Quân nhân tại thượng

CHƯƠNG 232: KHÔNG NỠ BỎ ĐI



CHƯƠNG 232: KHÔNG NỠ BỎ ĐI

Chung Thủy Linh ngủ một giấc đến hừng đông, ngày hôm sau tỉnh lại thì bên ngoài trời đã sáng tỏ, có điều nhìn đồng hồ báo thức đặt ở trên tủ đầu giường, bây giờ cũng chưa đến bảy giờ.

Nằm ở trên giường hít sâu một hơi, dường như có thể cảm nhận được cảm giác mới mẻ trong không khí vào buổi sớm mai.

Quay đầu nhìn về phía bên cạnh, Tô Cẩn Nghiêm tối ngày hôm qua nằm ở bên cạnh của mình lúc này đã không còn nữa, nhưng mà hình như cô nghe thấy trong phòng tắm truyền đến tiếng vòi hoa sen đang mở và có người đang tắm rửa.

Cô biết là Tô Cẩn Nghiêm ở bên trong, nhớ lại tất cả những chuyện ngày hôm qua, khiến cô có chút không nhịn được cười. Một tay chống đầu nghiêng người qua nhìn về phía nhà tắm, cảm giác được sự tồn tại của anh, không hiểu sao cô lại cảm thấy an tâm.

Tô Cẩn Nghiêm tắm xong thì trực tiếp quấn cái khăn tắm liền đi ra từ bên trong, bên tay còn cầm theo chiếc khăn lông lau tóc còn ướt, đang đi về phía bên này. Lúc nhìn thấy Chung Thủy Linh ở trên giường đã tỉnh dậy, thậm chí còn dùng một tay chống đỡ đầu đang theo dõi mình, cười khẽ một tiếng rồi đi về phía cô, hỏi: “Anh làm em tỉnh hả?”

Chung Thủy Linh lắc đầu, mắt nhìn chằm chằm vào gương mặt của anh, thật ra thì tối ngày hôm qua cô ngủ sớm, mặc dù sau đó anh trở về lúc nửa đêm, hai người bọn họ cùng nhau phân tích và giải thích cuộc cải lộn vào buổi chiều ngày hôm qua, nhưng mà một ngày này hai người đều bởi vì chuyện này mà có vẻ hơi mỏi mệt, cho nên vừa nằm xuống cũng không bao lâu thì liền trực tiếp ngủ thiếp đi.

Tô Cẩn Nghiêm vừa lau tóc vừa ngồi xuống bên cạnh giường, đưa tay sờ lên mặt của cô, hỏi: “Thức dậy luôn không? Hay là muốn ngủ thêm một chút nữa?” Nếu như cô muốn thức dậy thì anh sẽ ra ngoài làm một buổi sáng đơn giản cho cô, để một lát nữa cô ra thì có thể lập tức ăn rồi.

Chung Thủy Linh lắc đầu, đột nhiên đưa tay ra ôm cổ của anh, lại dùng sức một cái liền kéo cả người anh đến trước mặt của mình, mỉm cười tà mị nhìn anh.

Tô Cẩn Nghiêm không nghĩ đến cô lại đột nhiên ra tay như thế, cả người không kịp phòng bị thiếu chút nữa đã đè lên trên người của cô, chiếc khăn lông dùng để lau tóc cũng xém rơi xuống, cúi người như thế này nhìn cô, giọt nước ở trên tóc trực tiếp nhiễu xuống trên mặt của cô.





Bất ngờ thì bất ngờ, đột nhiên thì đột nhiên, sau khi Tô Cẩn Nghiêm kịp phản ứng, ngược lại mang theo ý cười nhìn người ở phía dưới của mình, nói: “Bộ dạng này của em cũng hay quá ha!”

Chung Thủy Linh cố ý nhíu mày, đôi mắt to trừng anh, hỏi: “Anh cảm thấy không tốt hả?”

Tô Cẩn Nghiêm cười cười, đưa tay lau mấy giọt nước trên tóc của mình rơi xuống trên mặt cô, cố ý đè thấp giọng nói ở bên tai của cô: “Em không biết hả? Đàn ông vào lúc sáng sớm cực kì dễ dàng xúc động.”

Chung Thủy Linh cười nhẹ, cố ý đưa tay sờ soạn nửa thân trên của anh, cũng cười nói với anh: “Em biết chứ, nhưng mà em muốn thử xem.” Lúc nói như vậy, còn cố ý nhướng nhướng mày với anh, thái độ kia rất có tính khiêu khích.

“Vui lòng thành toàn!” Tô Cẩn Nghiêm rướn người lên phía trước, cũng không cho cô có cơ hội thay đổi ý định, trực tiếp dùng miệng của mình ngăn chặn môi của cô lại.

Sau đó cơn gió mát lạnh vào buổi sáng sớm cùng với sự vận động nóng bỏng trong phòng trực tiếp trình diễn, âm thanh vui cười từ lúc bắt đầu chậm rãi biến thành tiếng gầm nhẹ và thở dốc.

Chờ đến lúc Chung Thủy Linh thức dậy từ trên giờng, đi ra ngoài ăn sáng thì cũng đã sắp mười giờ rồi.

Ngồi trên bàn ăn bữa sáng, Chung Thủy Linh cảm thấy cả người mình đều không có sức lực gì, nhất là hai chân còn đang bất lực muốn phát run, cô bắt đầu cảm thấy hối hận vì hành vi cố ý khiêu khích không sợ chết của mình vào buổi sáng, chỉ là lúc này hối hận thì còn có thể làm được cái gì nữa.

Tô Cẩn Nghiêm bưng cơm bọc trứng cà chua ra nhìn cô một chút rồi cười nói: “Ăn nhanh đi, bổ sung thể lực.”

Nghe vậy, Chung Thủy Linh tức giận trợn mắt nhìn anh một chút, cố ý cười lạnh nói: “Còn không phải là bởi vì anh hả?” Nếu không thì sao mới sáng sớm cô lại cần bổ sung thể lực, đáng giận nhất là rõ ràng anh mới là người ra sức nhiều nhất, nhưng mà lúc này anh lại trông giống như là người không có việc gì, không thể nhìn ra được một chút mệt mỏi nào.

Vừa nghĩ đến cái này, Chung Thủy Linh càng cảm thấy bất mãn và không cam tâm, tay cầm đũa, mắt nhìn anh, nhỏ giọng mà nói: “Sao anh lại giống như người không có việc gì vậy, chẳng lẽ là anh không mệt chút nào hả?”

Tô Cẩn Nghiêm mang phần của mình từ trong phòng bếp ra, ngồi xuống đối diện cô, mỉm cười trả lời vấn đề của cô: “Nếu không thì em thử lại lần nữa đi, xem xem anh có thể mệt mỏi hay không.”

Mặt của Chung Thủy Linh đỏ lên, nhìn anh rồi nói: “Anh lưu manh!” Nói xong cũng không dám nhìn anh, tự mình nhanh chóng ăn phần của mình.

Thấy cô như thế này, Tô Cẩn Nghiêm rất không tử tế mà trực tiếp cười to lên.





Nhìn anh cười như thế này, Chung Thủy Linh quả thật vừa bực mình vừa buồn cười, nhưng mà lại không có cách nào với anh.

Bởi vì chiều hôm nay Tô Cẩn Nghiêm phải lập tức trở về đơn vị, sau đó quay trở lại đại đội của anh cùng với những người lính tinh anh đã được tuyển chọn trong lần này.

Cho nên vừa mới ăn cơm xong, Chung Thủy Linh liền lập tức có một loại thương cảm lúc chia xa.

Trong thời gian ngắn ngủi hai ngày, cô còn cảm thấy là mình ở cùng với anh chưa đủ, lúc này lại phải tách ra.

Nhìn chằm chằm vào cái dĩa mà đột nhiên không nói chuyện, im lặng cúi đầu, ngay cả biểu cảm cũng bắt đầu trở nên hơi nghiêm túc.

Tô Cẩn Nghiêm đương nhiên cảm giác được cảm xúc của cô đã thay đổi, nhìn cô rồi nói: “Thật sự đã suy nghĩ kỹ muốn đến quân đội với anh rồi ư?”

Nghe vậy, Chung Thủy Linh ngẩng đầu lên nhìn anh với biểu cảm kiên định: “Đương nhiên rồi!” Mặc dù đã nói là mình phải xử lý tốt chuyện của mình thì sẽ đi theo với anh qua bên đó, nhưng mà hai ngày này chia xa nhau vẫn để cho cô không khỏi có chút thương cảm.

Thấy biểu cảm của cô rất chắc chắn, Tô Cẩn Nghiêm không nói gì thêm nữa, gật gật đầu nói: “Được rồi, vậy đến lúc đó anh chờ em ở bên kia."

Chung Thủy Linh cười cười với anh, dùng sức gật đầu.

Bởi vì lần này phải về cùng với mọi người trong quân đội, cho nên đợi một lát nữa Tô Cẩn Nghiêm nhất định phải trở về sớm hơn để tập hợp với bọn người anh Phan ở quân khu bên kia.

Mặc dù là không nỡ, nhưng Chung Thủy Linh cũng không nói một chữ nào là muốn anh ở lại, chỉ im lặng đứng dậy chuẩn bị tiễn anh đi đến quân đội.

Tô Cẩn Nghiêm nhìn cô đang xếp quần áo cho mình, đứng ở cửa, khóe miệng nhàn nhạt mang theo ý cười. Tối ngày hôm qua trên xe trở về, Cố Hoàng Liên đã nói cô ấy yêu anh dữ lắm. Thật ra thì sao anh không như vậy được, không nỡ để cô rơi một giọt nước mắt, bởi vì biết cô chờ anh ở đây, cho nên dù vừa mới hoàn thành nhiệm vụ mệt mỏi đến cỡ nào, khoảng cách xa đến cỡ nào, anh đều muốn trở về để nhìn cô một cái. Dù chỉ là nghỉ ngơi một bữa tối, ôm cô chìm vào giấc ngủ, ngày hôm sau tỉnh dậy có thể nhìn thấy được cô giống như con mèo nhỏ núp ở trong ngực của mình, anh đã cảm thấy rất thỏa mãn, cảm thấy đây là một chuyện tốt đẹp nhất trên đời này.

Chung Thủy Linh sắp xếp xong đồ đạc cho anh, quay người lại nhìn anh, thấy anh đang nhìn mình chằm chằm, cười với anh rồi nói: “Đi thôi, em đưa anh đến quân đội.”

Tô Cẩn Nghiêm đi lên đưa tay cầm lấy cái ba lô ở trong tay của cô trực tiếp bỏ xuống đất, sau đó hai tay nâng mặt của cô lên, dùng sức hôn sâu. Cũng không biết là hôn bao lâu, lúc này mới chịu buông ra, cái trán đang đặt ở trên trán của cô, anh nói: “Anh tự mình đi được, em đừng tiễn anh.”

“Nhưng mà..." Chung Thủy Linh muốn nói cái gì đó, lại bị đánh gãy.

Giọng nói trầm thấp của Tô Cẩn Nghiêm vang lên: “Nhìn em đi thì anh sẽ không nỡ bỏ đi..."
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7.6 /10 từ 17 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status