Quan môn

Chương 78: Mục tiêu dự trù


-Con đã nói gì với lão gia tử?

Diệp Tử Bình ngồi bên cạnh Diệp Khai, đột nhiên hỏi.

-Chuyện gì?

Diệp Khai đang nhìn ra từng đóa mây trắng ngoài cửa sổ phi cơ, trong khoảnh khắc không kịp phản ứng.

Diệp Tử Bình thấy vẻ mặt mờ mịt của con trai, không thể không đem câu hỏi vừa rồi lặp lại thêm một lần.

Bộ trưởng Hà Vân làm việc thật sự là quả quyết nhanh chóng, đại khái cũng vì muốn sớm đưa Diệp Tử Bình ra nước ngoài, bởi vậy danh sách thành viên đoàn đại biểu đi Xô Viết cơ hồ lập tức liền đưa ra, toàn bộ thân tín của Diệp Tử Bình đều có tên trong danh sách, bởi vậy có thể thấy được hắn vội vàng đem thế lực của Diệp gia thanh trừ ra khỏi Bộ tuyên truyền đến thế nào.

Bởi vậy Diệp Tử Bình cùng con trai Diệp Khai hiện tại đang ở trên chuyên cơ bay đến Moscow.

Đương nhiên, cha con hai người đang ở bên trong một không gian độc lập, đi cùng bên cạnh chỉ có Chung Ly Dư, ngẫu nhiên tiếp viên hàng không phụ trách phục vụ cũng sẽ đi tới bưng trà rót nước hay cung cấp thức ăn.

-Con nói với lão gia tử, Diệp gia chúng ta làm đội trưởng thúc đẩy việc hủy bỏ cơ cấu Ủy ban cố vấn trung ương.

Diệp Khai nói với cha mình.

Diệp Tử Bình nghe xong, ngay lập tức trong mắt lộ ra ánh sáng, nhìn nhìn con trai một thoáng lại lâm vào trong trầm tư.

Qua một lúc, Diệp Tử Bình mới bình luận:

-Không sai, một điểm vào rất tốt!

Dù sao cũng thuộc gia tộc thế gia, Diệp Tử Bình lập tức nắm bắt được điểm trọng yếu trong lời đề nghị của Diệp Khai, một khi hủy bỏ cơ cấu Ủy ban cố vấn trung ương, cao hứng nhất dĩ nhiên phải là thủ trưởng số một đồng chí Giang Thành.

Chủ nhân một nhà khó chịu nhất là chuyện gì? Không phải không tiền, không phải không đất đai, mà là không có quyền tự chủ!

Cho anh làm chủ, nhưng trên đầu anh lại bị mấy mẹ chồng cản tay, một chuyện vốn rất dễ dàng liền có thể quyết định nhưng anh phải lần lượt đi xin chỉ thị lại xin báo cáo, hơn nửa ngày mới có thể định xuống, như vậy chủ nhân một nhà còn có vui vẻ gì đáng nói?

Hôm nay tình cảnh mà đồng chí Giang Thành gặp phải chính là như thế, sự tồn tại của Ủy ban cố vấn trung ương ở trong một điều kiện nhất định cấu thành ảnh hưởng với quyền lực của người đứng đầu như hắn không ít, nhiều khi hắn cần phải băn khoăn quá nhiều vấn đề, phải cân nhắc những nhân tố cân đối trong đủ mọi phương diện, phải đạt tới ổn thỏa mọi bề đã trở thành nhiệm vụ chủ yếu của hắn trong suốt hai năm qua.

Theo Diệp Tử Bình nghĩ đến, sở dĩ đồng chí Giang Thành có thái độ luôn mập mờ không rõ trong vấn đề thúc đẩy sự nghiệp cải cách, thậm chí còn có người đang suy đoán hắn muốn trở giáo lại cách cục cải cách mà đồng chí Phương Hòa tự tay sắp xếp, đại khái là vì có chút ít quan hệ tới loại tình huống này.

Cũng bởi vì giữa đồng chí Phương Hòa cùng đồng chí Giang Thành có ngăn cách nho nhỏ như vậy cho nên mới bỏ mặc việc bộ trưởng Hà Vân của Bộ tuyên truyền chế trụ sự tình đồng chí Phương Hòa phát biểu ý kiến, vì vậy mới có chuyện đồng chí Phương Hòa nghe theo lời đề nghị của Diệp Khai mà xuôi nam đến thành phố Minh Châu làm ra một bài phát biểu văn làm chấn động chính đàn trong nước.

-Trong thủ đô gần đây tin tức bay đầy trời, chuyện gì cũng có.

Diệp Khai nhìn nhìn Diệp Tử Bình, thuận miệng còn nói thêm:

-Nghe nói, đồng chí Phương Hòa còn có ý phế trữ!(phế thủ trưởng số một, đổi người khác)

-Phế trữ? Tuyệt đối không có khả năng!

Diệp Tử Bình nghe xong lập tức lắc đầu.

Ngay cả loại lời này cũng có thể nói ra, đủ thấy tình thế trước mắt vô cùng khó khăn, nhưng bất kể nói như thế nào, cho dù đồng chí Phương Hòa thật sự có ý phế trữ hiện tại cũng sẽ không làm được.

Từ ngày đồng chí Giang Thành thượng vị đến nay, tuy thái độ ôn hòa, nhưng thủ đoạn nên có vẫn có thủ đoạn inh, thực lực đội ngũ phái hệ của đồng chí Phương Hòa quá mức cường đại, phải mượn nhân mạch của đồng chí Sở Phong đến tiến hành chèn ép thích hợp, nếu không trong trung ương càng không có chỗ cho hắn nói chuyện.

Làm cân đối chính trị, là một trò chơi mà mỗi một vị lãnh đạo ưu tú đều phải chơi cho tốt, nếu không sẽ không cách nào chính thức thực hiện được quan niệm chính trị của mình, thậm chí không cách nào cam đoan việc kéo dài chính thể cùng ổn định xã hội.

Một nhà nắm quyền lực ảnh hưởng mặt trái mang đến vượt xa so với việc tùy ý tiêu xài quyền lực trong tay.

Có lẽ đồng chí Phương Hòa xác thực có chút bất mãn đối với đồng chí Giang Thành, nhưng chỉ là phàn nàn việc thúc đẩy tốc độ sự nghiệp cải cách có chút quá chậm mà thôi, theo tổng thể mà nói đối với thủ đoạn chấp chính của đồng chí Giang Thành vẫn khá hài lòng, nhất là năm nay tuổi tác của ông đã cao, cũng không có nhiều khả năng giày vò thêm chuyện gì, khi thái tổ còn tại nhiệm ở phương diện dùng người nối nghiệp xảy ra sai lầm, thực tế cần phải ghi nhớ trong lòng.

-Đối với đồng chí Giang Thành, tư tưởng tổng thể của đồng chí Phương Hòa đại khái là muốn nâng lên ngựa, lại cho thêm đoạn đường, lực cản từ các phương diện cũng phải cần nhờ thủ đoạn cùng uy vọng của đồng chí Phương Hòa đến thanh trừ.

Diệp Khai vỗ vỗ trán mình phân tích, bỗng nhiên ý tưởng đột phát, nói:

-Hoặc là nói chuyện này từ đầu tới đuôi căn bản chỉ là do hai người bọn họ cùng nhau biểu diễn mà thôi?

-Con thật dám tưởng tượng a!

Diệp Tử Bình đối với phản ứng của con trai xem như được lĩnh giáo, nhưng trong nội tâm cũng không phải hoàn toàn không đồng ý.

Sự tình trên quan trường thay đổi trong nháy mắt, biến hóa thất thường, chân tướng đến tột cùng như thế nào ai còn nói được chuẩn xác đây?

-Đấu tranh chính trị phải dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào đó thôi, chỉ cần có thể đạt tới mục đích đã dự trù là được.

Diệp Khai hồi đáp.

-Lần này chuyến đi Xô Viết, mục tiêu dự trù của con là gì?

Diệp Tử Bình thuận miệng hỏi.

Diệp Khai nhất định đòi đi theo hắn ra nước ngoài, chuyện này Diệp Tử Bình cũng cảm thấy có chút kinh ngạc, không biết đế quốc xã hội chủ nghĩa xa xôi kia có lực hấp dẫn gì với hắn?

-Mục tiêu sao…

Diệp Khai do dự một chút, lúc này mới mở miệng hồi đáp:

-Đương nhiên thật là trọng yếu.

-Nói như thế nào?

Diệp Tử Bình hỏi.

-Nói theo chuyện lớn là quyết định hướng đi tương lai của quốc gia, ảnh hưởng sâu xa tới sự nghiệp thúc đẩy cải cách. Nếu nói theo chuyện nhỏ mà nói, là muốn đặt trụ cột cho cha gia nhập ủy viên Cục chính trị trung ương ngày sau. Mục tiêu này không tính là quá thấp đi?

Diệp Khai thản nhiên nói ra.

-…

Diệp Tử Bình lập tức im lặng, đối với đứa con trai này ông ngày càng cảm thấy không thể đối đãi như với người bình thường.

Qua một lúc lâu Diệp Tử Bình đi ra phía trước nằm xuống nghỉ ngơi, Chung Ly Dư nhích người tới, có chút cẩn thận liếc nhìn Diệp Tử Bình, sau đó mới nhỏ giọng hỏi:

-Anh thật sự có mục tiêu cao xa tới như vậy sao?

Diệp Khai gật nhẹ đầu cười, cũng không nói gì, trong nội tâm đang suy nghĩ rất nhiều chuyện.

Ở trong trí nhớ của hắn, quyền thế của Diệp gia từ sau khi đồng chí Phương Hòa đi về phía nam thị sát đã bắt đầu đi xuống đường dốc, cũng không phải nói là do đứng sai đội ngũ mà là do khống chế quá nhiều quân quyền nên bị mọi người ghen ghét, theo sự tranh đấu của phái bảo thủ cùng phái cấp tiến, một mình khó chống đỡ, hơn nữa về sau quyết sách sai lầm, làm ra vài chuyện sai, khiến đồng chí Giang Thành tìm được đầy đủ lý do động thủ với Diệp gia.

Trải qua trắc trở, Diệp gia từng quyền nghiêng một thời rốt cục ngã xuống, thời gian dần qua phải lui ra sau màn, không còn hồi phục được phong quang ngày xưa, tuy còn chút chi nhánh bảo lưu lại nhưng cũng chỉ mang ý nghĩa có chút ít còn hơn không có.

Lần này Diệp Khai vội vã muốn đến Xô Viết khảo sát chủ yếu là vì trợ giúp cha mình Diệp Tử Bình thu hoạch đầy đủ tài nguyên chính trị, khiến cho hắn trong tương lai trong cuộc chiến đấu tranh đoạt tài nguyên sẽ dựng ở thế bất bại, về phần nói là đi kiếm tiền gì gì đấy, đó chẳng qua là xem xét có cơ hội phù hợp hay không, tiện thể làm luôn mà thôi.

Đương nhiên, nếu như có cơ hội kiếm tiền Diệp Khai tự nhiên cũng không khả năng buông tha, đúng không?
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 9.3 /10 từ 3 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status