Quan sách

Chương 1296: Phân chia lôi kéo!


Nhiều năm trước Mã Bách Khôn và Trần Kinh đã từng gặp mặt nhau.

Ấn tượng sâu sắc nhất mà Mã Bách Khôn để lại cho Trần Kinh đó là ông ta là một người rất mạnh mẽ, rất kiêu ngạo, đàn ông Đông Bắc, thân hình vạm vỡ, uy nghiêm ngút trời, gặp người khác luôn ở tư thế ngửa mặt lên nhìn, dáng vẻ rất oai phong.

Nhưng hôm nay, Mã Bách Khôn hoàn toàn khác so với ấn tượng của Trần Kinh về ông ta.

Một vài năm không gặp, Mã Bách Khôn đã già đi rất nhiều, mái tóc hoa râm, cái lưng thẳng trước kia không còn thẳng như vậy nữa.

Ông ta bước vào cửa nhìn thấy Trần Kinh, có chút ngạc nhiên, rồi liền vội đưa tay ra, nở một nụ cười, khách khí nói: -Là Trưởng ban thư kí Trần có phải không! Xin chào, xin chào! Sáng nay Bí thư còn giấu tôi, nói là có một nhân viên quan trọng đi cùng, hóa ra là anh!

Trần Kinh nghe thấy từ "anh", hắn có chút ngạc nhiên.

Nói về tư cách, tư cách của Mã Bách Khôn cũng không lâu hơn Trần Kinh bao nhiêu, cấp bậc của hai người như nhau, đều là cấp Phó bộ, còn về tuổi tác, Mã Bách Khôn lớn hơn Trần Kinh hai mươi tuổi.

Nhưng Mã Bách Khôn lại nói ra từ "anh" một cách tự nhiên như vậy, điều này thể hiện rõ tâm thái hiện giờ của ông ta.

Quyền hành không còn, vẻ oai phong ngày xưa bây giờ khó có thể tìm lại được ở trên người ông ta.

Đây chính là quan trường, chính là nguyên nhân mà những người trong quan trường ai cũng theo đuổi quyền lực, quyền thế đối với một số người quan trọng hơn mạng sống, nó chính là linh hồn của họ.

Một khi mất đi quyền lực, linh hồn cũng sẽ không còn, con người hoàn toàn thay đổi.

Trần Kinh bỗng nhiên có rất nhiều cảm xúc, hắn nhiệt tình mời Mã Bách Khôn ngồi xuống.

Lúc đó Ngũ Đại Minh cũng từ phòng sách bước ra, Mã Bách Khôn đứng dậy một lần nữa.

Ngũ Đại Minh cười lớn, giọng của ông ta vang vọng: -Lão Mã, hôm nay chúng ta ăn món ếch đá xào lăn, là món mà anh thích nhất, vừa rồi nhà bếp có gọi tới, đã sắp xếp ổn thỏa rồi. Chúng ta đi luôn tới đó thôi!

Ba người, món ăn không nhiều, nhưng mỗi món ăn đều được trình bày rất tinh tế.

Ếch đá xào lăn là món chính, mùi vị của món ăn này khó mà có thể miêu tả được.

Bình thường ếch đá đều sống ở môi trường hoang dã ẩm ướt, nó không phù hợp để con người nuôi, thường là vào buổi tối mùa hè, người dân vùng núi sẽ đi bắt chúng.

Mà thời tiết mùa hè thì rất là nóng, vùng đất mát mẻ lạnh lẽo lại là nơi có rất nhiều rắn độc sinh sống, trước kia Trần Kinh còn công tác ở Lễ Hà, thường xuyên nghe tin có người dân vùng núi vì bắt ếch mà bị rắn độc cắn chết.

Thịt của ếch đá rất tươi ngon, và có một mùi thơm rất tự nhiên. Nếu biết cách chế biến, thì hương vị rất tuyệt vời.

Đĩa ếch đá vừa rồi Trần Kinh nhìn thấy, nếu tính thành tiền, thì ít nhất cũng phải mất mấy triệu mới có thể ăn được.

Thức ăn ngon, tất nhiên phải có rượu ngon rồi.

Ngũ Đại Minh đề nghị uống rượu Mao Đài. Ba người ba bình rượu Mao Đài, Mã Bách Khôn tất nhiên là không từ chối.

Trên bàn rượu, Mã Bách Khôn luôn khen Trần Kinh, nói là năm đó đã biết tiền đồ của Trần Kinh rộng mở, nhưng không nghĩ là Trần Kinh trưởng thành nhanh như vậy, hiện giờ đã trở thành một thành viên trong các lãnh đạo cao cấp của Sở Giang.

Ông ta lại nói hiện giờ chuyên gia trị quốc, tài tử quản gia, Sở Giang xuất tài tử.

Đầu tiên Ngũ Đại Minh chính là đại tài tử, Trần Kinh có danh tiếng tài tử số một của Sở Giang, viết văn rất được. Đều là những người tài hoa, sự nghiệp và tiền đồ của Đảng sau này, đều nằm trong tay những người trẻ tuổi như Trần Kinh.

Mã Bách Khôn nói rất hay, xuất khẩu thành văn, lời lẽ rất khôn khéo.

Trong lòng Trần Kinh chỉ thầm cười, hắn còn nhớ năm đó lúc hắn còn đảm nhiệm chức Phó bí thư Đức Cao, có một lần hắn tới Sở tài chính có công chuyện và đã tình cờ gặp Mã Bách Khôn ở trước cổng Sở tài chính.

Hắn khách khí chào hỏi, Mã Bách Khôn cũng chỉ liếc nhìn hắn một cái, rồi gật đầu một cách đầy kiêu ngạo, sau đó không thèm để ý tới Trần Kinh.

Hiện giờ ông ta lại nói năm đó coi trọng hắn, đấy không phải là nói linh tinh sao?

Nhưng điểm thú vị nhất trên quan trường chính là đây, hai bên đều biết là nói linh tinh, nhưng người nói rất chân thành, nên Trần Kinh cũng khiêm tốn đáp lại, nếu không thì làm sao có thể kết giao với nhau được?

Trong quan trường, kết giao chính là quan hệ, chính là giao thiệp với nhau.

Sợ rằng lợi ích của mọi người đều giống nhau, nhưng nếu không có giao tình với nhau, thì chắc rằng sẽ bị gò ép, không thể hoàn thành công việc và không thể leo lên cao được.

Dường như chỉ có như vậy, mới có thể danh chính ngôn thuận, như vậy mọi người mới có thể vui vẻ hợp tác.

Đây chính là thể hiện văn hóa của người dân, đây cũng giải thích tại sao các hệ trong nước cộng hòa chủ yếu là họ hàng, bạn bè thân thiết, bạn học, đồng hương.

Tất nhiên mọi mối giao tình đều là cái vỏ bọc bên ngoài, cái thực sự bên trong đó là lợi ích.

Cái gì gọi là không cùng chí hướng không thể cùng nhau mưu đồ nghiệp lớn, lợi ích của mọi người không giống nhau, chính là không có cơ sở hợp tác với nhau, tất nhiên là mãi mãi sẽ không thể cùng phe với nhau được.

Cho dù giao tình với nhau thân thiết thế nào, dù năm đó là bạn học tốt thế nào, là anh em tốt đến đâu, lợi ích xung đột, thì sẽ trở mặt không nhận người quen, có khi còn đánh nhau tới mức một sống một còn.

Hiện giờ trên cái bàn này, Ngũ Đại Minh là người có thân phận đặc biệt, ông ta là người đứng đầu Tỉnh ủy, lời ít mà ý nhiều, hơn nữa chủ yếu là nói về Trần Kinh và Mã Bách Khôn, hai người đều chúc rượu Ngũ Đại Minh, bọn họ càng nói chuyện thì càng hiểu nhau hơn.

Ăn xong một bữa cơm, quan hệ giữa hai người được kéo gần hơn rất nhiều.

Sau bữa cơm, Trần Kinh đích thân đi pha trà rồi mọi người cùng ngồi nói chuyện, ngồi uống trà hơn một tiếng đồng hồ, thì đến giờ Ngũ Đại Minh đi tắm nước nóng.

Trần Kinh và Mã Bách Khôn đều thay quần áo đi vào suối nước nóng, vì Ngũ Đại Minh có bệnh ở da, nên ông ta có một suối nhỏ dành riêng cho mình, Trần Kinh và Mã Bách Khôn cùng ngâm mình trong một cái suối lớn khác.

Trong phòng tắm, nước bốc hơi lên nghi ngút, hai người bọn họ đều nằm ngửa ra, bên cạnh có hai người mát xa cho họ, ngoài ra không có người nào xung quanh đó.

Trần Kinh nói: -Phó chủ nhiệm Mã, tửu lượng của anh cũng thật cao. Một chút rượu vừa rồi, đủ cho anh không?

Mã Bách Khôn lắc đầu nói: -Không được, Trưởng ban thư kí, bây giờ tôi không còn được như trước nữa rồi. Người già đi bệnh cũng nhiều hơn, tôi hiện giờ bị huyết áp cao, ngày thường gần như là tôi không uống rượu, hôm nay cùng Bí thư và Trưởng ban thư kí ăn cơm, nên tôi cũng liều mạng để uống cùng hai người!

Trần Kinh cảm thán: -Phó chủ nhiệm Mã, còn lâu nữa anh mới nghỉ hưu, 65 tuổi mới tới hạn, anh chắc vẫn còn chục năm nữa!

Trần Kinh dừng lại một lúc, rồi nói tiếp: -Trưa nay Bí thư nói với tôi là anh và ông ta cùng tuổi với nhau, tư cách của hai người cũng tương đương nhau, tài của anh thậm chí còn hơn ông ta, hiện giờ ở tuổi này, ông ta hi vọng anh có thể càng già càng dẻo dai, vì công cuộc kiến thiết Sở Giang mà góp thêm một viên gạch!

Mã Bách Khôn cười lớn, liên tục khua tay, nói: -Đó là Bí thư khiêm tốn đó thôi, Trưởng ban thư kí cậu đừng tâng bốc tôi nữa. Nhưng điều cuối cùng cậu nói, Bí thư cũng đã nói đúng tâm sự của tôi, hiện giờ Sở Giang đang trong giai đoạn phát triển quan trọng, lòng người có chút bất ổn, một số cán bộ vẫn có suy nghĩ không được đúng đắn.

Thậm chí một số đồng chí lãnh đạo vẫn có lòng riêng, không tập trung vào công việc, đôi lúc khiến cho người ta chỉ biết thở dài than vãn!

Trần Kinh nói:

-Phó chủ nhiệm Mã, lần này Tỉnh ủy dành một sự ủng hộ rất lớn cho công tác của Hội đồng nhân dân, trong đó có một chính sách dành riêng cổ vũ cho các đồng chí vượt qua khó khăn thể hiện được tài năng của mình, phát huy được tính năng động của từng người. Chính là phải tăng cường quyền lực của lãnh đạo phân quản, phải luân chuyển quyền lực.

Nhất là người đứng đầu không thể phân quản quá nhiều công việc, không thể lộng quyền, tôi thấy ý nghĩa của chính sách này rất quan trọng.

Hiện giờ bốn cấp bộ ban ngành của chúng ta, phải đồng tâm hiệp lực, cùng nhau đẩy mạnh việc cải cách cán bộ, anh nói xem?

Mã Bách Khôn không hề do dự, liên tục gật đầu, nói: -Cải cách này tốt, điều này thể hiện rõ sự rộng lượng của Bí thư, thể hiện sự đức độ của các lãnh đạo Tỉnh ủy. Cá nhân tôi hết sức ủng hộ cải cách có tính tích cực này, Hội đồng nhân dân chúng tôi cũng sẽ ủng hộ cải cách tích cực này.

Mã Bách Khôn là Phó chủ nhiệm thứ nhất của Hội đồng nhân dân, lập trường của ông ta khi nói câu đó rất rõ ràng, tuy giọng điệu không để lộ bất kì điều gì bất mãn với Lã Quân Niên.

Nhưng Trần Kinh và ông ta là người có thân phận thế nào? Làm quan tới cấp bậc này, phải chú trọng tới lời nói, có nhiều việc chỉ có thể làm không thể nói, có những lời chỉ được nghĩ không được nói.

Có những chuyện chỉ có thể nói câu đầu, không thể nói câu cuối, bất cứ lời nói nào cũng không thể nói trắng ra được, đây chính là cái gọi là lời nói chốn quan trường.

Thái độ của Mã Bách Khôn rất tích cực, Trần Kinh đương nhiên cũng không thể không có thái độ gì, hắn duỗi tay nói:

-Phó chủ nhiệm Mã, tôi có thể nói với anh, công việc của Hội đồng nhân dân cá nhân tôi và các cơ quan của Tỉnh ủy hoàn toàn ủng hộ. Có thể đạt được chính sách này, tôi đã cố gắng hết sức, anh cần bất cứ hỗ trợ nào, hãy cứ nói ra.

Dù là cần tiền hay cần người, chỉ một câu nói của anh, tôi có thể hỗ trợ thì sẽ lập tức làm, không thể hỗ trợ, thì tôi sẽ tạo điều kiện hỗ trợ!

-Ha ha! Mã Bách Khôn cười lớn, giọng của ông ta vang vọng, ông ta vung tay nói: -Được, Trưởng ban thư kí cậu là một người thoải mái, trước đây tuy chúng ta không tiếp xúc nhiều với nhau. Nhưng tên tuổi của cậu tôi đã sớm nghe qua rồi, mọi người đều nói cậu làm việc quyết đoán, độ lượng, quả nhiên là như vậy, lão Mã tôi ít phục người, hôm nay tôi rất khâm phục cậu!

Ông ta cao hứng, ra hiệu tay cho người mát xa dừng lại, nói: -Đi thôi, Trưởng ban thư kí, chúng ta xuống suối ngâm mình chút nữa. Nước nóng ở Ngọc Sơn nghe nói có thể giúp con người làm đẹp, thân hình thô kệch của tôi, phải ngâm lâu hơn một chút, nói không chừng còn có thể cải lão hoàn đồng!

Trần Kinh cười lớn, nói một câu đầy hàm ý: -Rất có thể đấy, hôm nay ngâm mình ở suối nước nóng, tuổi xuân thứ hai của anh có thể quay lại!

Nói xong, hắn vươn mình đi xuống suối nước, với độ ấm vừa đủ, ngâm mình trong suối nước nóng khiến cho người ta cảm thấy rất thoải mái.

Mã Bách Khôn ngâm mình trong nước, vỗ tay vào mặt nước, làm cho bọt nước tung lên rất nhiều, khiến cho ông ta cả người ướt sũng, nhưng ông ta lại rất vui vẻ, cười lớn.

Đi ra từ biệt thự Ngọc Sơn, ngoài trời đã tối đen.

Ô tô từ từ đi ra khỏi khu khu biệt thự Ngọc Sơn, Trần Kinh dần nhắm mắt lại.

Một lát sau, hắn lấy điện thoại ra bấm số của Ngũ Đại Minh, Ngũ Đại Minh dường như mới tỉnh dậy, nói chuyện vẫn còn chút hỗn loạn.

Ông ta liền hỏi Trần Kinh, nói:

-Trần Kinh, bữa cơm hôm nay thế nào, món ăn hợp khẩu vị chứ?

Trần Kinh nói: -Bí thư, tôi ăn rất no, ngâm suối nước nóng cũng rất dễ chịu. Ngâm mình một tiếng, sự mệt mỏi toàn thân đều tan biến hết, tinh thần dễ chịu hơn rất nhiều, Ngọc Sơn đúng là một vùng đất tốt!

Ngũ Đại Minh cười lớn, nói: -Vậy thì tốt, nếu thế thì đến đây thường xuyên, đúng rồi, nhớ bức thư pháp đó nhé, đừng làm hỏng, tôi không thể viết lần thứ hai được đâu!

Hai người nói chuyện với nhau, không hề nhắc tới Mã Bách Khôn, nhưng hai người đều hiểu rõ, đều giữ trong lòng
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8 /10 từ 1 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status