tôn Dung Tuyên, bà cũng chấp nhận.

“Tôi không cần nhà, tôi cần anh” Tôn Dung Tuyên bắt đầu hạ mình, lần nào cũng vậy, Kỷ Tiểu Hải rất mềm lòng, không chịu được sự đòi hỏi nhõng nhẽo của cô ta.

Nhưng lần này Kỷ Tiểu Hải đã quyết tâm rồi: “Cô có thể bán cái nhà này, tiền thuộc về cố hết. Cô phải biết rằng, nhà này là tài sản trước khi cưới của tôi, nó không hề liên quan gì với cô cả, tôi tình nguyện đưa cho cô, hoặc là cô cầm nhà rồi ly hôn, hoặc là chúng ta ra tòa, đến lúc đó cô chẳng có gì cả”

Tôn Dung Tuyển do dự, cô ta ngồi dậy, dùng gương mặt đau đớn với đôi mắt ngập nước mắt nói: “Tôi không muốn ly hôn.” So với nói không muốn, phải nói là không cam lòng thì đúng hơn. Khó lắm cô ta mới giành được người đàn ông này từ tay Kiểu Tâm Duy, sao lại bước đến độ như ngày hôm nay?

“Khuyến cô một câu, chấp nhận đi thôi, nếu không, cô sẽ chẳng có gì cả”

“Tôi... Tiểu Hải...”

Kỷ Tiểu Hải giơ tay ngắn lại: “Đừng gọi tôi như vậy, không có tác dụng gì nữa đâu, cuộc hôn nhân này dừng lại ở đây thôi... Mẹ, con trai bất hiếu, xin lỗi mẹ”

Mắt mẹ Kỷ đỏ bừng, bà lắc đầu, bà chỉ muốn kết thúc những tháng ngày tai ương này mà thôi.

**

*

Đêm Trừ Tịch, có nhà vui thì cũng có nhà buồn.

Nguyễn Tấn đang ăn cơm với người nhà thì Chu Tiểu Y gọi đến, tiếng chuông điện thoại làm người khác khó chịu.

“Tân, có phải bạn gái gọi không?” Cậu cả ngồi cạnh anh uống say rồi: “Thằng nhóc này, sao không dẫn người về ra mắt chứ? Cậu cả muốn uống rượu cưới của con mấy năm nay rồi”

Nguyễn Tấn lúng túng, nhìn ánh mắt mong đợi của mẹ, anh cười khan: “Còn chưa có, là điện thoại của khách hàng.” Anh đứng dậy: “Mọi người cứ ăn đi, con ra nghe điện thoại.”

Ngoài phòng khách, Nguyễn Tấn lo lắng nhìn số điện thoại kia: “Alo?”

“Tân, em nhớ anh”

Nguyễn Tấn không muốn nói gì, nhưng nghĩ một lát rồi hỏi: “Không phải cố ăn cơm với người nhà à?”

“Đúng vậy, ăn cơm thì không thể nhớ anh à?”

“Không phải, ý tôi là cô có thể ở với ba mẹ mình vào dịp Tết”

Chu Tiểu Y cười khẽ, làm nũng: “Anh đi ra đi, em đợi anh ở tiệm cơm”

“.” Nguyễn Tấn thấy đau đầu, người phụ nữ này luôn có rất nhiều chiêu trò làm thần kinh của anh căng lên mỗi ngày, anh cầm điện thoại đi ra ngoài.

Đêm Trừ Tịch lạnh lẽo, Chu Tiểu Y mặc áo da mỏng và quần ngắn đứng ở sảnh lớn, tóc cô ta khá dài, mang găng tay hình hoạt hình, đứng ở nơi dễ thấy nhất.

“Tân” Cô ta vui vẻ chạy đến, nhào vào lòng Nguyễn Tấn: “Một ngày không gặp đã nhớ anh rồi, làm sao đây?” Cô ta cầm tay Nguyễn Tấn, lắc qua lắc lại.

“Sao cô mặc ít vậy? Bị cảm thì sao?” Nguyễn Tấn lạnh nhạt, không hùa theo cũng không đẩy ra.

“Không sao, em có miếng dán ấm”

Nguyễn Tấn nhìn cô ta từ trên xuống dưới một cái, than thở: “Dán ấm thì được gì chứ? Không phải nói thai nhi không ổn định, phải cẩn thận à?”

“ y dô, em sẽ cẩn thận mà”

Đúng lúc này, cửa chính xoay tròn, một bóng người quen thuộc đi vào, Nguyễn Tấn đưa mắt muốn nhìn rõ hơn.

Cửa lớn từ từ chuyển động, một chiếc xe lăn vào trong, khi anh nhìn thấy người ngồi trên xe lăn thì khó mà tin nổi, trợn trừng mắt, anh cảm thấy mình nhìn lầm rồi.

“Sao vậy? Nhìn gì thế?” Chu Tiểu Y nhìn theo ánh mắt anh, đó là một cô gái ngồi trên xe lăn, gương mặt xinh đẹp, khí chất tao nhã, cô gái đang cười nói với người bạn đẩy xe cho mình, lúc cô gái cười lên khá giống Kiều Tâm Duy.

Không sai, rất giống Kiều Tâm Duy, Chu Tiểu Y cảm thấy không vui, cô ta kéo tay Nguyễn Tấn, tức giận bảo: “Tân, anh đừng có nhìn cô ta tới mức hồn vía bay đi mất vậy chứ!”

“Cái gì?”

“Giả ngu làm gì, cô ta ấy à, rất giống Kiều Tâm Duy nhỉ, sao anh không buông tha cho người quê nhỉ?” Nguyễn Tấn làm động tác im lặng, sau đó lại nhìn cô gái kia lần nữa, lúc này hai người đã đi vào thang máy, anh vội bước theo nhưng bị Chu Tiểu Y giữ lại.

“Tân, em giận đấy!”

Nguyễn Tấn hít sâu một hơi, hôm nay nhìn thấy quỷ à?

“Nguyễn Tấn!” Chu Tiểu Y thấy anh không để ý đến mình, tức giận quát lên để thu hút sự chú ý của anh.

“Không phải như cô nghĩ đầu” Nguyễn Tân giải thích, anh nhìn chằm chằm vào thang máy. Khó tin thật, anh gặp phải người giống y một người đã chết vào năm năm trước, hoặc giả cổ ta chính là người đó.

“Không thì thế nào?” Chu Tiểu Y giậm chân khó chịu, cô ta không thích anh suy nghĩ về Kiều Tâm Duy khi cả hai

cùng nhau: “Anh thích Kiểu Tâm Duy đến vậy à? Ngay cả người xa lạ giống cô ấy cũng phải nhìn mấy lần?”

Nguyễn Tấn sửng sốt, trước giờ anh chưa bao giờ nghĩ người kia giống Kiểu Tâm Duy, đó là hai người khác nhau hoàn toàn.

Đúng lúc này, cửa thang máy vừa đóng lại mở, xe được đẩy ra, ánh mắt cô gái kia dùng ở chỗ Nguyễn Tấn, cô ta cười với anh.

Nguyễn Tấn sững người, không sai, là người đó, Tiêu Thiên Ái, người đó chưa chết, người đó chưa chết.

“Nguyễn Tấn, anh có cần con của chúng ta nữa không hả?” Chu Tiểu Y phát điên. Nguyễn Tấn cầm tay Chu Tiểu Y, quát: “Cô câm miệng lại cho tôi, nếu còn nhiều lời thì cút ngay!”

Chu Tiểu Y cắn môi, tủi thân tới mức rơi nước mắt.

Nguyễn Tấn đi tới chỗ xe đẩy, anh nhìn cô gái ngồi trên xe đẩy chằm chằm: “Thiên Ái, mấy năm nay cậu đi đầu vậy? Cậu...” Anh nhìn hai chân của cô, khó tin hỏi: “Mấy năm nay cậu đi đâu vậy? A Hạo tìm cậu rất lâu rồi đấy.”

Thời gian trôi nhanh, cô gái hoạt bát trẻ trung năm xưa đã trở thành một thục nữ cao quý, cô hơi nhếch môi, mắt ngập nước: “Vậy à? Nhưng anh ấy kết hôn rồi... Haha, Tân, đã lâu không gặp, cậu không thay đổi chút nào? Tiêu Thiên Ái nhìn người sau lưng anh, nửa trêu nửa nghiêm túc nói: “Bên cậu đã đổi người rồi, trông trẻ thật, ôi, đàn ông luôn thích người mới mà”

Nguyễn Tấn nghẹn lời, có lẽ do ngạc nhiên tới mức não không hoạt động được, hoặc là do không biết phải nói gì.

Tiêu Thiên Ái lấy hai tấm phiếu trong túi ra: “Đây là vé nhạc hội của tôi, ngày bảy tháng giêng tại rạp hát lớn quốc gia, nếu thích thì dẫn bạn gái nhỏ của cậu đi chung cũng được.”

“Nhạc hội?” Nguyễn Tấn cầm vé, trên đó viết - Nhạc hội độc tấu của nhà violin Tiểu Thiên Ái “Một đội trời sinh – Tình yêu chân thành”

“Ừ, giờ tôi mới dám về... Thôi, không nói nữa, có thời gian thì nói tiếp, tôi phải đi rồi” Tiêu Thiên Ái quay lại, đằng sau còn có nhân viên đợi cô, không thể ở lâu được.

Cửa thang máy đóng lại, Nguyễn Tấn cấm vé nhạc hội đời người, anh thấy đầu óc mình không đủ dùng rồi, người này vốn đã chết vào năm năm trước, Giang Hạo còn tìm thấy di thư, sao có thể đột nhiên sống lại được? Thế thì anh phải nói cho Giang Hạo thế nào đây, hay là không nói?

Quay người lại thì thấy bảng hiệu viết - Hoan nghênh nhà độc tấu violin Tiêu Thiên Ái vào khách sạn, anh đánh vào má mình một cái, đau, là thật!

Chu Tiểu Y bị bỏ mặc một bên, thấy cô gái kia đi vào thang máy thì vội đến, buồn bã nói: “Sao? Hai người còn quen nhau cơ à? Đây là cái gì...” Cô ta cầm vé trong tay anh, ngạc nhiên nói: “Oa, Tiểu Thiên Ái, thì ra cô ấy là Tiểu Thiên Ái”

“Cô biết cô ấy à?”

“Haha, tôi không biết, hôm qua xem tivi thấy người ta nói về cô ấy, trông trẻ hơn trên tivi nhiều, cũng xinh đẹp hơn” Cổ ta đẩy anh: “Nói thật đi, quan hệ của anh và Tiểu Thiên Ái là gì đấy? Người yêu cũ của nhau à? Hèn gì anh thích Kiều Tâm Duy, thì ra là tìm người thế thần”

Nguyễn Tấn trừng cô ta: “Đầu tiên, tôi và Tiêu Thiên Ái không có quan hệ gì cả, thứ hai, tôi không thấy cô ta giống Kiều Tâm Duy chút nào?

“Vậy à, nhìn kĩ thì không giống, nhưng nhìn từ xa, mỗi khi cô ấy cười thì khá giống Kiều Tâm Duy” Chu Tiểu Y giơ vé lên: “Xem nào, ngày bảy tháng giêng này cùng đi nghe thử, bây giờ đi nào?

“Đi đâu?”

“Đi gặp ba mẹ chồng tương lai của tôi”

“Không được” Nguyễn Tấn không đồng ý: “Tôi chưa nói gì với họ cả, đột xuất quá, họ chưa chuẩn bị gì hết, sợ sẽ lúng túng”

“Haha, cũng phải, vậy anh đi hát karaoke với tôi, tôi muốn giới thiệu anh với bạn”

“Không đi” Một đám nhóc chơi với nhau, anh theo làm gì.

“Vậy đi gặp ba mẹ chồng tương lai của tôi”

“.” Nguyễn Tấn chỉ đành đầu hàng: “Cô nhóc, vậy cô dẫn đường đi.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.4 /10 từ 889 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status