Quan môn

Chương 863: Nhân sinh như đùa giỡn, toàn bộ nhờ diễn xuất


Diệp Khai muốn nói tôi thì thích vận động trên giường, nhưng khi liếc mắt nhìn Uông Tình thấy bộ dạng đứng đắn của nàng, cũng không tiện nói đùa kiểu này, chỉ đáp:
- Yêu thích của tôi thì nhiều lắm, gần đây ngược lại có hứng thú đối với bắn súng, đang luyện tập bắn bia di động. Có lẽ qua thêm một thời gian sẽ thử học súng bắn tỉa.
- Yêu thích của anh thật đúng là đặc biệt…
Uông Tình nghe xong lại nói:
- Không chừng nếu anh vào bộ đội sớm muộn gì cũng là một tướng quân.
Theo Uông Tình xem ra, lực ảnh hưởng của Diệp gia trong quân đội vốn đã rất lớn, nếu như Diệp Khai tòng quân như vậy tốc độ lên chức khẳng định sẽ rất nhanh, dù sao bên trong hệ thống quân đội chỉ cần lập nhiều công lớn thì khả năng được đặc biệt lên chức vẫn thật lớn, muốn tấn thăng làm tướng quân tuyệt đối không qua ba mươi lăm tuổi.
Đương nhiên Uông Tình cũng đã biết hiện tại hình như Diệp Khai cũng đã có một thân phận tướng quân, nhưng còn lợi dụng thân phận này giáo huấn qua lão tử nàng Đường Tế Xuyên, chỉ nhìn hình dáng vẻ mặt lúc ấy của cha nàng, nàng liền biết rõ thân phận kia của Diệp Khai hẳn là thật sự, chỉ là thân phận đó của Diệp Khai tựa hồ khó thể công khai, bình thường sẽ không đem ra dùng.
Diệp Khai chỉ cười cười, không nói tiếp chuyện gì về vấn đề này, kỳ thật hắn nhất định sẽ không tiến vào hệ thống quân đội, bởi vì Diệp gia có tính toán lâu dài trong tương lai, kỳ vọng về Diệp Khai rất cao, không khả năng đem cực hạn phát triển của hắn đặt vào trong hệ thống quân đội.
Phải biết rằng nếu hắn tiến vào quân đội, như vậy ngày sau xuất thân sẽ mang theo dấu vết của quân đội, muốn bước lên cao hơn sẽ khó khăn vô cùng.
Dù sao trong cách cục chính trị hiện tại vô luận là trong hay ngoài đối với chủ đề quân đội chính phủ đều đặc biệt mẫn cảm, nếu như trong một chính phủ mà các thành viên đại đa số đều là nhân vật có bối cảnh quân đội, khẳng định sẽ bị người lên án.
- Anh đính hôn với Sở đại tiểu thư, vì sao không phát thiệp mời cho tôi đây?
Uông Tình bỗng nhiên hỏi.
- Ah?
Diệp Khai nghe xong thoáng sửng sốt, sau đó lại do dự đáp:
- Chuyện này hoàn toàn không phải do tôi an bài, tôi chỉ là một diễn viên chủ yếu trong đó mà thôi!
Trên thực tế xác thực đúng như lời của Diệp Khai, trong buổi tiệc đính hôn hắn chỉ là một diễn viên, chuyện cần làm là dựa theo kịch bản mà Diệp Kiến Hoan sắp xếp, chỉ cần biểu hieenjd dược khí chất cao quý cùng phong độ ưu nhã của bản thân, làm người trong nhà cảm thấy thật có mặt mũi là được.
- Ha ha, diễn viên, anh nói chuyện nghe thật thú vị!
Uông Tình nghe xong suy nghĩ một thoáng câu nói của Diệp Khai, cảm thấy thật thú vị, nhưng lại hỏi thêm một câu:
- Ý của anh là nói, khi anh ở chung với Sở đại tiểu thư, thành phần biểu diễn chiếm đa số sao?
Nhưng vừa hỏi ra câu hỏi này, Uông Tình liền cảm thấy mình có chút lỗ mãng, sau đó rất nhanh giải thích:
- Tôi hỏi câu này có chút đường đột rồi, chỉ là cảm thấy chúng ta là bạn thân, cho nên mới lắm miệng hỏi như vậy, anh bỏ qua cho.
- Không có gì!
Diệp Khai khoát tay, trong nội tâm cũng cân nhắc câu hỏi của Uông Tình.
- Kỳ thật câu hỏi đó cũng không có gì, nhân sinh thật giống như một vở kịch, khi sinh hoạt bên trong tất cả chúng ta đều là diễn viên, đồng thời cũng là đạo diễn, mà người biểu diễn trang bức cũng là nhân vật nổi bật. Chúng ta đều sắm đủ loại vai trong cuộc sống, đều cố gắng đạt tới mức một diễn viên thật tốt, diễn bất cứ vai gì cũng phải biết cách thoát khỏi hình ảnh của nhân vật đã diễn trước đó, nhân sinh như cuộc chơi, toàn bộ nhờ vào biểu diễn thôi.
- Anh nói chuyện thật giảo hoạt, biết rõ anh đang lảng tránh vấn đề, nhưng nghe anh nói chuyện lại vô cùng có đạo lý.
Sau khi Uông Tình nghe xong, mặc dù đối với lời nói của Diệp Khai có chút cảm xúc nhưng vẫn phát hiện tuy người này nói ra có vẻ thật nhiều nhưng trên thực tế lại giống như chưa nói gì.
Diệp Khai hoàn toàn đem vấn đề cá nhân của hắn dùng vấn đề chung của toàn xã hội nhân loại làm che giấu.
- Ha ha, cô muốn nghĩ như vậy cũng được.
Diệp Khai thấy Uông Tình không mắc mưu, liền nở nụ cười:
- Kỳ thật chúng ta đang sinh hoạt trong xã hội lừa gạt cùng bị lừa gạt, tổn thương cùng bị tổn thương, lúc mới bắt đầu mình luôn toàn tâm toàn ý đi làm một sự kiện, đi yêu một người. Thẳng đến về sau mới hiểu được chuyện mình làm đều sai, vì vậy lại đi tổn thương người khác, sau đó lại bị người khác tổn thương, có đôi khi chúng ta cũng không phân biệt được cái gì là thật, cái gì là giả, cái gì là yêu mà như thế nào là hận? Đến cuối cùng chúng ta sẽ mang mặt nạ lên cho mình, đem chân thật mình che giấu, đi đối mặt hoàn cảnh bất đồng, đi đối mặt đủ loại người, thế cho nên đến cuối cùng chúng ta cũng không biết mình tột cùng là ai? Là người như thế nào?
- Theo lời nói này của anh, kỳ thật anh làm quan là phải hiểu cách đóng gói chính mình, đem mình chế tạo thành một ông vua màn ảnh biểu diễn thành công!
Uông Tình nói ra.
- Ha ha…
Diệp Khai cười cười bưng chén trà lên uống.
Đề tài này nhìn qua như nhẹ nhõm nhưng khi cẩn thận suy nghĩ một chút lại cảm thấy có vẻ nặng nề.
Trên thực tế theo Diệp Khai suy nghĩ nhân sinh giống như một đoàn tàu, chỉ cần đã khai ra thì không thể quay đầu lại.
Ngồi trên đoàn tàu chỉ có thể nhìn thấy phong cảnh ven đường, phong cảnh của thời khắc đó nhưng không nhìn thấy được tuyến cuối cùng.
- Có lẽ anh nói thật có đạo lý, nhưng cho tới bây giờ tôi cũng không hiểu rõ bản thân tôi muốn diễn nhân vật gì, càng chưa nói tới muốn làm ra kịch bản như thế nào.
Trong mắt Uông Tình lộ vẻ mê mang.
- Việc này cũng rất bình thường, đối với đại đa số người mà nói, tuồng vui của nhân sinh đều không có sẵn kịch bản thôi.
Diệp Khai gật đầu đáp:
- Đối với những con cháu thế gia như chúng ta, khả năng sống tốt hơn được một chút, nhân sinh của chúng tan gay khi chúng ta còn chưa sinh ra đã được quy hoạch xong rồi, chuyện chúng ta cần làm chẳng qua chỉ là chọn một kịch bản thích hợp với chính mình sau đó đi diễn tốt nó mà thôi.
- Cũng đúng!
Uông Tình nghe xong gật đầu nói:
- Kịch bản là kịch bản tốt, đạo diễn là đạo diễn tốt, nhưng có thể diễn xuất tốt hay không, mấu chốt phải xem chính bản thân diễn viên rồi.
Diệp Khai búng ngón tay, cười gật đầu:
- Đúng vậy, mấu chốt là phải xem diễn viên, nếu không diễn được sớm muộn sẽ bị người kéo xuống, muốn thành công nhất định phải trở thành vua màn ảnh mới được.
Ở trước kia Diệp Khai đối với tương lai của mình cũng cảm thấy tỉnh tỉnh mê mê, chỉ cảm thấy mình có thêm vài chục năm kinh nghiệm nhân sinh, như vậy không thể phụ lòng một thân bổn sự, phải làm chút việc gì đó vì gia tộc, vì quốc gia mà xuất lực.
Hiện tại cẩn thận suy nghĩ lại muốn thực hiện được mục tiêu này chỉ phải làm cho mình trở thành nhân vật chói mắt trên sân khấu thì mới có thể.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 9.3 /10 từ 3 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status