Quân lâm dưới thành

Chương 89


Edit: Ngọc Hân

Vầng sáng cuối cùng biến mất nơi chân trời, Vương Đình cung kính đưa vài vị đại phu vào cửa, đứng dưới hàng hiên phân phó người hầu đưa bọn họ đi dùng bữa tối.

Mấy vị lão phu ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, nhìn nhau không nói gì, cuối cùng thở dài một tiếng, dẫn đầu là một người râu tóc bạc hết, xoay người nhìn Vương Đình, muốn nói lại thôi.

Mấy vị đại phu này đều là những người có tiếng tăm, không thể tưởng tượng có một ngày lại đụng phải vấn đề không ai giải được, lúc nãy đều đã bắt mạch kiểm tra cho Tư Mã Vanh, nhưng đều không nhìn ra tột cùng là nguyên nhân nào khiến y ngủ mê không tỉnh, chỉ có thể kê mấy đơn thuốc bổ dưỡng, không khỏi thấy hổ thẹn.

Tuy không biết người nằm trên giường có thân phận gì, nhưng nhìn bộ dạng Thừa tướng vô cùng khẩn trương với y, ít nhất cũng có thể đoán được người này vô cùng quan trọng.

Vương Đình nhìn ra vẻ mặt bọn họ sầu não, cười cười: “Mấy vị tiên sinh đừng lo quá, Thừa tướng tuy vô cùng lo lắng nhưng sẽ không làm khó các vị, chỉ là phải uất ức các vị ở tạm trong phủ Thừa tướng một thời gian, nói không chừng ngày nào đó sẽ nghĩ ra cách.”

“Đó là tất nhiên.” Mấy vị đại phu cùng gật đầu, chạm phải chứng bệnh cổ quái như vậy, bọn họ cũng nguyện ý ở lại quan sát thêm.

Vương Đình tiễn người đi, lúc xoay người liếc nhìn một vòng trắng xóa, tập trung nhìn vào, bên ngoài đã có tuyết rơi, bông tuyết như bông liễu rơi nhẹ nhàng trên gạch men trong sân, đảo mắt liền biến mất không thấy bóng dáng.

Trời đã vào đông giá rét, không lâu lại sắp tới lễ mừng năm mới rồi, đến lúc đó Hoàng thượng không lộ mặt, sợ là trong triều hoàn toàn hỗn loạn, chỉ là Thái tử điện hạ…..

Vương Đình tuy nói là người hầu, trên thực tế lại như tâm phúc, đối với tin tức của triều đình tất nhiên cũng biết một vài phần, lúc này nhìn tuyết dần dày đặc bên ngoài, nghĩ đến người trong phòng không khỏi thở dài, nhấc chân đi qua cửa vào bên trong.

Vương Thuật Chi ngồi bên giường, nắm chặt tay Tư Mã Vanh áp lên mặt mình, ánh mắt chuyên chú, vẻ mặt lưu luyến, vô hình trung tựa như có một bức tường chắn ngang, ngăn cách hắn và Tư Mã Vanh ở hai mảnh trời khác nhau.

Vương Đình kiên trì tiến lên quấy rầy, “Thừa tướng, nên dùng bữa tối ạ.”

Vương Thuật Chi giống như chưa tỉnh, chỉ yên lặng nhìn khuôn mặt gầy gò của Tư Mã Vanh, đuôi lông mày khóe mắt đều lóe lên vẻ đau lòng.

Vương Đình nhìn thoáng qua Tư Mã Vanh, xoay người đi ra ngoài, qua một lúc sau bưng một chén thuốc đi tới, thấp giọng nói: “Thừa tướng, thuốc…. Của công tử Yến Thanh đã sắc xong.”

Cuối cùng Vương Thuật Chi cũng có chút động tĩnh, cẩn thận dè dặt nâng Tư Mã Vanh dậy, lập tức ngồi sau lưng y, để y dựa vào trên vai mình, cũng không quay đầu lại mà chỉ đưa một tay ra.

“Thừa tướng, coi chừng bị phỏng.” Vương Đình vội vàng thức thời dâng chén thuốc lên.

Vương Thuật Chi gật đầu, khàn giọng “Ừ” một tiếng, nếm thử thuốc, lại thổi mấy lần, cảm thấy hơi nguội mới mở miệng Tư Mã Vanh ra đút thuốc cho y.

Nước thuốc mới đổ vào được chút, rất nhanh theo khóe môi chảy xuống, chất lỏng màu đen đọng trên đôi môi đã không còn chút máu, khiến hai cánh môi mỏng càng thêm tái nhợt.

Vương Đình giật mình, tay chân luống cuống cầm khăn qua đưa cho hắn lau.

Vương Thuật Chi nhìn Tư Mã Vanh, nhớ tới lúc trước y ở nơi xa xôi không tin tức, so ra, bây giờ có thể nằm cạnh mình, đối với mình mà nói đã là an ủi lớn lao, vội hít sâu một hơi, nhanh chóng đè nén hoảng loạn trong lòng, nâng chén thuốc lên uống một ngụm, vùi đầu xuống chậm rãi mớm vào miệng Tư Mã Vanh, cứ chống đỡ nơi cổ họng bắt buộc y nuốt xuống.

Vương Đình nhìn thấy choáng váng, chớp mắt liên tục, chờ sau khi kịp phản ứng thì trên mặt đỏ ửng, khẩn trương nuốt nước miếng, nín thở lui chân ra ngoài, thuận tay đóng cửa lại.

Vương Các đi tới chỉ thấy hắn ta sững sờ ngẩn người nhìn bông tuyết đọng ngoài mái hiên càng lúc càng dày, như bị trúng tà, bước lên trước hai bước, nhìn cửa bên cạnh hắn ta đóng chặt, vẻ mặt không hiểu gãi gãi đầu, “Thừa tướng nói khi nào dùng bữa tối không?”

Vương Đình đột nhiên lấy lại tinh thần, nghĩ đến ngày trước mình từng vụng trộm trêu ghẹo chuyện Thừa tướng cùng công tử Yến Thanh, bây giờ mới vừa tận mắt chứng kiến đã bị hù dọa, lập tức cảm thấy ngượng ngùng, lúng túng ho khan một tiếng: “Hả?”

“Chờ một chút!” Vương Đình ngăn tay hắn chuẩn bị mở cửa lại, “Chờ một chút!”

“A.” Vương Các không hiểu nội tình đành phải đứng bên cạnh, nhìn bông tuyết thấp giọng nói: “Mấy vị đại phu còn đang bàn luận, ta thấy bọn họ nhất thời không có chủ ý gì, cũng không biết công tử Yến Thanh rốt cuộc là bị làm sao, rõ ràng vết thương đã chữa lành, sao vẫn còn chưa tỉnh lại chứ?”

Vương Đình xoa đôi bàn tay, lắc đầu: “Ai…. Ai biết được…… Đúng rồi, trời càng ngày càng lạnh, nhớ lát nữa gọi người mang thêm vài chậu than tới.”

Hai người đang thấp giọng nói chuyện, nghe thấy bên trong truyền tới tiếng bước chân, vội vàng im bặt.

Cửa mở từ bên trong, Vương Thuật Chi đen mặt đi tới, trên mặt âm trầm như có thể trút được mưa, khiến hai người đứng trước cửa cùng hoảng sợ.

“Thừa…. Thừa tướng….” Vương Đình căng thẳng nhìn hắn, không biết có phải hắn nổi giận vì chuyện Tư Mã Vanh hay không.

Vương Thuật Chi cảm nhận có làn gió mát thổi vào mặt, trong nháy mắt tỉnh táo vài phần, hít sâu một hơi, nhíu mày suy nghĩ, trầm giọng phân phó nói: “Kêu Lý đại phu tới đây!”

“Vâng! Đi ngay đây!” Trong lòng Vương Đình lộp bộp, cho rằng Tư Mã Vanh xảy ra chuyện gì đó, vội vàng xoay người chạy như bay.

Không bao lâu sau, Lý đại phu vội vã chạy tới, vừa chạy vừa lau mồ hôi đổ trên trán, thở hồng hộc nói: “Thừa tướng, xảy ra chuyện gì?”

Thoáng chốc vẻ mặt Vương Thuật Chi cổ quái, lập tức mời ông ta vào trong.

Lý đại phu thấy Tư Mã Vanh nằm im, xem sắc mặt chả khác gì lúc trước, mặt lộ vẻ khó hiểu.

“Lý đại phu, nếu như đổi lại là ông…” Sắc mặt Vương Thuật Chi khó coi, mím môi, nói tiếp: “Đối với người hôn mê bất tỉnh, ngay cả thuốc cũng không uống vào được, vậy ông sẽ đút thuốc cho hắn thế nào?”

Đút thuốc?

Lý đại phu vô thức nhìn sang chén thuốc bên cạnh.

Đây không phải đã đút rồi sao!

“Bẩm Thừa tướng, phương pháp thông dụng là có thể trực tiếp ép đổ vào, nếu như vậy thật sự không được vậy thì có thể lấy…. Một cái ống nhỏ.”

Cơn lửa giận của Vương Thuật Chi như gặp nước lạnh, “Xèo” một tiếng bị tưới tắt, cuối cùng sắc mặt u ám cũng dịu xuống, chợt nói: “Thì ra là thế.” (Ảnh ghen, sợ là Tô tiên sinh cũng mớm thuốc cho Mã Vanh như hắn)

Vương Đình đột nhiên hiểu ra: “…..”

Lúc này tại quận Ngô xa xôi, Tô tiên sinh đang đánh cờ cùng Lục Tử Tuyên bỗng hắt xì hơi liên tục, khó khăn lắm mới ngừng được.

Đồ đệ lo lắng nhìn ông: “Sư phụ, không phải là có người nhắc tới ngài đấy chứ?”

“Nói bậy!” Tô tiên sinh xoa xoa mũi, “Đây là bị cảm lạnh rồi!”

Vương Thuật Chi tiêu tan lửa giận không hiểu từ đâu tới, vội gọi người mang bữa tối tới, đầu tiên là tận tâm tận lực đút cháo loãng cho Tư Mã Vanh, sau đó mới nghĩ tới mình, vội vàng lấp đầy bụng, lại kêu người đưa nước ấm tới.

Trong phòng đã bị lửa than hun nóng, Vương Thuật Chi cho mọi người lui ra ngoài, không buông tay y, vẻ mặt chăm chú giúp Tư Mã Vanh cởi đai lưng, cởi thân trước áo.

Tư Mã Vanh ngủ mê bao lâu thì có bấy lâu chưa ăn cơm, hàng ngày đều dựa vào thuốc và cháo chống đỡ, rõ ràng trở nên gầy đi rất nhiều.

Vương Thuật Chi đưa tay cẩn thận vuốt ve khắp người y, cảm giác nơi đầu ngón tay và lòng bàn tay đi qua tiếp xúc nhau, lập tức đỏ mắt, đáy mắt cuồn cuộn hận ý, ngực giống như bị đao cùn hung hăng cắt qua cắt lại, không nhịn được cúi đầu hôn lên môi y, lẩm bẩm nói: “Yến Thanh, đệ mau tỉnh lại…”

Tư Mã Vanh lẳng lặng nằm, không chút phản ứng.

Trong lòng Vương Thuật Chi chua xót, tỉ mau lau người cho y, lúc thì nghĩ làm thế nào mới có thể khiến y tỉnh lại, lúc thì lại nghĩ làm thế nào để nuôi y có thêm chút thịt.

Xong mọi thứ, bên ngoài tuyết đã bay lả tả, thậm chí lúc rơi xuống cành cây phát ra tiếng vang lộp bộp, nhưng trong phòng lại hoàn toàn yên tĩnh.

Vương Thuật Chi nằm xuống bên cạnh Tư Mã Vanh, nghiêng người nhìn y không biết chán, đầu ngón tay xẹt qua giữa hai hàng lông mày quen thuộc, chỉ cảm thấy nhìn thế nào cũng không đủ.

“Yến Thanh, khi nào đệ mới có thể tỉnh lại đây?” Vương Thuật Chi hôn khẽ lên khóe môi y, thở dài một tiếng, “Ngày mai ta lại phái người đi tìm danh y, nhất định sẽ khiến đệ tỉnh lại, đệ cứ yên tâm.”

Hơi thở của Tư Mã Vanh kéo dài, chẳng khác gì đang ngủ say.

Vương Thuật Chi không nhận được câu trả lời, đôi mắt sắc ảm đạm, lại sờ lên tóc mai y, giọng điệu dịu dàng trước nay chưa từng có, lộ vẻ đau lòng: “Ông trời sẽ không khắt khe với đệ, đời trước đã khiến đệ nếm nhiều đau khổ, đời này tất nhiên sẽ bù đắp lại, ta sẽ chờ đệ tỉnh lại.”

Vương Thuật Chi sợ y cảm thấy cô đơn, trong đời lần đầu tiên nói luyên thuyên như thế, cũng không biết nói bao lâu,,,, cuối cùng ánh nến càng lúc càng yếu, cùng với tiếng tuyết rơi, ôm chặt y ngủ say.

Hết chương 89
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status