Quan môn

Chương 834: Lại gặp Trần Tĩnh


Đương nhiên rồi, đây chỉ là kế hoạch sơ bọ, muốn lấy được 10 cổ phần này, cũng không phải là việc dễ dàng như vậy, Thiệu Giang Bình chẳng những cần phải bảo đảm là trong vòng năm năm xí nghiệp phải tạo ra số lợi nhuận tương đương, đồng thời còn phải hướng ngân hàng kiến thiết phát triển trả một số tiền lớn.
Làm như vậy tự nhiên cũng là vi đề cao chất lượng xí nghiệp nhà nước tiến hành cải chế, làm một ít biện pháp dự phòng.
Dù sao đối với xí nghiệp đã tan vỡ rồi mà nói, đồ vật có thể lợi dụng được thật sự là không nhiều lắm, chỉ có một ít thiết bị, nhà xưởng, thổ địa cùng một bộ phận công nhân, hoặc là nhiều hơn nữa cũng có một ít mạng lưới quan hệ, mà đối với xí nghiệp chất lượng tốt mà nói, đó có thể chính là một cái cửa trên là có thể vận hành được xí nghiệp lớn.
Muốn đem một bộ phận lớn của xí nghiệp cổ quyền lấy đi, không móc ra một ít chân kim bạch ngân, cũng là chuyện không thể nào.
Tổng thể mà nói, Diệp Khai đối với tư tưởng chỉ đạo cải biến Lăng Cương, vẫn là lấy hình thức đến tiến hành, chỉ có điều là chấp hành nghiêm khắc hơn rất nhiều, rất nhiều điều khoản thoạt nhìn đều tương đối hà khắc, thoạt nhìn đối với tầng quản lý không có bao nhiêu béo bở đáng nói.
Nhưng mà trong lòng Thiệu Giang Bình không có bao nhiêu lo lắng, bởi vì đối với tình hình Lăng Cương, bây giờ hắn rất có lòng tin, hắn cũng biết không lâu sau đó, Diệp Khai có thể sẽ đem Lăng Cương cùng Long Cương liên hợp lại, đến lúc đó kết quả cường cường liên thủ, nhất định là lợi nhuận của công viêc này sẽ tăng thêm mãnh liệt, bởi vậy mới nói, lợi nhuận Lăng Cương nhất định sẽ đạt được tăng trưởng trên phạm vi lớn.
Như vậy mình bây giờ ký cái hợp đồng này mặc dù tương đối hà khắc, nhưng lợi nhuận thu lại sau 5 năm, ngoại trừ 5% cổ phần công ty Lăng Cương, ít nhất còn có hơn một tỷ tiền lãi.
Cùng với số tiền hắn tham nhũng trước kia bất đồng, số tiền này xác thực có thể yên tâm mà dùng, không cần lo lắng về vấn đề gì.
Bởi như vậy mà nói…, tâm tình của Thiệu tổng tự nhiên là vô cùng khoan khoái dễ chịu.
- Không kiêu không ngạo cố gắng phát triển.
Diệp Khai nhìn Thiệu Giang Bình mặt đỏ lừ, cười nói với hắn tám chữ, sau đó lại bổ sung:
- Cùng với Dư tổng của Hoa Đông thần vận liên hệ nhiều một chút, bên cạnh cô ấy có rất nhiều tình báo về kinh tế, có thể cung cấp cho ngươi tham khảo.
Hiện nay tổ chức tình báo kinh tế của Diệp Khai, đã dần dần đi vào quỹ đạo rồi, đại khái một năm cũng phải trả hơn 1 tỷ tài chính về việc này, nhưng mà hồi báo cũng tương đối kinh người, vì vậy mà diễn sinh ra các loại lợi ích kinh tế khó có thể đoán được, nói tóm lại là vô cùng có lợi.
- Sẽ không phụ kỳ vọng của Diệp chủ tịch.
Thiệu Giang Bình trịnh trọng gật đầu tỏ thái độ.
Nghi thức cử hành vào mười giờ sáng ngày 24, địa điểm ngay tại trong phòng họp mới của Lăng Cương.
Quy cách của phòng hội nghị này cũng tương đối cao, đại khái có thể chứa được 600 người đồng thời vào họp, các loại phương diện kiện toàn mà tiên tiến, đôi khi, trong thành phố mà họp cũng chạy đến nơi đây.
Khách có chừng khoảng ba trăm người, người của mình có hơn trăm người, còn dư lại chính là nhân viên phục vụ, còn có gần trăm người đến từ phóng viên truyền thông ở khắp nơi.
Nói tóm lại, 600 người ở trong phòng hội nghị lớn, coi như là bắt đầu làm việc, không còn chỗ ngồi.
Bởi vì có Bí thư Tỉnh ủy An Thanh Nguyên và Phó chủ tịch tỉnh cùng các quan viên quan trọng tham gia, còn có lãnh đạo Bộ ủy sở cấp quốc gia đến dự họp, cho nên đài truyền hình tỉnh Nhạn Nam đối với chuyện này cũng vô cùng trọng thị, phái ra tổ quay phim chuyên môn đến tiến hành quay trực tiếp toàn bộ hành trình, xe truyền hình trực tiếp liền đứng ở bên ngoài đại môn.
Lãnh đạo tỉnh cùng Cục trưởng bộ ủy quốc gia đều nói, đối với cái biến Lăng Cương biểu thị ra đại lực ủng hộ, bên phía Lăng Cương cũng làm một đoạn báo cáo công tác đơn giản, tỏ vẻ trên dưới xí nghiệp đã thống nhất tư tưởng, toàn lực làm tốt việc này.
Lãnh đạo nói chuyện cũng không chiếm nhiều thời gian, cộng lại ước chừng chỉ có nửa giờ, tiếp theo đó là biểu hiện thành quả của việc cải biến Lăng Cương, nội dung của phần này là nói cho tất cả mọi người cùng biết, bao gồm lãnh đạo các cấp và mọi người.
Các phóng viên cảm thấy hứng thú nhất, không phải là lãnh đạo nói chuyện, mà là cái điều khoản cụ thể, bọn hắn quan tâm nhất chính là một cái xí nghiệp tốt như vậy, đến tột cùng là ai bỏ ra cái giá lớn đến bao nhiêu, liền cầm vào trong tay?
Bất quá khi bọn hắn thấy được nội dung văn bản, biết được mặc dù Thiệu Giang Bình là cứu tinh của Lăng Cương, muốn lấy 10% cổ phần công ty, y nguyên muốn đầu tư năm trăm triệu tài chính vào Lăng Cương, nhưng thời điểm hắn muốn hoạch định kế hoạch lợi nhuận của 5 năm kế tiếp, đám người lập tức liền sôi trào.
Chuyện như vậy, quả thật chính là chưa bao giờ nghe, muốn dựa theo Lăng Cương làm việc, chắc hẳn người rời đi khi xí nghiệp nhà nước cải biến quốc hữu tài sản, sẽ lập tức giảm rất nhiều.
Dù sao đám người Thiệu Giang Bình sẽ phải gặp phong hiểm rất lớn, nếu như cái mục tiêu lợi nhuận này không có kết thúc thành công, chẳng những cổ phần công ty nên cầm cũng không lấy được, mà phần tài chính mình đầu nhập vào cũng trôi theo dòng nước.
Muốn lấy được lợi ích thuộc về mình, nhất định phải toàn lực ứng phó với công tác của Lăng Cương, chỉ có đem xí nghiệp làm cho tốt, mới có thể trở thành cổ đông của Lăng Cương, đạt được các loại tiền lãi, vân vân.
Các phóng viên nhạy cảm lập tức phát hiện đề tài, nếu như xí nghiệp cải biến đều có thể áp dụng như vậy, thì tranh chấp và mâu thuẫn bây giờ sẽ ít đi rất nhiều.
- Diệp chủ tịch…
Sau khi hôi nghị kết thúc, Diệp Khai từ trên hội nghị đi ra, đang lúc đinh rời đi, liền nghe được có người gọi hắn.
Nhìn lại, cũng là người quen, chính là Ban tổ chức phóng viên Trần Tĩnh, cũng là một trong mấy vị lãnh đạo phóng viên làm việc, ngay cả phụ thân Diệp Tử Bình cũng phải cho nàng mấy phần mặt mũi.
- Xin chào Trần phóng viên, không nghĩ tới ban tổ chức các cô cũng có người đến, cho nên tràng diện cải biến Lăng Cương lần thứ nhất sẽ được nổi tiếng rồi, ngay cả vị mỹ nữ phóng viên như cô cũng đều tới đây.
Diệp Khai nhìn Trần Tĩnh, lập tức nở nụ cười.
Đằng sau Trần Tĩnh, còn đi theo mấy vị nhân viên công tác đang khiêng camera, trên đó dán nhãn hiệu ban tổ chức đài truyền hình, hiển nhiên là nhân vật phỏng vấn một đường theo dõi quay chụp Trần Tĩnh.
Sau khi hai người nắm tay nhau, Trần Tĩnh liền nói:
- Không nghĩ tới ở chỗ này lại gặp được Diệp chủ tịch, ngài cũng được mời đến tham gia nghi thức cải biến Lăng Cương hay sao?
- Cái này là rõ ràng rồi.
Diệp Khai nghe xong liền cười nói:
- Bởi vì quan hệ công tác, Lăng Cương cũng là địa phương ta chiến đấu qua, hơn nữa ta đối với việc cải biến xí nghiệp nhà nước cũng có một chút tâm đắc, cho nên được mời tham gia hoạt động như vậy, cũng là có thể lý giải.
- Diệp chủ tịch ngài đối với việc cải biến Lăng Cương có ý kiến gì không?
Trần Tĩnh rất tự nhiên liền đưa ra vấn đề này.
Bây giờ đối với phương án cải biến Lăng Cương, mọi người đúng là có nhiều cách nghĩ khác nhau, có người nói quá hà khắc rồi, chỉ làm tổn thương người lãnh đạo, ngược lại sẽ khiến cho xí nghiệp cả biến không thành công, nói chuyện không thực tế, Lăng Cương vốn là không cách nào tạo ra được nhiều lợi nhuận như vậy, nói tóm lại, bây giờ là không nhận, làn gió chối bỏ đang chiếm chủ lưu.
- Chuyện này thật có ý tứ…
Diệp Khai nghe xong liền ngẫm nghĩ một chút, sau đó hồi đáp:
- Điều kiện trước kia quá nới lỏng, tất cả mọi người nói là tài sản quốc hữu trôi mất, hiện tại thì đề cao người làm quản lý lên, người quản lý đó phải cố gắng hơn trăm lần, mà không lấy được ích lợi của mình, vậy là mọi người nói như vậy là quá hà khắc, đây là sự tình không thể làm được, có phải hay không sẽ khiến cho người khác cảm thấy kỳ quái?
Trần Tĩnh dùng tay cầm microphone, nhìn hắn đang ở trước chính mình bày tỏ cách nhìn.
- Nếu như mà sự tình mà mỗi người đều làm được, dựa vào cái gì mà ngươi có thể trở thành cổ đông của xí nghiệp, mà chúng ta lại không có cơ hội? Chẳng lẽ chỉ là các ngươi có quan hệ nhân mạch, có địa vị, có quyền thế, có thể từ ngân hàng lấy được đầy đủ số tài chính để thu mua, mượn tiền của quốc gia, đem thu nhập của xí nghiệp vào trong túi mình, sau đó là đại phát hoành tài sao? Trong thiên hạ nào có chuyện dễ dàng như vậy?
Diệp Khai đưa ra một cái vấn đề vô cùng trọng yếu trong đó:
- Nếu như người có thể hoàn thành nhiệm vụ mà người khác không cách nào hoàn thành được, mới có thể chứng minh ngươi xác thực đối với cái xí nghiệp này hữu dụng, cũng chỉ có như vậy, ngươi mới có lý do trở thành cổ đông của cái xí nghiệp này.
- Cảm ơn Diệp chủ tịch, lời của ngài đối với chúng tôi rất có tính dẫn dắt.
Trần Tĩnh đối với microphone nói một câu, sau đó mới nói nhân viên công tác đóng camera lại.
- Tới đây vào lúc nào, tối hôm qua ta cũng không nhìn thấy các cô.
Diệp Khai liền hỏi Trần Tĩnh.
Kỳ thật quan hệ của hắn và Trần Tĩnh chỉ mới gặp mặt một lần mà thôi, chưa nói đến quen thuộc cỡ nào, chỉ là Trần Tĩnh không chỉ có vương bài là Ban tổ chức phóng viên, đông thời cũng kiêm nhiệm chức chủ trì các việc ở ngoài, cho nên Diệp Khai cũng không thể nói là hoàn toàn không biết nàng, hơn nữa Diệp Tử Bình giới thiệu, Diệp Khai cũng không thể hoàn toàn xem Trần Tĩnh là không tòn tại, dù sao đây cũng là vấn đề mặt mũi.
Các phóng viên, nhưng mà là vô miện chi vương, nhát là ban tổ chức phóng viên, cái này liền coi như là có miện chi vương rồi, bởi vì lúc nòa bọn họ cũng có thể treo một cái chức quan ở đằng trước, trực tiếp trao quyền cho cấp dưới chuyển đến chỗ khác để rèn luyện, rất có khả năng tham chính.
- Buổi sáng chúng tôi mới chạy tới đây, trước đó ở tỉnh Nhạn Nam có nhiệm vụ phỏng vấn.
Trần Tĩnh hồi đáp, sau đó còn nói thêm:
- Diệp chủ tịch trở về Đông Sơn đúng không?
- Ừ, tạm thời không trở về đó, ta muốn đi Bắc Kinh một chuyến, trong nhà có chút việc tư phải xử lý.
Diệp Khai hồi đáp.
- Là chuyện đính hôn?
Trần Tĩnh nghe xong, lập tức liền nở nụ cười.
- Làm sao cô cũng biết ?
Diệp Khai nghe xong, cảm thấy hơi kinh ngạc, bất quá hắn nghĩ lại, cũng cảm thấy chuyện này có cái gì ly kỳ, khứu giác linh mẫn nhất, chính là những ký giả này rồi :
- Vốn còn muốn khiêm tốn một chút, thoạt nhìn khả năng cũng không lớn rồi.
- Thân phận của các ngươi, đã chú định là không có khả năng không nổi tiếng.
Trần Tĩnh liền cười nói.
Diệp Khai nhẹ gật đầu, thầm nghĩ quả nhiên là thế, mặc dù hai nhà Diệp Sở đều hi vọng điệu thấp, nhưng mà một ít thân bằng hảo hữu lại không thể không thông báo, chuyện này chỉ cần vừa truyền ra, sẽ rất khó mà điệu thấp được.
- Bên này không còn chuyện gì nữa rồi, Diệp chủ tịch, có thời gian hay không, cùng đi uống một chén?
Trần Tĩnh đột nhiên hỏi:
- Tôi ngược lại là rất hy vọng lấy tin tức của anh đấy.
- Lấy tin tức thì thôi đi, ngược lại là tâm sự thì có thể.
Diệp Khai lập tức liền nở nụ cười.
Kỳ thật đối với phóng viên, nhất là phóng viên nổi danh, cần phải giữ gìn mối quan hệ đấy, ngươi khiến người ta tạo thế cho ngươi, kém xa việc người ta chủ động nói tốt cho ngươi, sự khác biệt này là rất lớn.
Cho nên, giữ gìn mối quan hệ, muốn từ bình thường mà bắt đầu, tạm thời như nước tới chân mới nhảy thì tác dụng cũng không lớn, mà hiệu quả cũng không tốt.
Lão Diệp gia cũng chẳng thiếu tài nguyên hệ thống tuyên truyền, nhưng phóng viên hữu lực cũng không ít.
Mặc dù nói hệ thống tuyên truyền là do bản thân tự duy trì, nhưng với tư cách là phát ngôn chính thống nên nhất định phải có lập trường riêng, phục vụ cho đại cục, cho nên các phóng viên cũng không thể duy trì lập trường của bản thân được. Bằng không mà nói, bọn họ cũng sẽ không thể tiếp tục sinh tồn trong thể chế như hiện nay được.
Đương nhiên cũng không thiếu những phóng viên thoạt nhìn cũng có cá tính, bọn họ luôn yêu thích nghiên cứu căn nguyên của vấn đề, hoặc là vạch trần một số việc không lành mạnh của xã hội, làm cho chính quyền địa phương cảm thấy không còn chút mật mũi nào. Hết lần này tới lần khác, những ký giả này dường như có được bối cảnh mạnh mẽ, lại cho bọn họ không có cách nào trừng trị được.
Dần dà, những ký giả này được coi là hóa thân của chính nghĩa trong mắt người dân, là những người vì dân chờ lệnh thay trời hành đạo.
Đối với những người như thế, Diệp Khai đương nhiên biết rõ là chuyện gì xảy ra.
Phải nói, đó chính là tác dụng của “hiệu ứng cá nheo”.
- Cái gì, anh nói chúng tôi là cá nheo?
Trần Tĩnh đang uống đồ uống, nghe câu nói của Diệp Khai lập tức có chút thái độ không hài lòng, đáp lại:
- Ý của anh là nói, miệng của tôi rất lớn, giống như cá nheo đó hả?
- Hoàn toàn không phải là ý này, là cô hiểu sai rồi.
Diệp Khai nghe xong, không khỏi nở nụ cười.
Sau khi hai người rời khỏi hội trường liền tới một bên uống đồ uống lạnh.
Hiện tại thời tiết đã nóng lên, đứng dưới khu có nhiều bóng cây, uống chút đồ uống lạnh, ăn chút đồ ăn nhẹ tính hà đúng là sự lựa chọn tuyệt vời. Đám người Lý hải ngồi một bên vừa ăn uống tán gẫu, trên thực tế chính là đang làm công tác bảo vệ cho Diệp Khai.
- Thế thì là anh có ý gì cơ chứ?
Trần Tĩnh đúng là không hiểu rõ lắm, cái “hiệu ứng cá nheo” mà Diệp Khai nói có nghĩa là gì.
- Người Na Uy thích ăn cá Xác- đin, nhất là cá sóng. Người Na Uy sau khi bắt được cá Xác – đin ở trên biển, nếu như có thể làm cho chúng nó còn sóng mà cập cảng thì giá bán cao hơn giá chết rồi gấp bội. Nhưng mà, bởi vì cá Xác – đin trời sinh tính lười biếng, không thích vận động, mà quãng đường trở lại cảng xuất phát lại rất dài, cho nên đám cá Xác- đin sau khi được đưa về bến tàu thì thường đã chết hết rồi. Cho dù có còn con nào sóng thì cũng đã là hấp hối.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 9.3 /10 từ 3 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status