Quân hôn chớp nhoáng

Chương 236

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đang tải ảnh, vui lòng đợi xíu “Kết hôn một năm ba tháng mười hai ngày, hai phần ba thời gian anh đều đi công tác. Trong lúc anh không ở nhà, tôi cũng có thể sống rất tốt. Bị bệnh thì tự lo, có việc tự nghĩ cách, vòi nước trong nhà bị hỏng, tôi cũng tự sửa được. Tôi nghĩ sau khi ly hôn, tôi vẫn có thể sống ổn như bình thường, có khi còn tốt hơn bây giờ.”

Im lặng một lúc khá lâu, cô lại nói tiếp: “Trước đây tôi muốn ly hôn, mẹ anh còn vội vã khuyên, nói là sẽ ảnh hưởng đến tiền đồ của anh, với cả họ cũng không ưa Tiểu Thiên Ái là bao. Bây giờ xảy ra việc này mà họ lại chẳng hề nói

một câu, có thể thấy rằng anh đã thuyết phục được rồi. Ha ha, rốt cuộc tình yêu đó2sâu sắc đến nhường nào mà khiến anh không màng đến tiền đồ, không mang đến cha mẹ, không màng đến thanh danh mà đến với cô ta thế. Tôi nghĩ, đây được gọi là tình yêu đích thực phải không?” Cô không kìm được nhớ đến chủ đề lễ hội âm nhạc mà Tiểu Thiên Ái về nước tổ chức năm đó: “Một đội trời sinh – Tình cảm chân thành”. Cô cười lạnh, quá châm chọc. Thấy Giang Hạo vẫn im lặng mãi, cô nghĩ rằng anh cũng không có gì để nói vào giây phút này, lên tiếng: “Tôi chỉ cần những thứ này thôi, không có gì để nói nữa, khi nào anh rảnh? Chúng ta đến Cục dân chính.”

Giang Hạo sa sút nói: “Đơn xin ly hôn chưa được phê duyệt, đợi phê xong thì mới đến những thủ tục bình thường5khác.” Cô cười đắng chát nói: “Ha ha, bất công thật. Lúc tôi muốn ly hôn thì anh nói cuộc hôn nhân của chúng ta không thể ly hôn được, bây giờ đến khi anh muốn ly hôn thì chẳng khó khăn tí nào. Kết hôn với quân nhân chính là một việc không công bằng như thế đấy. Vậy khi nào phê duyệt xong thì báo cho tôi biết, đến ngày làm thủ tục, tôi sẽ tới.”

Nói xong, cô chống tay xuống bàn rồi đứng dậy, cố gắng nặn một nụ cười, ra vẻ thoải mái nói: “Chúng ta đã gặp nhau thì cũng có lúc chia tay, anh tự sắp xếp mấy thứ còn lại đi, tôi đi sấy tóc một chút đã.”

Giang Hạo nói không nên lời, trông cô bình tĩnh như thế nhưng không biết trong lòng đã đau khổ đến nhường nào.

Kiều6Tâm Duy chạy vào phòng ngủ, vừa khóa cửa phòng, hai hàng nước mắt đã lăn dài trên má. Cô tựa lưng vào cửa, tầm mắt mờ đi, chân bỗng nhiên không còn sức, cô dựa vào cửa rồi chầm chậm trượt xuống, ngồi bệt trên sàn nhà.

Chuyện đã đến nước này, cô chỉ có thể tỏ ra kiên cường ở ngoài mặt rồi khóc thầm sau lưng, cô có lòng tự trọng của mình. Giang Hạo từng nói, lòng tự trọng của cô cao hơn bất cứ ai khác. Đúng vậy, không sai chút nào, cho nên khi cô hèn mọn cầu xin anh đừng ly hôn và bị từ chối một cách vô tình, cô không muốn rơi một giọt nước mắt nào trước mặt anh nữa.

Cô khinh thường tiền tài của anh, càng khinh thường lòng thương hại của anh hơn. Đây là sự5kiêu ngạo cuối cùng của cô.

***

Hôm nay, Kiều Tâm Duy xuất hiện ở công ty, cô không mặc đồ công sở mà mặc một chiếc áo khoác ka-ki. Cô hất tóc mái lên, làm những sợi tóc cắt ngang trán tản ra. Cô mang đôi giày gót thấp, trong tâm trạng không tệ lắm.

Tiểu Mật thất thần đứng lên: “Tâm Duy, cậu không sao đấy chứ?”

Mọi người đều nghe tin Giang Hạo ngoại tình, ai cũng nhao nhao tỏ thái độ bất bình vì cô, nhưng dù sao, họ cũng chỉ là người ngoài. Kiều Tâm Duy mỉm cười: “Không sao, Tổng giám đốc Nguyễn đâu?” “Ừ, ở đây.”

Trong văn phòng ở góc bên kia, Cố Vinh Sâm thấy cô đến thì lo lắng đi qua. Anh ta đã thầm mắng Giang Hạo không dưới trăm lần, nhưng tình cảm cá nhân lại quấy phá khiến lòng3anh ta dấy lên một niềm vui nho nhỏ.

Điều này chính là sự khác biệt giữa Cố Vinh Sâm và Nguyễn Tấn.

“Kiều Tâm Duy, sao cổ đi làm sớm thể, không lo nghỉ ngơi thêm, sắc mặt cô không tốt lắm, vẫn ổn chứ?” Kiều Tâm Duy khẽ lắc đầu: “Cảm ơn đã quan tâm, tôi không sao, hôm nay tôi đến tìm Tổng giám đốc Nguyễn.” “Ừ.” Cố Vinh Sâm gật đầu, nghiêng người tránh đường. Thấy người xuất hiện trong phòng mình, Nguyễn Tân rất kinh ngạc. Từ đầu đến cuối, anh không thể nói nhân phẩm Giang Hạo nát bét ra sao giống như lời mọi người đang bàn tán. Anh không thể nói nên lời, cũng không biết nói gì cho hợp lẽ.

“Tổng giám đốc Nguyễn” Kiều Tâm Duy lấy một phong thư trong túi xách ra, lúc đó Nguyễn Tấn mới kịp phản ứng lại: “Em muốn từ chức? Tâm Duy, không cần phải như vậy, em làm việc rất tốt, tôi có thể cho em nghỉ phép, em muốn nghỉ bao lâu cũng được.” Kiều Tâm Duy lắc đầu, dứt khoát đẩy thư từ chức đến.

Nguyễn Tấn chân thành khuyên nhủ: “Mặc kệ quan hệ giữa em và Giang Hạo ra sao thì em vẫn phải đi làm. Tâm Duy, em đừng hành động theo cảm tính, lấy thư từ chức về đi, tôi không nhận đâu.” Kiều Tâm Duy bất đắc dĩ, nhưng lòng cô vẫn dứt khoát giữ lấy quyết định này: “Tổng giám đốc Nguyễn, nhân viên muốn từ chức, còn có đạo lý không phê chuẩn cho nhân viên à?”.

Nguyễn Tấn nhíu mày: “Được rồi, coi như em muốn từ chức, cũng không nên nhất thời nóng lòng. Dự án xây dựng khu trung tâm thương mại sắp hoàn thành rồi, đây là thành quả cố gắng của em, đến lúc đó giá trị của em sẽ được tăng cao đấy hiểu không? Mọi người trong giới thương nghiệp sẽ biết đến cái tên Kiều Tâm Duy, em hiểu không? Nếu em từ chức vào lúc này, tổng công ty sẽ không ghi tên em, như vậy những vất vả của em trong nửa năm qua đều sẽ thành công cốc hết. Bây giờ em rời Viễn Đại để tìm công việc một lần nữa, em sẽ không khác gì với lúc vừa tốt nghiệp Đại học, còn không có ưu thể như lớp sinh viên mới ra trường trong năm nay.”

“Tổng giám đốc Nguyễn, anh không cần khuyên tôi. Tôi đã suy nghĩ rất rõ ràng rồi, tôi không quan tâm những điều này, tôi còn trẻ mà, đúng không?” “Tôi không hiểu, Kiều Tâm Duy!” Nguyễn Tấn hơi kích động nói: “Người người đều đang nhắm đến dự án khu trung tâm thương mại này, mùa bội thu đã sắp đến, em nhẫn tâm nhìn thành quả rơi vào tay người khác sao?”

“Dự án này là sự cố gắng của mọi người, không chỉ riêng mình tôi.”

“Đúng vậy, đến lúc đó giá trị của mọi người sẽ tăng lên gấp bội, chúng ta cùng nhau chúc mừng điều đó không tốt hơn sao?” Kiều Tâm Duy ngẩng đầu nhìn Nguyễn Tấn, cố chấp nói: “Tôi không muốn sẽ có bất cứ sự liên quan gì với anh ấy, bao gồm cả bạn của anh ấy, xin hãy hiểu cho tôi.” Lý do này, Nguyễn Tấn không có cách nào phản bác nổi.

“Tôi đã đến với Giang Hạo như thế nào, anh cũng coi như là nhân chứng sống. Tôi nghĩ anh phải hiểu tôi hơn những người khác.” Cô nhét thư từ chức vào tay Nguyễn Tấn, còn nói: “Cảm ơn Tổng giám đốc Nguyễn đã ưu ái và vun vén cho tôi, nhưng vì lí do cá nhân, tôi thật sự không thể tiếp tục làm việc ở đây nữa, sau này chúng ta cũng sẽ không là bạn đồng hành với nhau nữa.”

Không trở thành bạn đồng hành với anh, đồng thời cũng không gặp mặt anh, không gặp mặt anh có nghĩa là không bao giờ gặp lại Giang Hạo nữa.

Nguyễn Tấn hơi đau lòng, và cũng rất thương cô, anh thở dài nói: “Tâm Duy, em tội gì phải thế?” Anh vuốt tờ giấy mỏng manh trong tay, cảm thấy nó nặng ngàn cân.

Kiều Tâm Duy không nói lời nào, cô lui lại một bước, cúi đầu thật sâu để cảm ơn anh. Cô không hề nói câu hẹn gặp lại mà đã rời đi ngay. Cô không muốn gặp lại những điều dính líu đến Giang Hạo. Trong văn phòng có rất nhiều người nhưng không gian tĩnh lặng lạ lùng, chỉ vang lên tiếng động nho nhỏ khi Kiều Tâm Duy thu xếp đồ đạc. Mọi người vây quanh lại nhưng ai cũng im lặng, không biết nên nói gì an ủi cô mới ổn. Trước đây, lúc Kỷ Tiểu Hải và Tôn Dụng Tuyển quỳ xuống cầu xin tha thứ ở văn phòng, cô vẫn có thể vượt qua được. Bây giờ cô lại muốn từ chức, có thể thấy Giang Hạo đã gây tổn thương nặng nề cho cô đến mức nào.

Tiểu Mật nhéo áo Mã Khải Hàng một cái. Mã Khải Hàng chủ động nói: “Tâm Duy, sau này mọi người vẫn là bạn bè nhé, nếu có tụ tập gì cô phải có mặt đấy.” Kiều Tâm Duy cười cười, trêu ghẹo nói: “Nói sau đi, phải xem thời gian thể nào đã.”

Nụ cười của cô khiến lòng mọi người lại càng thêm xót xa. Tiểu Mật nói: “Tâm Duy, chúng ta mãi mãi là bạn bè của nhau.”

“Ừ, tôi nhớ mà. Sắp xếp cũng ổn rồi, tôi phải đi đây, mọi người cùng nhau cố lên nhé.”

Cứ như thế, cô nở nụ cười thoải mái vẫy vẫy tay với mọi người, khoảnh khắc cuối cùng cô rời khỏi phòng, đọng lại trong lòng mọi người là nụ cười trên gương mặt dễ mến của cô. Bầu trời u ám, độ dày của những tầng mây không đồng đều nhau, ánh nắng lúc có lúc không. Dòng xe cộ ngược xuôi trên đường cái, trong dòng người qua lại, Kiều Tâm Duy đứng dưới Tập đoàn Viễn Đại, ngẩng đầu nhìn tòa cao ốc này. Cô ở đây hai năm, tình bạn từng có, tình bạn đã mất đi, tình yêu từng đạt được, tình yêu mất đi, suy cho cùng tất cả đều là công dã tràng.

Đi thêm vài bước, cô dừng lại tại địa điểm đã xảy ra sự cố của Vân Thanh. Cô dường như thấy được sự đau đớn và bất lực trước khi chết của cô ấy. Còn Tôn Dung Tuyển nữa, khoảnh khắc cô ta ngã xuống trước mặt cô, tất cả ân oán đã biến mất, chỉ còn lại lòng thương hại. Cô nghĩ, cô sẽ không biến thành một người giống Tôn Dung Tuyên, xem đàn ông còn nặng hơn cả mạng sống của mình, sau này cô sẽ yêu bản thân mình hơn.

Bỗng nhiên, sau lưng cô vang lên một giọng nói quen thuộc: “Cô cứ đi như thế à?”

Kiều Tâm Duy quay đầu. Cố Vinh Sâm đang đứng sau lưng có cách đó không xa. Giây phút đó, những tia nắng chiếu vào người anh ta từ phía sau khiến mắt cô hoa lên. Cô lấy tay che lại theo bản năng, nhìn Cố Vinh Sâm - người giống Từ Nhật Thăng như đúc.

Cố Vinh Sâm thong thả đi tới, lặp lại câu hỏi: “Cô cứ đi như thế à?” “Nếu không thì làm sao bây giờ? Tôi có thể chắp cánh bay lên trời hả?” Kiều Tâm Duy thả tay xuống, nói đùa với anh ta.

“Kiều Tâm Duy, chẳng lẽ cô không nhận ra nụ cười miễn cưỡng của cô khiến người khác thấy khó chịu à?”

“Vậy tôi phải khóc ư?”

Cố Vinh Sâm so vai, nói: “So với Tiểu Thiên Ái, cô càng đáng giá nhận được tình yêu hơn.”

Kiều Tâm Duy sững sờ. Cô bỗng nhiên nhớ đến câu nói cuối cùng của Từ Nhật Thắng trước khi đẩy cô xuống biển: “Nếu chúng ta không quen biết nhau với thân phận đối lập này, chắc chắn tôi sẽ theo đuổi em, so với cô nàng tàn tật kia, em đáng giá nhận được tình yêu hơn.” Kiều Tâm Duy kinh ngạc nhìn Cố Vinh Sâm, nhớ đến hình ảnh Từ Nhật Thăng hôm ấy, ngay cả giọng nói và nét mặt của anh ta cũng giống y hệt người đó. Cô hoảng hốt, lui về sau theo bản năng.

“Cô sao thế? Sao lại nhìn tối với khuôn mặt quái dị thế? Mặt tôi không ổn chỗ nào à?” “A, không...” Kiều Tâm Duy giữ vẻ bình tĩnh: “Tổng giám đốc Cố, tôi vẫn chưa cảm ơn anh, nửa năm qua tôi học được không ít từ anh, cảm ơn, công việc tiếp theo có anh và Tổng giám đốc Nguyễn giám sát, tôi cũng không cần phải lo lắng gì cả.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.4 /10 từ 889 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status