Quân hôn chớp nhoáng

Chương 115: Không nói đến chuyện tối qua

Cuối cùng Giang Hạo cũng bình tĩnh lại, bình tĩnh rồi mới nhận ra vừa rồi mình khốn nạn cỡ nào, ý thức được suốt buổi tối hôm nay mình quá quắt cỡ nào.

Anh đồng ý với lời của Kiều Tâm Duy, anh cao ngạo, khiến người ta phát ghét.

Bây giờ, anh đã không muốn nói ra việc mình lái xe một vòng trên đường, sau đó lại quay trở về chỗ cũ tìm cô. Anh không muốn nói mình sốt ruột tìm cô khắp cả con đường, thiếu chút nữa là báo cảnh sát. Anh không muốn nói anh cũng chỉ mới trở về, nghĩ có lẽ cô đã về đến nhà rồi. Anh càng không muốn nói khi nhìn thấy cô bước xuống xe của Nguyễn Tấn, anh giận đến đỏ cả mắt.

Khi một người phụ nữ rơi vào bể tình, chỉ số thông minh sẽ hạ xuống bằng không, mà khi một người đàn ông yêu, hoặc là chỉ số thông minh không đổi, hoặc là, hạ thẳng xuống số âm.

Nhìn thấy khóe miệng Nguyễn Tấn thấm máu, anh cảm thấy có lỗi, nhưng lại không mở miệng nói xin lỗi được, anh chính là cái kiểu đáng chết này, không đổi được. Vì thế, anh dùng giọng điệu cứng ngắc nói: “Chuyện giữa hai vợ chồng chúng tôi, cậu đừng nhúng tay vào, tôi không đồng ý ly hôn”

Nguyễn Tấn cười cười, anh cảm thấy giờ phút này Giang Hạo trẻ con không chịu nổi: “Ngày tôi biết hai người ở bên nhau, ngày hai người tuyên bố đã đăng ký kết hôn, tôi cũng đã từ bỏ rồi. Có điều với cương vị một người đứng ngoài cuộc, tôi vẫn phải nhắc nhở cậu một câu, đừng vì Tiểu Thiên Ái mà làm tổn thương Kiều Tâm Duy. Có những sai lầm không được phạm phải, có những tổn thương không bù đắp lại được, mà có một số người, cậu không quý trọng, nhưng có rất nhiều người quý trọng cô ấy”

Giang Hạo kinh ngạc, anh nhìn thấy vẻ thâm tình hiếm có trong mắt Nguyễn Tấn, đó là sự tác thành nhưng kèm theo lời cảnh cáo. Nhớ lại năm đó, vì Nguyễn Tân chơi bời không chung thủy mới khiến cô bạn gái tốt tuyệt vọng bỏ đi, chờ đến khi anh tỉnh ngộ thì đã hối hận không kịp nữa.

“Tôi nói đến đây thôi, hy vọng cậu quý trọng hiện tại, đừng làm chuyện để mình hối hận” Nguyễn Tân đi tới vỗ vai Giang Hạo: “Trở về dỗ dành cô ấy đàng hoàng, phụ nữ ấy à, tốt nhất là phải dỗ” Sau đó, anh quay lại xe.

Giang Hạo lẳng lặng nghĩ lại lời Nguyễn Tấn, có những sai lầm không được phạm phải, có những tổn thương không bù đắp lại được. Vào đến nhà, phòng khách không bật đèn, một mảnh đen kịt, chỉ có cánh cửa phòng khép hờ, bên trong chiếu ra một khe sáng.

Anh đôi giày, để chìa khóa xe xuống, còn cẩn thận cởi áo khoác treo lên sau cửa. Anh đi vào phòng, khẽ hỏi: “Cổ không sao chứ, bác sĩ có nói gì không?”

Cửa đóng sầm lại, chút xíu ánh sáng cũng mất luôn, sau đó lại là tiếng “lách cách” Kiều Tâm Duy khóa trái của phòng.

“...” Giang Hạo nghẹn lời, là anh đuối lý, nhưng muốn nói xin lỗi chịu thua thì lại không nói nên lời.

Anh đi qua đi lại trước cửa phòng vài bước, lại gõ cửa: “Tâm Duy, ngủ chưa? Anh...”

Không đợi anh nói xong, cửa phòng bỗng mở ra, Kiều Tâm Duy đứng ở cửa nhìn anh, mắt đỏ hoe, anh không biết phải làm sao, theo bản năng nở nụ cười: “Tâm Duy, anh...”

Kiều Tâm Duy ném chăn bông và gối ra ngoài, đáp thẳng lên mặt anh. Anh thất thần, đêm nay phải ngủ sofa rồi u?!

Sofa rất mềm, Giang Hạo nằm quen giường cứng nên không làm sao ngủ thoải mái được, nhớ lại chuyện xảy ra trong hai ngày nay, thần kỳ như mơ mà cũng hỗn loạn như ma. Tiêu Thiên Ái đã trở lại, cô vẫn chưa chết, tin tức này lớn hơn tất cả, chỉ cần có không chết, anh mới có thể bù đắp thiệt thòi cho cô, mà ngày tháng sau này, chỉ cần cố yêu cầu, chắc chắn anh sẽ dùng hết sức giúp đỡ.

Mơ mơ màng màng, cuối cùng anh cũng thiếp đi, liên tục hai ngày một đêm không ngủ, giờ phút này anh đã mỏi mệt không thôi.

Hôm sau, mặt trời ló dạng trên bầu trời phía Đông một cách chậm rãi, ánh bình minh tràn ngập trong không gian, trời nắng không có sương mù, đến cả ánh sáng sớm mai cũng đẹp đẽ khó tả.

Kiều Tâm Duy rời giường đi vào toilet, máy móc đánh răng rửa mặt, không thể cúi đầu, không thể dùng sức quá mạnh, cả đi WC cũng phải rất tốn công, thậm chí cô còn không lấy được giấy vệ sinh ở đằng sau.

Cái thiết kế này chả hợp lý gì cả, tại sao lại đặt hộp giấy vệ sinh ở phía sau chứ!

Lúc này, Giang Hạo ở ngoài phòng gõ cửa: “Tâm Duy, ra ăn sáng.”

Cố sốt ruột, cô sức rướn ra phía sau: “Ặc... Đau quá!” Cực hạn, không thể xoay thêm nữa, nhưng vẫn với không tới.

Giang Hạo kiên nhẫn, dùng giọng điệu bình thường nhất để nói: “Đừng giận dỗi mà bỏ bữa, giận thì giận, cơm vẫn phải ăn chứ, đặc biệt là bữa sáng, chẳng những ăn, mà còn phải ăn đủ dinh dưỡng

Cửa vẫn đóng im ỉm, bên trong cũng không có tiếng động, anh nhíu chặt mày, trừng mắt quay đầu định bỏ đi.

Nhưng mà, mới đi được hai bước, anh lại quanh trở về gõ cửa, giọng điệu dịu xuống khá nhiều: “Tâm Duy, hiếm khi hôm nay không có sương mù, ăn sáng xong anh đưa em xuống lầu đi dạo một chút, hoạt động nhiều mới có lợi cho cổ của em, nằm mãi không tốt đâu”

Anh tăng thêm lực tay tiếp tục gõ cửa: “Tâm Duy, tốt xấu gì em cũng phải đáp lại anh một tiếng đi...” Bên trong vẫn chẳng có tiếng động nào, anh bắt đầu bối rối: “Tâm Duy, Tâm Duy? Em không sao chứ?”

Tiếng đập cửa vang lên ầm ầm, anh xoay xoay then của, gọi lớn hơn: “Kiều Tâm Duy, em đừng làm sợ, em còn không mở thì anh phá của đấy”

Trán Kiểu Tâm Duy đây vạch đen: “Từ từ, em đang đi WC.”

Nhưng mà, Giang Hạo ở cách hai tầng của vốn chẳng nghe thấy tiếng “thì thầm” của cô, càng ra sức đập cửa hơn, giống như muốn phá nhà.

“Kiều Tâm Duy, em đừng có làm chuyện ngốc nghếch đấy, trả lời anh một tiếng đi, Kiều Tâm Duy!” Giang Hạo đạp mạnh vào khóa cửa.

Chỉ vài cái khóa cửa đã lỏng ra, thêm một chút nữa, cửa phòng lập tức bị đá văng. Giang Hạo vọt vào trong phòng, xốc chăn lên, nhưng người không có ở đó, càng ghế hồn hơn là cửa sổ lại mở toang. Giây phút đó, tim của anh có rút lại, hoảng sợ quáng quàng chạy đến cửa sổ, vươn người ra nhìn xuống dưới. Từ chỗ cao bảy tám chục mét nhìn xuống, không nhìn rõ được gì.

“Gì chứ, đã bảo em ở nhà WC rồi, không nghe thấy à?” Bên tại truyền đến tiếng của Kiều Tâm Duy, lòng anh hùng lên sự vui sướng, quay lại nhìn về toilet, thấy Kiều Tâm Duy ngồi trên bồn cầu, người nghiêng ra sau, một tay đỡ cổ, một tay với ra sau rút giấy vệ sinh, nhưng cô lại với không tới.

Cả người cô đang ở trạng thái vặn vẹo, động tác cứng ngắc, rất vất vả, mặt kinh ngạc, còn có vẻ sợ hãi.

Hai người như hóa đá.

“Khụ khụ khụ” Giang Hạo giả bộ ho mấy tiếng: “Ở trong đó cũng không đáp lại anh một chút?”

Kiều Tâm Duy trừng anh: “Sao em biết đâu anh chẳng những não tàn, lại còn nghễnh ngãng chứ?”

“...” Giang Hạo cứng họng, nếu ngày thường mà cô dám nói như vậy, chắc chắn anh sẽ nổi nóng, nhưng bây giờ, anh thông cảm cô đang bệnh tật.

“Đừng trơ ra đó nhìn à, lấy giúp em đi”

Giang Hạo bật cười, cong eo, rút hai tờ giấy dễ như trở bàn tay: “Đủ không?”

“Đủ rồi, anh ra ngoài đi” Cảm thấy thật đáng ghét.

“Anh nấu bữa sáng rồi, ra ăn đi”

Kiểu Tâm Duy xấu hổ đến mức chỉ muốn bỏ chạy, cô vội giục: “Biết rồi, anh mau đi ra đi.”

Trên bàn ăn bày đầy các loại đồ ăn, trứng luộc, bánh mì cắt lát, thịt xông khói, giăm bông, bánh bao hấp, còn có sữa bò đang bốc hơi nóng. Trong bếp, Giang Hạo đang múc cháo, ngửi mùi thơm còn là cháo thịt nạc trứng muối, mới sáng sớm mà anh lại làm nhiều món như vậy.

Kiểu Tâm Duy đứng trước bàn ăn, nhìn anh mà hết cả hồn.

“Ngồi xuống ăn đi, muốn ăn cái gì thì ăn cái đó.

“Mấy món này đều là anh làm à?” Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, cô chắc chắn sẽ không tin, trừ khi là mua bên ngoài.

Giang Hạo bế cháo ra, lông mày nhếch lên, đắc ý nói: “Hừm, có hài lòng không?” Kiều Tâm Duy ngồi xuống, cầm một miếng bánh mì nướng lên ăn, cô từ từ nói: “Giờ đất nước kêu gọi tiết kiệm, thúc đẩy đĩa CD, anh làm nhiều như vậy đúng là lãng phí”

“...” Giang Hạo lại nghẹn lời, chẳng lẽ cô nàng này không nhận ra là anh đang xin lỗi à, không nhìn ra là anh đang lấy lòng cô ư?

“Trứng luộc kĩ quá, em thích lòng đào một chút, sữa bò quá nóng, chất dinh dưỡng đều mất cả rồi, còn cháo thịt nạc trứng muối...” Cô nhìn Giang Hạo, mặt đã thối hoắc rồi, cô nói: “Cháo cũng không tệ lắm, mùi vị vừa phải

Hai người đều không nhắc lại chuyện tối hôm qua, làm như chưa từng xảy ra chuyện gì.

“Đại bảo hộ cổ của em đâu?” Giang Hạo vừa ăn vừa hỏi.

“Ở trong phòng, ăn xong lại đeo”

“Nghiêm trọng không, bác sĩ nói thế nào?”

“Không chết được.”

Giang Hạo trừng mắt, điệu bộ nghiêm túc lên: “Trả lời đàng hoàng”

“Từ từ tĩnh dưỡng, đừng để bị thương nữa, đeo đai bảo hộ cổ ba ngày rồi đến kiểm tra lại, nói tóm lại có thể hoạt động nghĩa là không sao cả” Nói rồi, cô còn xoay cổ trước mặt anh, biên độ không lớn, nhưng ít ra đã tốt hơn hôm qua một chút: “Còn nữa, đừng quên thoa thuốc mỡ, cường gân hoạt huyết, hoạt động nhiều, mát xa nhiều, thường xuyên đắp khăn nóng đắp, đều là cách giúp khá lên nhanh hơn. Bên trên là nguyên văn lời bác sĩ nói”

Giang Hạo xáp lại gần, tay nhéo nhẹ lên chỗ bị thương của cô: “Cơ bắp còn cứng lắm, ăn xong sẽ mát xa cho em, còn nữa...” Anh hơi dừng lại, nhìn cô nói một cách nghiêm túc: “Từ chức đi, đừng đi làm nữa, anh nuôi được em”

“Ha..” Cô cười lạnh, anh nuôi tôi? Anh luôn tâm tâm niệm niệm nhớ đến Tiêu Thiên Ái, không chừng ngày nào đó hai ta sẽ bye bye nhau, lại còn “anh nuôi em”, tôi mới không thèm: “Nếu anh vì Tổng Giám đốc Nguyễn mà muốn em từ chức thì em không đồng ý, chúng em chẳng có gì sai trái cả, nếu anh vì lý do khác mà muốn em từ chức thì em càng không đồng ý, em có mục tiêu của mình, có tự do của mình, anh không có quyền can thiệp”

Tính hung bạo của Giang Hạo hơi rục rịch, nói thẳng ra là không thể từ chức chứ gì, có điều anh lại cứng rắn kiềm chế mình: “Việc đó sau này bàn lại, giờ em như thế này, dù sao việc đi làm cũng phải lùi lại mấy ngày chứ?”

“Để xem đã, nói không chừng ngày mai là khỏe rồi.”

Đang nói, điện thoại bên cạnh đổ chuông, hai người cùng lúc nhìn về phía điện thoại, ba chữ “Tiêu Thiên Ái” thình lình xuất hiện trên màn hình. Kiều Tâm Duy lo ăn cháo, sau này cô sẽ không bao giờ ngu ngốc đâm đầu vào họng súng nữa.

Giang Hạo hơi khó xử, nhưng vẫn bắt máy: “Alo, có việc gì?”

“A Hạo, giờ anh có rảnh không?” Trong điện thoại, Tiêu Thiên Ái có vẻ rất sốt ruột.

Giang Hạo liếc nhìn Kiều Tâm Duy, điều chỉnh lại giọng nói: “Làm sao vậy?”

“Trang phục cho nhạc hội ngày mai của em xảy ra vấn đề, nhưng trợ lý lại không quen thuộc Đô Thành, không biết ở đầu có loại trang phục này, anh có thể giúp em một chút không? Em biết anh sẽ có cách”

Việc nhỏ như vậy, Giang Hạo không từ chối được: “Ừ, anh biết một chỗ, em cần kiểu dáng gì?”

“Em phải mặc thử, không bằng anh dẫn em đi nhé? Đô Thành thay đổi nhiều quá, em cũng không quen đường, nói địa chỉ thì em cũng không tìm thấy

“Được thôi, anh tới ngay” Cúp điện thoại, anh áy náy nhìn Kiều Tâm Duy: “Anh sẽ về nhanh thôi.”

Kiều Tâm Duy hít sâu một hơi, nhìn bóng dáng Giang Hạo vội vàng rời đi, cô thầm nghĩ, đây đã không phải lần đầu tiên anh vì cô ta mà bỏ tôi lại.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.4 /10 từ 889 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status