Quân hôn chớp nhoáng

Chương 467: Có phải anh sợ cưới không?

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đang tải ảnh, vui lòng đợi xíu “Anh không uống rượu đấy chứ?” Ha Chỉ hỏi

“Ừ, lái xe mà uống rượu sao được.” “Ổ.” Trong xe có điều hòa nhưng Hạ Chí vẫn thấy nóng: “Thật ra em có uống một ít, người bồng bềnh khá thoải mái.” “Anh cũng đoàn thể, không phải bảo không cho em uống à?” “Em vui mà.” Nhưng mà trong lòng cô lại chẳng vui bao nhiêu: “Đây là người kết hôn đầu tiên trong công ty chúng ta, bọn họ quen nhau còn không lâu bằng chúng ta, nói cưới là cưới luôn.” Nguyễn Tấn nghe hiểu ý ngầm của cô, câu tiếp theo hẳn là nói đến chuyện gặp ba mẹ rồi

Đúng như dự đoán, Hạ Chí theo đà nói: “Tân, Tết năm nay về nhà với em được không? Bên nhà anh, anh cứ từ từ xử lý, anh về nhà em trước,2cho nhà em câu trả lời thỏa đáng, cũng để ba mẹ em yên lòng

Em không thấy đây là yêu cầu quá đáng.” Nguyễn Tấn vẫn bình tĩnh lái xe, không đồng ý

Hạ Chí nói: “Chúng ta về nhà sớm một ngày, anh ở nhà với em một đêm, giao thừa anh về Đô Thành, như thể ba mẹ anh sẽ không biết.” Hạ chỉ thấy anh không chịu thì thở dài: “Như thế này không được, như thế kia cũng không được, sao cái gì cũng phải theo anh hết vậy? Anh ích kỉ quá rồi!” Xe rõ ràng hơi lắc lư, Nguyễn Tấn nắm chặt vô lăng

Anh muốn giải thích nhưng lại không nói thành lời được

Anh cảm thấy anh không thể cho cô câu trả lời chắc chắn được.

Cô nói toạc ra, anh đúng là rất ích kỷ, một mặt không muốn9đấu tranh chính diện với ba, mặt khác lại không nỡ buông tay cô

Hai người im lặng, không khí trong xe yên tĩnh

ở chung lâu như thế rồi, Hạ Chí biết giới hạn cuối của Nguyễn Tấn ở đâu, cô ngậm miệng không nói tiếp trước khi anh tức giận

Nhưng chỉ mỗi cô biết mình tủi thân cỡ nào

Cuối năm, công ty tổ chức bữa cơm tất niên cho tất cả nhân viên như mọi lần

Năm nay công ty gặp nhiều chuyện khó khăn nhưng doanh thu vẫn tốt nên Dương Thâm cố ý tổ chức ở khách sạn tốt nhất Hàng Châu để cảm ơn

Nguyễn Tấn có công lao lớn nhất nhưng lại khiêm tốn

Anh ngồi yên từ đầu tới cuối, chưa bao giờ có ý cướp danh tiếng của Dương Thâm

Hạ Chỉ ngồi cách Nguyễn Tấn khá xa, cô thỉnh thoảng nhìn anh,6lại nghĩ đến sau này mình lấy người đàn ông tài giỏi như vậy, cô không khỏi thấy vui vẻ

Điện thoại hơi rung lên, Đường Tư Điềm nhắn tin WeChat: Ai cũng tới mời rượu, sao cậu không đến?] Hạ Chí: [Tớ không đi, các cậu uống ít một chút.)

Đường Tư Điềm cố ý trêu chọc: [Ái chà chà, uống chút rượu thôi mà cậu đã đau lòng rồi à?] Hạ Chí chỉ cười không nói gì:[Không đau lòng đâu

Tớ chỉ sợ anh ấy uống say rồi về nôn khắp nơi, người khổ sau đó không phải tớ à?] Đường Tự Điểm: [Nhìn cái giọng điệu ngọt ngào của cậu kìa

Vậy cậu lại đây ngồi một lát cũng được mà.]

Hạ chỉ từ chối: [Thôi bỏ đi, tớ lộ.]

Từ xa, Hạ Chỉ thấy Đường Tự Điểm đưa điện thoại cho Nguyễn Tấn xem, Nguyễn Tấn xem0xong thì quay lại nở nụ cười với cô

Trái tim nhỏ của Hạ Chỉ đập loạn, vội dời mắt, giả vờ nói chuyện với đồng nghiệp bên cạnh như không có

Điện thoại lại rung lên, lúc này là WeChat của Nguyễn Tấn gửi đến, anh nhắn: [Mọi người vui vẻ nên uống nhiều chút

Yên tâm đi, anh có chừng mực.]

Hạ Chỉ trả lời anh bằng một mặt cười, sau đó nói chuyện tiếp với các đồng nghiệp

Bữa cơm kết thúc lúc chín giờ, Dương Thâm còn đặt trước một phòng karaoke, các đồng nghiệp vui vẻ đổi chỗ chơi.

Lúc này, Vu Đan Đan là người sôi nổi nhất, đi tới đâu cũng là tiêu điểm: “Đi hát, đi hát

Chị Hạ chỉ, đi chung đi.”

Hạ Chí từ chối: “Không được, khuya rồi, chị không thể thức đêm dược.”

Vu Đan Đan chu môi không thèm quan tâm7cô nữa: “Hoắc Kiến, đi, chúng ta đi hát

Tôi uống chưa đã, lát nữa uống tiếp.” Ngõ nhỏ đêm đông, gió thổi qua lạnh tới thấu xương, Hạ Chỉ rúc vào góc tường run lẩy bẩy

Vừa mới đi ra khỏi phòng VIP ấm áp trong khách sạn, áo khoác len và khăn quàng cổ dày dặn vẫn không chặn được cái lạnh này

“Sao còn chưa tới nữa? Em sắp lạnh chết rồi nè.” Hạ Chí nhìn về phía khách sạn, không thể không oán trách, bởi vì quá lạnh nên khí lạnh phả ra ập lại vào mặt, có cảm giác như đọng sương trong khoảnh khắc

Lát sau, một chiếc xe đen chạy ra khỏi khách sạn, biết đó là xe Nguyễn Tấn, cô đi ra ngoài mấy bước để anh dễ thấy cô hơn

Xe dừng lại, Nguyễn Tấn ngồi vị trí cạnh tài xế, người lái là Dương Thâm

“Dương tổng.” Hạ Chí cười chào hỏi

Dương Thâm xuống xe, cười nói: “Hai người cũng thật là, không mệt sao? Cậu ấy uống hơi nhiều, giao cho cô đấy.”

“Vâng, cảm ơn Dương tổng.” Dương Thâm nhìn cô một cái, cô gái này rực rỡ lạc quan, là người đáng có được hạnh phúc, nhưng tiếc là..

Anh im lặng thở dài, phất tay nói: “Mau về đi, tôi đi đây.” Hạ Chí nói: “Dương tổng, anh cũng uống rượu, nếu không tôi đưa anh về trước?” Dương Thâm không dừng chân, vẫy tay nói: “Tôi gọi taxi rồi, xe còn ở khách sạn, các cô đi đi.” “Dạ, tạm biệt Dương tổng.” Nguyễn Tấn vẫn dựa vào cửa sổ xe nhìn cô, uống hơi nhiều nên mắt hơi mơ màng

Hạ Chí nhanh chóng đi vào trong xe, hai tay lạnh tới mức không còn cảm giác, cô ôm tay hà hơi, sau đó đưa tay tới trước điều hòa, để hơi ẩm thổi vào tay

Nguyễn Tấn nhìn rồi cầm lấy tay cô: “Lạnh lắm hả?” “Dạ, lạnh muốn chết

Nhiệt độ bây giờ là -4 độ đó.” Nguyễn Tấn không cho là đúng: “Đến Đô Thành, nhiệt độ ngoài trời vào buổi tối là -10 độ.” “Hừ, không biết trong hai chúng ta ai sợ lạnh hơn, không biết ai vừa tới mùa đông đã biến thành cháu rồi.” Nguyễn Tấn kéo cô vào lòng: “Đừng nhúc nhích.” Anh nói: “Ôm một cái để làm ấm.” Hạ Chỉ để mặc anh ôm, hơi thở của anh mang theo mùi cồn, trên người còn có mùi thuốc lá: “Anh uống bao nhiêu?” “Không nhiều, không say, chỉ hơi chóng mặt.” “Chóng mặt mà bảo không say? Có phải còn hút thuốc không?” Nguyễn Tấn lắc đầu: “Người ngồi cạnh hút, anh không hút, trường hợp hôm nay mà anh không uống thì đâu được.” Hạ Chỉ ngẩng đầu, hai mắt sáng rực nhìn anh thâm tình

Đôi mắt anh đo đỏ, có lẽ do uống say, cổ đau lòng nói: “Anh xem anh đi, mắt đỏ cả rồi, chúng ta mau về sớm chút thôi.”

Hạ Chí bắt đầu khởi động xe, ánh mắt mơ màng của Nguyễn Tấn vẫn nhìn cô mãi

Vừa nãy lúc đi đến đây, Dương Thâm có nói với anh mấy câu, nói là ba anh gọi cho Dương Thâm, xin lỗi vì con trai mình không thể giúp anh ấy quản lý công ty vì phải về Đô Thành

Ông đã làm đủ trò, bên chỗ Dương Thâm cũng không có lý do để giữ người lại

Nguyễn Tấn trước sau đều ở trạng thái bị động

Đã đến thời hạn cuối cùng ông cho anh quay về Đô Thành, không thể thương lượng

“Con trai, ba con đã điều tra được thông tin về cô gái kia, con ngốc hả? Con gái như cô bé đó không chỉ không giúp được con mà còn thành gánh nặng của con

Nhà cô bé còn có đứa em trai bị thiểu năng, đừng nói ba con, ngay cả mẹ cũng không đồng ý chuyện của hai đứa đâu.” “Con trai, ba con bảo mẹ nhắn cho con, thời gian mà ông ấy cho con là tới cuối năm, nếu như tới Tết con không về thì ông ấy sẽ tự đến tìm cô bé đó

Con tự giải quyết đi.”

Anh đã hứa sẽ cưới cô nhưng lời hứa của anh có lẽ sẽ trở thành một lời nói dối buồn cười.

Nghĩ đến đây, mắt Nguyễn Tân đỏ lên

Sống nhiều năm như vậy, anh coi như có chút thành tựu trong những người bạn cùng lứa, nhưng anh vẫn không đủ năng lực chống đối ba mình, vẫn không đủ khả năng bảo vệ người phụ nữ anh yêu

Ngay cả sự thật anh cũng không thể nói với cô.

Mặc dù đã hơn chín giờ những đường vẫn đông, mấy ngày cuối năm này, mọi người thường xuyên phải tham gia tiệc tùng

Hạ Chí lái rất chậm, kĩ thuật lái của cô không tốt, cô nắm chặt tay lái và vô cùng chăm chú

Trong lúc đợi đèn đỏ, Hạ Chí từ từ mở miệng: “Lúc nãy mẹ em gọi điện thoại cho em, hỏi em về nhà một mình hay hai mình, anh đoán em trả lời thế nào?” Nguyễn Tấn sửng sốt nhưng không nói gì

Hạ Chỉ nở nụ cười, ngượng ngùng liếc nhìn anh và nói: “Em bảo hai mình.” Sắc mặt Nguyễn Tấn hơi cứng đờ, trong lòng vốn khó chịu lại vì nghe được tin tức đột ngột ngày mà tâm trạng tệ hơn: “Anh không đồng ý đi, sao em có thể làm trước tấu sau?” Giọng điệu của anh không tốt, đôi mắt đỏ kia làm anh trông hung dữ hơn.

Hạ Chỉ sửng sốt, nở nụ cười xấu hổ, nói như không hề để ý: “Anh không đi thì đừng đi, em có thể thuê người đóng giả bạn trai mang về, ha ha ha ha.”

Thấy sắc mặt của anh vẫn không tốt hơn, tâm trạng Hạ Chí cũng tệ đi, cô nói: “Em chỉ nói đùa với anh thôi, em không nói hai mình hay gì cả, chỉ nói không chắc chắn.”

Nguyễn Tấn bắt đầu để tâm vào chuyện vụn vặt: “Thế em đã nói cho mẹ em biết em có bạn trai rồi? Nhưng bạn trai em không quan tâm nhà em nên không muốn đến chúc Tết sao?”

“...” Hạ Chí im lặng, cô không ngờ phản ứng của anh lớn như vậy

Rõ ràng lúc nãy dịu dàng là thế, sao nói đổi là đổi ngay?

Đèn đỏ chuyển sang xanh, Hạ Chí lái xe nhưng rõ ràng xe hơi lảo đảo, không vững vàng như lúc nãy.

Nguyễn Tấn nói tiếp: “Em đừng thăm dò anh mãi bằng chuyện này

Anh nói chưa phải lúc là chưa đến lúc, em ép anh cũng vô dụng.”

“Tân, có phải anh sợ cưới không?” Đây là nguyên nhân duy nhất mà cô có thể nghĩ tới.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.4 /10 từ 889 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status