Quan lộ thương đồ

Chương 285: Gặp Tạ Tử Gia

Trương Khác quay đầu sang, thấy lái xe là cô gái đeo kính râm, dù chiếc kính lớn che đi nửa khuôn mặt, nhưng từ chiếc mũi thẳng, cánh môi cong cong, làn da trắng trẻo, hẳn là cô gái dung mạo không tệ, bên cạnh cô ta còn có một cô gái khác, nửa mặt bị cô gái kính râm kia che khuất.

Bên ngoài trời âm u như thế có cần đeo kính râm lái xe không? Trương Khác khẽ nhếch môi.

Hai cô gái cũng nhìn sang, không ngờ là một thanh niên điển trai, trên người còn có chút phong thái nho nhã con cháu thế gia, lại lái xe kiểu rùa bò, cô gái bĩu môi:

- Xí, em còn cho rằng là một ông bác trung niên cơ, lái xe như rùa bò, chẳng lẽ y không biết đường cao tốc có giới hạn tốc độ sao? Ấy...

Cô gái nhìn đồng hồ tốc độ của mình:

- Y có bệnh rồi, lái xe thể thao còn giữ tốc độ ở mức 90km/h này.

Quay đầu nhìn, gặp đúng lúc Trương Khác mỉm cười kiểu chào hỏi người qua đường, cô gái đó không thể không thừa nhận nụ cười của y khá là làm hấp dẫn, đủ cho tim các cô gái loạn nhịp, nhưng khinh bỉ y trà đạp chiếc VS 40:

- Mua xe Volvo đi trên đường cao tốc còn đi như rùa bò, người này quá nửa là đồ nhát chết.

Cô gái kính râm cười nói:

- Tử Gia, đừng vì em không đặt được nhóm VS 40 đầu tiên mà đi nói xấu những người lái nó, còn sáu tháng nữa em mới được chính thức có xe của mình, em vội lấy xe nhóm đầu tiên làm gì?

- Em còn muốn chiếc xe thể thao Maserati cơ, nhưng ba em không chịu tài trợ, chỉ đủ mua Volvo, vậy mà không mua được đợt xe VS40 đầu tiên, chị nói có tức không? Nhìn thấy cái tên này trà đạp nó như vậy, chị nói có tức không?

Cô gái hậm hực nói.

Cô gái kính râm khẽ bật cười.

Mặc dù chỉ nhìn từ bên cạnh, nụ cười của cô gái kính râm rất quyến rũ, cô gái ngồi bên hết sức thanh tú, mặc dù không tính là cực đẹp, nhưng cũng có thể xếp vào hàng mỹ nhân, có điều Trương Khác lòng nhớ tới Hứa Tư, chỉ liếc qua cô gái kính râm một cái, không đặc biệt chú ý nụ cười mê hoặc của cô.

- Trần Tĩnh, y lại dám ngó lơ nụ cười của chị, y có phải là nam nhân không? Chắc là kính râm ảnh hưởng tới việc phát huy sức hút của chị.

Cô gái đưa tay lấy kính trên mặt cô gái kính râm xuống, lộ ra dung mạo tuyệt thế thanh lệ vô ngần:

- Trần Tĩnh, đánh mắt với y một cái... Đúng, dùng chiêu chị lợi hại nhất đi, một tay chống cằm, hất tóc ra đằng sau, xem y có tan xe nát người không?

Cô gái kinh râm cười khúc khích:

- Tử Gia, sao em không sửa được cái tính ác độc đó, người ta chẳng qua chỉ đi chiếc VS 40 trước em mà thôi, em muốn người người ta chết, sau này còn chàng trai nào dám theo đuổi em nữa?

- Xì, em cần nam nhân làm gì?

Cô gái khinh khỉnh nói:

- Em chỉ cần Trần Tĩnh là được.

Đưa tay ra bóp ngực cô gái kính râm:

- Oa, Trần Tĩnh, ngực chị to hơn mùa hè rất nhiều, có phải ngày nào cũng ăn đu đủ hầm sữa không?

- Đừng có thừa cơ bóp chị, chị đang lái xe đấy.

Cô gái kính râm thét lên.

Trương Khác nhìn thấy đúng cảnh cô gái kia sờ ngực cô gái kính râm, còn bóp mấy cái, rùng mình, chân khẽ đạp ga vượt qua, lúc này mới nhìn thấy biển chiếc BMW đỏ là biển Tân Thái.

Tân Thái có cơ sở kinh tế tư doanh tốt hơn Hải Châu, thậm chí là không kém Huệ Sơn, tập đoàn Chính Thái ban đầu phất lên tại Tân Thái, về sau đại bộ phần sản nghiệp chuyển sang Huệ Sơn, nhưng tổng bộ tập đoàn vẫn ở Tân Thái, Tân Thái rất nhiều người lắm tiền.

Cô gái kính râm trông tuyệt mỹ bất phàm, hoặc bà hai của đại gia nào đó, hoặc trong nhà là hào môn mới có thể trẻ như thế có BMW để đi.

Trương Khác thấy chiếc BMW đỏ từ sau tăng tốc đuổi theo, không muốn đua xe với con gái trên đường cao tốc, nhưng bị bọn họ đi song song, cảm giác như bị trêu ghẹo. Thấy phía trước có trạm phục vụ, rẽ vào định nghỉ ngơi một chút, không ngờ chiếc BMW đỏ cũng theo vào.

Trương Khác ngồi trong xe, nhìn chiếc BMW đi vào mà gần như không giảm tốc độ, gương xe gần như sát vào nhau, gác cánh tay lên cửa sổ, nhìn hai cô gái, nhún vai, ánh mắt ý hỏi các cô có chuyện gì.

Cô gái kính râm có vẻ rất bất đắc dĩ bày ra tư thế gợi cảm, tay chống cằm, vuốt mái tóc ra sau, nhìn Trương Khác:

- Anh lái xe tốt lắm.

Kiểu bắt chuyện gì thế? Trương Khác chẳng phải không có kinh nghiệm được cô gái xinh đẹp bắt chuyện, chỉ là ánh mắt của cô gái kính râm có vẻ rất miễn cưỡng, nhìn sang cô gái bên cạnh, hẳn cô ta muốn đuổi theo, nhìn cô ta với ý dò hỏi.

- Anh tới tỉnh thành phải không? Có thể đổi chỗ với anh không, anh sang đây ngồi, tôi lái chiếc VS 40.

Cô gái nói với giọng bực dọc.

Cô gái kính râm tươi đẹp lộng lẫy như thế, nam nhân bình thường đều không cự tuyệt được, huống hồ chiếc BMW họ lái còn đắt hơn hơn chiếc VS 40 của y, chỉ có điều cô gái kia nhìn thế nào cũng không giống đã 18 tuổi, cầm bằng lái xe của mình ra huơ huơ.

- Anh không biết nói à?

Cô gái trố mắt nhìn Trương Khác, mặc dù cô ta chẳng hứng thú với anh chàng đẹp mã, nhưng đẹp trai như thế mà lại bị câm, ít nhiều làm người ta cảm thấy thương.

Trương Khác gật đầu, lại huơ bằng lái lên.

- Anh muốn xem bằng lái của tôi?

Tử Gia không ngốc:

- Anh sợ tôi lái xe của anh chạy mất à? Chạy mất thì sao, có đại mỹ nữ đền cho anh, anh đâu có lỗ.

Tử Gia ném bằng lái của cô ta sang, Trương Khác cố ý ngẩn ra không bắt, Từ Gia thấy tiếc thay cho y, đẹp trai như vậy, chẳng những câm, còn ngờ nghệch chậm chạp.

Trương Khác khom lưng nhặt bằng lái của cô ta lên, lật xem, y cứ thấy cô gái quen mắt, thì ra là Tạ Tử Gia con gái của Tạ Hán Tĩnh, mặc dù trông rất thanh tú, nhưng có thần thái cứng rắn của Tạ Hán Tính. Nói thế tuổi trên bằng lái này là giả, nhân vật nữ cực kỳ quan trọng sau này của tập đoàn Chính Thái hiện giờ hẳn cùng tuổi với mình, đang học cao trung năm thứ hai.

Nhà họ Tạ thật lắm nhân tài, Tạ Kiếm Nam, Tạ Tử Gia, nếu không có xung đột, thêm vào tài quản lý của Tạ Vãn Tình, đủ hùng bá một phương.

Trương Khác cúi đầu giấu nụ cười, y giả câm chẳng qua chỉ là không muốn để ý tới họ, không ngờ cuộc đời kỳ diệu như thế, y giữ bằng lái của Tạ Tử Gia trong xe, đẩy cửa xuống xe.

Tạ Tử Gia không ngờ sảng khoái như vậy, sửng sốt một lúc mới chạy tới, lúc sượt qua bên người Trương Khác, không nhịn được nhắc:

- Này, tuy anh là người tàn tật nhưng nhắc trước anh một câu, chị ấy…

Quay lại chỉ cô gái kính râm:

- Đai đen Tiệt Quyền Đạo.

Trương Khác cười khổ, chẳng lẽ mình giả câm trông cũng giống hạng động tay động chân với cô gái xa lạ? Ngồi bên cạnh cô gái kính râm, cô ta cười rất thân thiện:

- Tôi tên Trần Tĩnh, Tử Gia tính cách hơi khùng khùng, cô ấy vốn đặt xe VS 40, không ngờ hết hàng, phải đợi ba tháng sau mới có, muốn lái xe của anh cho đỡ thèm...

Trương Khác khua tay một hồi, đoán cô gái lộng lẫy này không hiểu ý mình, lục túi áo, định xuống xe.

Trần Tĩnh tâm tư rất tinh tế:

- Anh cần giấy bút à? Trên xe cũng có...

Nhoài người tới tìm kiếm, mái tóc bồng bênh tỏa hương thơm dìu dịu, người thiếu chút nữa chạm vào đầu gối Trương Khác, đưa giấy bút cho y.

Trương Khác viết:

- Cô ấy định dạy tôi lái chiếc VS 40 ra sao chứ gì?

Trần Tĩnh cười ngượng, thấy Trương Khác bị câm, rất tự nhiên lộ ra ánh mắt dịu dàng.

Trương Khác cười đáp lại, không biết cô gái này quan hệ ra sao với nhà họ Tạ, thò đầu ra nhìn Tạ Tử Gia, cô ta đã khởi động chiếc VS40 đi trước.

Trương Khác hơi xót, mặc dù chiếc VS 40 có thể dễ dàng chạy hơn 200 km/h, nhưng xe mới tinh phóng như thế, làm người ta rất xót, cả cô Trần Tĩnh bên cạnh y cũng chẳng coi chút tốt độ đó ra gì, hình như cô ta đi giày da không cảm giác được lực phản hồi của chân gia, đạp một phát tới đáy luôn.

Trương Khác nhìn nhìn rào phân cách bên đường lùi về sau vùn vụt như tia chớp, tim hơi thắt lại, ***, ai nói nữ nhân không có người điên cuồng, sớm biết thế này đã chẳng giả câm đổi xe.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 5.5 /10 từ 2 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status