Quan môn

Chương 804: Gặp lại trên máy bay


Trước kia một ít nhân viên cảnh vệ đi theo Diệp Khai hiện tại trên cơ bản cũng không còn làm việc bảo tiêu, đã do Diệp Khai an bài tiến vào công tác trong chính phủ, có người tiếp tục lưu lại quân đội phát triển, tóm lại chỉ cần họ có ý nguyện trong phương diện này mà năng lực bản thân lại mạnh, Diệp Khai đương nhiên không ngại giúp đỡ bọn họ một tay.
Giống như những người trước kia đi theo Diệp Khai tới Giang Trung, hiện tại đều đã là cán bộ cấp phòng, đây đều là chuyện khó được.
Hơn nữa tuổi tác của họ đều còn trẻ, lớn nhất chỉ khoảng ba mươi, ngày sau tiền đồ phát triển vẫn rất tốt.
Đối với nhóm người Lý Hải, Diệp Khai cũng có cân nhắc như thế, chỉ là nhóm người Lý Hải một phần là người của Cục cảnh vệ trung ương, tuy Diệp Khai có thể lợi dụng sự tiện lợi trong chức vụ mà giúp sáng tạo cho bọn họ một ít điều kiện, nhưng không cách nào trực tiếp kéo họ đi ra, dù sao trong Cục cảnh vệ quản lý nghiêm khắc hơn nhiều, hắn là phó cục trưởng trên danh nghĩa cũng không có được quyền hạn lớn như vậy, nhúng tay vào trong nhân sự của Cục cảnh vệ.
Nhưng muốn giảm bớt gánh nặng công tác của họ thì Diệp Khai vẫn có thể làm được.
- Như vậy thì không cần.
Lý Hải tỏ vẻ:
- Kỳ thật chúng tôi đi theo nhị thiếu gia công tác vẫn tương đối nhẹ nhõm, đãi ngộ lại tốt, xem như bay tới bay lui, bình thường nếu thật nhàn hạ rảnh rỗi ngược lại sẽ cảm thấy không quá thích ứng.
Diệp Khai gật đầu, trong lòng biết Lý Hải nói đúng, nếu như ở trong Cục cảnh vệ phục vụ an toàn cho những vị lãnh đạo cao tầng, có thể nói công tác sẽ càng khẩn trương nhiều hơn.
Rất nhanh tiếp viên hàng không đã chỉ đạo hành khách cài dây an toàn, là khách nhân khoang hạng nhất, bọn họ đương nhiên hưởng thụ đãi ngộ tốt nhất, nhất là bọn họ lại trẻ tuổi, càng dễ gây chú ý của người ngoài.
- Diệp Khai?
Đột nhiên nghe được một tiếng hô nhẹ nhàng truyền tới làm Diệp Khai chú ý.
Hắn nhìn lại, chỉ thấy Lăng Tiếu mặc chế phục tiếp viên hàng không nhẹ nhàng đi qua, thần sắc mừng rỡ.
Lăng Tiếu mặc áo sơ mi ngắn tay màu trắng viền xanh lam, bên trên có dấu hiệu của công ty Long Thành, bên dưới mặc váy màu xanh cùng tất chân màu đen, trên cổ buộc khăn lụa mang tiêu chí hãng hàng không.
Trong bộ chế phục nhìn dáng người của Lăng Tiếu càng thêm động lòng người, mái tóc búi gọn sau gáy, trên lỗ tai thanh tú đeo chiếc bông tai nho nhỏ lóe sáng thật gợi cảm.
Đồng sự của Lăng Tiếu cũng cùng một chế phục, chỉ có điều dáng người đầy đặn hơn một ít, bộ ngực vun cao, so với Lăng Tiếu cũng phải lớn hơn hai số, thoạt nhìn hẳn là đã có bạn trai.
- Đúng dịp như vậy, cô cũng đi chuyến bay này hay sao?
Diệp Khai nhìn thấy Lăng Tiếu lập tức nở nụ cười hỏi nàng.
- Chuyến bay từ thủ đô đến Long Thành chỉ có vài chuyến này, đương nhiên có thể thường xuyên nhìn thấy tôi.
Lăng Tiếu đi tới, trợ giúp Diệp Khai cài lại dây an toàn, lúc này mới nói với hắn:
- Thời tiết mùa hè có dòng khí lưu thường xuyên thay đổi hơi nhiều, cho nên anh phải làm tốt phòng hộ an toàn, nhất định phải cài dây an toàn cẩn thận.
- Đoán chừng vận khí của tôi không xui đến vậy đi?
Diệp Khai vừa cười vừa nói.
Lần trước chuyến bay từ thủ đô tới Long Thành kết quả trên đường bị thời tiết làm ảnh hưởng, chuyến bay bắt buộc phải đáp xuống sân bay Vân Châu, lần đó hai người quen biết, còn một đường kết bạn đi cùng, cùng tìm xe chạy tới Long Thành.
Nhưng sau ngày đó suốt mấy tháng hai người tuy có gọi điện thoại nhưng không có cơ hội gặp lại, hôm nay gặp lại trên máy bay tự nhiên là có chút cao hứng.
- Trên máy bay gặp phải khí lưu là chuyện thật thông thường thôi.
Lăng Tiếu cũng nghĩ tới tình cảnh lần trước nàng ôm Diệp Khai, cho rằng đã đi tới cuối cùng vận mệnh, ai biết có thể biến nguy thành an, không khỏi nở nụ cười, trên mặt còn lộ chút thẹn thùng.
Lăng Tiếu thật cảm thấy có chút hiếu kỳ với Diệp Khai, bí thư Ban kỷ luật thanh tra thành phố Long Thành, chức vị này rơi xuống trong tay một cán bộ hai mươi tuổi, thật sự là chuyện làm người khó thể tưởng tượng.
- Anh vẫn còn làm bí thư của anh sao?
Lăng Tiếu có chút tò mò hỏi thăm.
- Đã không rồi…
Diệp Khai cười đáp:
- Hiện tại tôi đã tới thành phố Đông Sơn đảm nhiệm quyền chủ tịch thành phố, lần này thuận đường đến Long Thành tham dự cuộc họp, về sau sẽ đi qua thành phố Đông Sơn.
- Chủ tịch thành phố…
Quả nhiên sau khi Lăng Tiếu nghe xong cũng có chút líu lưỡi:
- Không nghĩ tới tôi lại có thể nhận thức một vị quan chức lớn như vậy…
Sau đó nàng cười nói:
- Vậy phải chúc mừng anh thăng quan rồi!
- Còn chưa thay đổi cấp bậc, vẫn là cấp chính sảnh, không xem là thăng quan, ngược lại chuyện phiền toái càng nhiều hơn một ít.
Diệp Khai lắc đầu nói:
- Ngày sau nếu cô có dịp tới Đông Sơn chơi đùa, gọi điện thoại cho tôi, tôi an bài tốt cho cô, tận tình địa chủ.
- Tốt, nói không chừng qua thêm một đoạn thời gian công ty chúng tôi sẽ tổ chức chuyến du lịch Đông Sơn cho công nhân viên, nghe nói chỗ các anh có một khu suối nước nóng, rất tốt, là một trong những địa điểm mà công ty chúng tôi xác định dùng trong an dưỡng đơn vị.
Lăng Tiếu đáp ứng.
Diệp Khai gãi gãi đầu nói:
- Xem ra quyền chủ tịch thành phố như tôi làm việc thật không xứng chức, rõ ràng cũng không biết thành phố Đông Sơn còn có một địa phương như thế.
Lăng Tiếu nghe được lời nói của Diệp Khai thì bật cười lên:
- Không đâu, ít nhất anh biết được trong thành phố Đông Sơn có địa phương nào trọng yếu, nhất là nhân sự gì đấy, bằng không một chủ tịch thành phố như anh sẽ bị người làm cho mất quyền lực cho xem.
- Cô nói đúng lắm, sau khi tôi trở về nhất định phải bù đắp lại tư liệu mới được.
Diệp Khai gật đầu nói.
Lời này của hắn cũng không phải tùy tiện nói cho qua, trước đó hắn chẳng quan tâm xử lý những chuyện này, hiện tại đại bộ phận công việc đau đầu cũng đã xử lý xong, lâu như vậy cũng nên hoàn hảo chỉnh đốn lại sự tình của Đông Sơn, kỹ càng hiểu rõ tình huống mới được.
Hiện tại Diệp Khai đã thực sự cảm giác được mình đối với tình huống của Đông Sơn hiểu được thật quá ít.
Thân là chủ tịch thành phố, tuy chỉ là tạm thời, nhưng đối với khu trực thuộc của mình không có được nhận thức đầy đủ xác thực là không ổn thỏa.
Lăng Tiếu cùng đồng sự đã quay người rời đi lấy thức ăn cùng nước uống.
- Lăng Tiếu, thật không nghĩ tới cô lại quen với người thanh niên trẻ tuổi suất khí kia nha, là chuyện khi nào vậy?
Đồng sự ôm bả vai Lăng Tiếu cười hỏi.
- Lần rồi khi tuyết rơi thì có quen biết, người ta cũng không phải là công tử ca gì, anh ấy là quyền chủ tịch thành phố Đông Sơn.
Lăng Tiếu nói với đồng sự:
- Khi tôi quen biết anh ấy, anh ấy vẫn chỉ là bí thư Ban kỷ luật thanh tra Long Thành.
- Chủ tịch thành phố còn trẻ như vậy?
Đồng sự nghe xong hiển nhiên chấn động.
Hai người thì thầm hàn huyên một lát, sau đó Lăng Tiếu cùng đồng sự đẩy xe đi tới phục vụ thức ăn cùng nước uống cho hành khách chuyến bay.
Diệp Khai cùng Lý Hải ăn chút thức ăn, sau đó uống chút nước.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 9.3 /10 từ 3 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status