Quân hôn chớp nhoáng

Chương 420: Ăn tết

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đang tải ảnh, vui lòng đợi xíu Anh gõ hai tiếng, cửa nhanh chóng được mở ra, Hạ Chí ăn mặc chỉnh tề, khuôn mặt tươi cười dịu dàng đứng ở cửa đón anh.

Nguyễn Tấn trêu chọc, “Xem ra hôm nay đã chuẩn bị hết rồi.”

Hạ Chỉ nhướng môi cười và nói: “Bình thường em đều như thế này mà

Lần trước là bị bệnh, tình huống đặc biệt thôi.” Nguyễn Tấn cười gật đầu, “Rất nhiều cửa hàng đã đóng cửa, đi đường vòng xa lắm mới mua được cháo, mình cùng ăn đi.”

“Vâng.”

Nguyễn Tấn bước vào trong, có thể thấy cô đã dành thời gian dọn dẹp và sắp xếp kĩ lưỡng lại căn hộ, không còn một hạt bụi, sáng sủa sạch sẽ, đồ đạc lớn nhỏ đều được đặt có nơi có chốn

Trên nền nhà vẫn còn vệt nước chưa2khô, chắc là mới lau không lâu, đúng là vất vả cho cô rồi.

“Đã về nhà mà em còn quét dọn sạch sẽ vậy làm gì, cũng đâu phải anh chưa nhìn thấy phòng lộn xộn đâu.” Hạ Chỉ nóng nảy, “Ai da, anh còn nói nữa

Lần trước là đồ bẩn đúng lúc em chưa thu dọn

Em đang định đem đi giặt, nếu không phải bị sốt thì không có để lung tung vậy.”

“Được được, không nói nữa, mau ăn đi, để nguội thì không ngon.”

“Dạ.”

Hai người ngồi đối mặt nhau trên bàn ăn cháo

Ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ chiếu vào trong, ấm áp và rất dễ chịu.

Nghĩ lại hôm qua còn bị làm đau lòng mà hôm nay lại cùng nhau ngồi ăn sáng, cảm giác giống như là nằm mơ vậy

Hạ Chỉ8vẫn không dám nhìn anh, đa phần chỉ lặng lẽ cười ngốc nghếch

Trước đây hai người họ ở chung chỉ bàn về công việc, nói rất nhiều

Nhưng hiện giờ đã thành người yêu của nhau, bỏ qua công việc sang một bên lại không có chủ đề để nói.

“Em cứ cười ngốc cái gì vậy?” Nguyễn Tấn rốt cuộc không nhịn được hỏi

“Lời anh nói tối qua không phải lừa em chứ?”

“Có cần anh viết giấy làm bằng chứng không?”

“Ha ha ha, em chỉ cảm thấy khó tin thôi, hơi đột ngột.”

“Cô ngốc, mau ăn đi.” Hạ Chí ăn cháo, chợt nhớ đến vấn đề đã suy nghĩ xong tôi qua: “Có một chuyện em phải nói trước với anh mới được, là chuyện liên quan tới gia đình em.” “Ừ, em nói đi.”

“Có thể chuyện9này nói với anh bây giờ hơi sớm, nhưng em thấy vẫn nên thẳng thắn với anh một chút..

Nếu như em nói nhà em có người không khỏe mạnh như người bình thường, còn phải chăm sóc người ấy đến cuối đời thì anh có để ý không?”

Nguyễn Tấn đoán: “Là em trai em à?”

“Sao anh biết được?”.

“Bởi vì em đã từng nhắc tới ba mẹ em, còn nói ông nội và bà nội đều mạnh khỏe, cũng từng kể em có một em trai nhưng lại không nói nhiều, nếu như vậy thì anh đoán chắc là em trai của em.”

Hạ Chỉ khá nể năng lực suy luận của anh, đồng thời cũng tự trách mình miệng rộng, “Trước đây em thật sự đã nói với anh nhiều như vậy à?” “Đúng vậy, cho nên2mới nói em ngốc đó, bị hai ba câu của anh moi ra hết

Em yên tâm, anh thích chính con người của em, những cái khác đều không quan trọng.” Hạ Chỉ cảm động quá đỗi, “Anh tốt quá, em đã từng đi xem mắt nhiều người, chỉ cần nhắc tới chuyện em trai em là một đối phương biến sắc ngay.” “Từng đi xem mắt nhiều lần là mấy lần hả?”

“Ha ha ha, anh ghen rồi? Chỉ là gặp mặt ăn cơm mà thôi, cũng không phát triển gì thêm

Về tình trạng của em trai em, anh có muốn nghe không?”

“Em muốn nói thì anh sẽ nghe.”

“Em với em trai là chị em sinh đôi, lúc tám tuổi vì sốt nên bị viêm màng não cấp tính, suýt nữa đã chết

Sau đó hạ sốt và2hết bệnh nhưng cũng để lại di chứng nghiêm trọng

Em trai em trở thành người thiểu năng, lúc đó bác sĩ nói sau này chỉ có thể giống như thế, không sống được lâu.”

“Ba mẹ em không biết đã rơi bao nhiêu nước mắt, cho dù thế nào họ cũng không chịu từ bỏ, đã đi rất nhiều thành phố lớn nhưng kết quả đều giống nhau

Lúc đầu chỉ số thông minh của em trai em chỉ bằng đứa trẻ hai tuổi, sau đó nhờ mẹ em tỉ mỉ chăm sóc nên hồi phục đến bốn tuổi, bác sĩ đều nói đây là kỳ tích” “Ba em làm lụng vất vả cả đời, hiện giờ tới tuổi về hưu rồi nhưng vẫn còn cố gắng, vì muốn kiếm thêm chút tiền để sau này em bớt đi gánh nặng

Thực ra sự lo lắng của ba em là thừa rồi

Kể cả họ không để lại tiền cho em thì em cũng sẽ chăm sóc em trai thôi

Đây cũng là nguyên nhân em lớn thế này rồi cũng không nghĩ đến chuyện yêu đương

Em cảm thấy nếu như mình có bạn trai, tìm hiểu nhau mấy năm rồi bàn chuyện cưới hỏi, nhưng lại bởi vì chuyện em trai em mà chia tay thì sẽ là sự tổn thương đối với em trai của em, đối với ba mẹ em cũng vậy

Em không muốn vì em mà để họ phải tổn thương.”

“Trước đây lúc còn đi học luôn cảm thấy bản thân còn nhỏ, không muốn nói chuyện trong nhà với người khác, có người theo đuổi sẽ cự tuyệt hết

Sau này tuổi tác từ từ lớn hơn, mẹ em rất nôn nóng nên sắp xếp rất nhiều lần xem mắt

Đối phương vừa mới nghe chuyện em trai em đều chạy mất dép hết, mẹ em cũng vì chuyện này mà đau lòng rất nhiều lần.”

Hạ Chí ngẩng đầu nhìn anh, lo lắng nói: “Em không muốn giấu giếm anh gì hết

Ba mẹ em cũng già rồi, em trai em sau này nhất định cần em chăm sóc

Nếu anh để ý em cũng hiểu được.” Nguyễn Tân rất chăm chú nghe cô nói, đồng thời cũng rất nghiêm túc trả lời cô: “Không sao, anh tình nguyện cùng em gánh vác.” Hạ Chỉ rất cảm động, vừa nói hốc mắt cũng đỏ lên: “Thật sao?”

“Có cần anh viết giấy làm chứng không?”

“Phì”, Hạ Chỉ bật cười, đây là lần thứ hai anh nói câu này ngày hôm nay

“Ba mẹ em đúng thật là không dễ dàng gì, ba mẹ như vậy đáng được kính trọng.” Đột nhiên Nguyễn Tân chuyển đề tài câu chuyện: “Thật ra anh nên cảm ơn em trai của em, nếu không có em trai em thì còn đến lượt anh sao? Nói không chừng em sớm thành vợ người khác rồi.” Mặt Hạ Chí đỏ lên, mỗi lần nhắc tới chuyện em trai là cô đều rất nặng nề

Nhưng lần này không giống vậy mà ngược lại thấy ngập tràn cảm động và vui vẻ

Thậm chí ngay cả nỗi đau của gia đình qua miệng anh đều trở thành đáng biết ơn.

Hóa ra chỉ cần tìm đúng người, tất cả đều không phải là vấn đề nữa.

Hôm nay là giao thừa nên công ty đều nghỉ hết, những ai chưa về nhà đều vội vàng trở về để ăn bữa cơm đoàn viên

Nguyễn Tấn tiễn Hạ Chỉ đến bến xe, cùng cô mua vé vào bến và tiễn đến tận khi lên xe anh mới rời đi

Anh cũng phải nhanh chóng đến sân bay.

Ngồi trên xe buýt mà tâm trí của Hạ Chí cứ như muốn bay lên, lúc thì vui vẻ lúc thì buồn phiền

Chuyện vui có rất nhiều, phảng phất như tất cả những tủi thân và nước mắt đã chảy trước đây đều là mật ngọt

Còn phiền muộn là Nguyễn Tấn vậy mà vẫn chưa hôn cô

Ôi trời, muốn dâng hiến nụ hôn đầu thôi sao mà khó đến vậy chứ?

Xe chạy là cô gọi điện thoại cho mẹ ngay, “Mẹ, con đã lên xe rồi ạ.” Hà Hoàn vừa mừng vừa ngạc nhiên, “Sớm vậy à? Không phải nói là chiều mới về sao?” “Buổi sáng con không ngủ được nên dậy sớm, muốn về nhà sớm một chút.” “Ôi ôi được rồi, để mẹ đi nói với ba con, ba con đang chơi xếp gỗ với Tiểu Thiên, con về sớm một chút Tiểu Thiên cũng vui.” “Vâng, mẹ nói ba cứ từ từ, con mới lên xe thôi.”

“Được rồi.”

Cúp máy xong, trong lòng Hạ Chỉ ngập tràn hạnh phúc, hóa ra yêu đương chính là cảm giác thế này

Nếu như nói yêu đơn phương là cà phê đắng thì yêu cuồng nhiệt là viên kẹo ngọt ngào, tất cả những chua xót và đau khổ đều ngấm vị ngọt ngào của kẹo.

Nguyễn Tấn về tới thành phố, không khí quen thuộc, cảnh vật quen thuộc, cảm thấy tất cả đều rất thân thiết

Lúc ở Đô Thành thì không có cảm giác gì, rời đi chưa tới nửa năm trở lại mới cảm nhận được cực kỳ rõ ràng tâm trạng nóng lòng về nhà

Vừa xuống máy bay, chuyện đầu tiên là nhắn WeChat báo bình an cho Hạ Chí: [Tiếp đất an toàn

[0K, chúc anh vui vẻ bên người nhà!] Nguyễn Tân nở nụ cười, thật ra anh cũng rất muốn tâm sự chuyện nhà với ba mẹ, nhưng ba anh không chắc có thời gian

Ngay cả thời gian gọi điện thoại cho anh ta cũng không có, có việc gì đều bảo trợ lý chuyển lời

Đúng lúc này, điện thoại của trợ lý gọi đến

“Alo, Trợ lý Trương, tôi mới xuống máy bay, anh gọi điện thật đúng lúc đó.” “Bộ trưởng Nguyễn bảo tôi đến đón cậu về nhà, tôi cũng vừa đến sân bay thôi, cậu đợi tôi một lát ở cửa ra nhé.”

“Được, không cần gấp, tôi còn phải chờ hành lý.” Trợ lý Trường làm trợ lý của Nguyễn Dũng Niên đã mười năm, lớn hơn Nguyễn Tấn mấy tuổi, anh ấy xử sự bình tĩnh, làm việc nghiêm túc, Nguyễn Dũng Niên rất yêu thích anh ấy

Mỗi lần cha con hai người cãi nhau, lúc Nguyễn Dũng Niên mắng Nguyễn Tấn không biết cố gắng, không biết tiến bộ, luôn lấy trợ lý Trương ra để so sánh.

“Nếu con có một nửa sự chững chạc của Tiểu Trương thì ba cũng không cần nhọc lòng nữa!” Đây là câu nói Nguyễn Dũng Niên thường treo trên cửa miệng

Từ xa anh đã nhìn thấy trợ lý Trương, anh vẫy tay chào, “Hi, Trợ lý Trương, anh thế nào rồi? Trông sắc mặt sao không được tốt vậy?”

Trợ lý Trương đón lấy hành lý của anh và đáp: “Hai ngày hai đêm không chợp mắt rồi.” Anh ấy không có ý bán thân mà chỉ trả lời đúng sự thật, anh ấy và Nguyễn Tấn giống như bạn bè.

“Sao vậy?”

“Mấy hôm nay Bộ trưởng Nguyễn tiếp đãi khách nước ngoài, mấy vị nước ngoài đó rất tích cực, Bộ trưởng Nguyễn cũng đã mấy ngày không ngủ rồi

Không họp hành thì cũng là tiếp chuyện người ta.”

“Hả? Hôm nay cũng đã ba mươi Tết rồi, còn bận vậy sao?”

“Người nước ngoài đâu có đón Tết âm lịch, Tết âm lịch chúng tôi đều không thể nghỉ ngơi.” “Haiz, anh cực khổ rồi, vậy để tôi lái xe cho, anh ngồi trên xe chợp mắt một lát đi.” “Không không, tôi có gọi tài xế đi theo

Với trạng thái của tôi mà lái xe e là ngủ ngay.”

“Ha ha, ba tôi có khỏe không?”

“Bộ trưởng Nguyễn vẫn khỏe, nhưng chịu đựng tiếp thế này cũng không phải cách

Buổi chiều nay được nghỉ nửa ngày, giờ này đang nghỉ ngơi ở văn phòng, đợi đến tôi vẫn còn có tiệc.” Nguyễn Tấn lặng lẽ thở dài, xem ra cơm tất niên năm nay lại chỉ có một mình anh rồi

“A phải rồi, lúc nãy mẹ cậu có gọi điện thoại cho tôi, kêu cậu xuống máy bay thì gọi điện thoại cho bà ấy.” “Vâng.” Nói xong, Nguyễn Tấn vừa đi vừa gọi điện cho mẹ, “Alo, mẹ!” “Tân, về rồi hả con? Căn hộ của con đã quét dọn xong rồi, con an tâm mà ở nhé.”

Cảm ơn mẹ.” “Bảo con về nhà ở cũng không chịu, ở nhà rốt cuộc có gì không tốt hả?” Nguyễn Tấn cười, nói như dỗ trẻ con: “Ở nhà cái gì cũng tốt, nhưng mà con quen ở chung cư rồi

Với lại mẹ và ba cũng không ở nhà ăn cơm, một mình con ở nhà chán lắm.” “Tối nay có bữa tiệc đãi khách nước ngoài, hay là con đi cùng ba mẹ đi? Giờ kêu họ sắp xếp chút vẫn có thể được.” “Con không đi đâu, toàn là mấy nhân vật tai to mặt lớn, lỡ như con nói sai câu gì không phải làm mẹ và ba mất mặt sao? Không đi, không đi đâu, sáng mai con đến chúc Tết ba mẹ.” Trịnh Ngọc Thục cũng đành chịu, “Được rồi, đành phải vậy thôi”

Mỗi năm đều như thế, năm nay cũng không ngoại lệ

Sau đó Nguyễn Tấn gọi điện thoại cho hai người bạn thân

Trần Kinh Nghiệp ở Thâm Quyến không định trở về, còn Giang Hạo cũng ở lại trong quân đội

Tết đối với họ mà nói thật sự chỉ là một ngày bình thường mà thôi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.4 /10 từ 889 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status