Quan sách

Chương 460: Chấn chỉnh mạnh!!


Trần Kinh và Biên Thạc Lâm cùng nói vài câu chuyện phiếm, đột nhiên nảy ra một ý định, hắn bèn hỏi anh ta về vấn đề xã hội hóa giáo dục mầm non.

Biên Thạc Lâm nghĩ Trần Kinh đang bàn chuyện công việc, quy cũ đáp:
- Trưởng phòng Trần, mấy vấn đề này cũng không thuộc phạm vi công việc của chúng ta! Chúng ta chủ yếu giám sát tổ chức, chỉ quản con người, nghiêm khắc mà nói là quản cán bộ. Đương nhiên, những vấn đề liên quan đến công tác đối ngoại và hành vi, chúng ta cũng nhận được đủ các loại thư tố cáo, những tình huống này, bình thường chúng ta đều giao cho các bộ phận có liên quan khác xử lý!

Trần Kinh cười cười, nói:
- Anh nói rất có lý, nhưng hiện tại cháu ngoại tôi chẳng có chỗ để học, lại không muốn đi học ở nhà trẻ tư nhân, chuyện này tôi phải tìm bộ phận nào?

Biên Thạc Lâm ngẩn người, ngây ngốc cười, nói:
- Chuyện này, củ chuối thật! tôi thấy hệ thống giáo dục của Sở Thành chúng ta đúng là loạn cả rồi! Ngày mai tôi sẽ gọi điện cho Trưởng phòng giám sát cán bộ thành phố, bảo bọn họ điều tra về những lãnh đạo liên quan đến quản lý giáo dục của chúng ta, có phải trong nội bộ hệ thống giáo dục đã làm rất nhiều việc không được lòng dân, thu học phí lung tung, khiến dân chúng phản đối không?

Những lãnh đạo như vậy phải nghiêm túc cảnh cáo, thậm chí là phải phê bình trước tổ chức!

Trần Kinh nhíu nhíu mày, vỗ vai Biên Thạc Lâm nói:
- Được rồi, Tiểu Biên, đừng cầm lông gà làm lệnh tiễn (chuyện bé xé ra to)! Việc này tôi đi tìm ai đó hỏi thăm tình hình đã!

Một đêm không có chuyện gì xảy ra, ngày hôm sau Trần Kinh vẫn đi làm như thường, sắp đến trưa thì nhận được điện thoại của mẹ.

Trong điện thoại, Chung Tú Quyên nói với Trần Kinh, giáo viên bên trường mẫu giáo sát khu phố kia hôm nay đến bảo Tiểu Linh Nhi nhập học, Hiệu trưởng còn đích thân đến nhận lỗi, nói toàn những lời hay ho.

Còn nữa, Hiệu trưởng bên nhà trẻ trước kia cũng đến nhà nói muốn cho Linh Nhi nhập học. Còn nói không thu học phí, nhà trường chỉ thu học phí của những trẻ có hộ khẩu bên ngoài để có chút phí xây dựng trường thôi, mấy phí này đều được thong qua phê duyệt của Cục vật giá, tính chất của nhà trẻ vẫn là nhà trẻ công lập.

Trần Kinh giật mình. Thầm nghĩ sao chuyện này lại được giải quyết nhanh vậy?

Hắn dặn mẹ cứ yên tâm cho Linh Nhi đi học, trong điện thoại, cô bé lại tán gẫu với cậu một lát, cuối cùng vẫn không quên nói:
- Cậu thật lợi hại! Cậu không lừa con, hứa cho Linh Nhi đến nhà trẻ chơi với bạn là làm được ngay, không như bà ngoại cứ lừa con hoài!

Trần Kinh cúp máy. Châm một điếu thuốc rít vài hơi, cầm điện thoại lên gọi cho Biên Thạc Lâm, bắt đầu nói:

- Anh làm gì vậy? Anh làm lớn chuyện quá rồi, còn bảo hiệu trưởng đích thân đến nhà tôi đón cháu bé đi nữa à?

Biên Thạc Lâm sửng sờ. . Liên tục khoát tay nói:
- Không, không! Trưởng phòng, anh đừng trách tội tôi vô cớ, tôi đâu có làm chuyện này.

- Đừng nói chuyện này không liên quan đến anh nhé, anh đã làm như thế nào vậy?
Trần Kinh nói.

Biên Thạc Lâm cười lớn:
- Chuyện này đơn giản ấy mà. Tôi trực tiếp gọi đến Cục giáo dục khu anh, nói với anh ta chúng ta là Phòng giám sát của Ban tổ chức cán bộ tỉnh ủy, muốn hỏi thăm tình hình cải cách giáo dục mầm non của bọn họ, làm thế nào mà nhiều trẻ không được đến trường như vậy? Dân chúng đã phản ánh rất kịch liệt!

Người nghe điện thoại là một Cục phó, anh ta liền giải thích phương hướng cải cách mầm non mới, nói mầm non công lập không thể nào gánh hết được. Hiện nay nhân khẩu trong thành trấn tăng quá nhanh, nhà trẻ tư nhân chính là xu hướng trong tương lai!

Tôi nói với anh ta, cải cách cũng không sao, nhưng vấn đề là hiện nay nhà trẻ công lập đang lợi dụng những sơ hở của cải cách để thu học phí lung tung...

Biên Thạc Lâm giải thích một hồi, cuối cùng anh ta nói:
- Cuối cùng tôi nói với anh ta, bảo anh ta đừng nói có người nói oan cho họ, vì cháu của trưởng phòng chúng tôi đã gặp phải chuyện này rồi...

Trần Kinh cau mày nói:
- Anh làm ăn bừa bãi quá, không phân biệt được công với tư, sau này những chuyện như vậy không cần làm nữa, ảnh hưởng đến hình ảnh của Ban tổ chức cán bộ chúng ta!

Biên Thạc Lâm nói:
- Trưởng phòng à, anh nhân hậu quá! Hiện tại bên dưới có nhiều vấn đề lắm, đôi lúc, gặp vấn đề mà không dọa họ là bọn họ chẳng nhớ được đâu!

- Được rồi, được rồi, chăm chỉ làm việc đi, lần này coi như tôi nợ anh 1 ân tình, sau này có cơ hội tôi sẽ mời anh ăn cơm!
Trần Kinh nói.

Biên Thạc Lâm nói:
- Trưởng phòng, anh khách sáo quá! Chút chuyện nhỏ ấy mà, anh không tiện ra mặt, mà cũng chẳng phải dùng dao mổ trâu cắt tiết gà đúng không nào? Tép riu như tôi đây có lúc cũng có tác dụng chứ nhỉ!

Nhìn thấy bóng Biên Thạc Lâm biến mất, Trần Kinh thở dài một hơi, có cái nhìn hoàn toàn mới về quyền lực của Tỉnh ủy.

Gọi một cú điện thoại đã dọa cho người bên dưới sợ mất hồn, thái độ lập tức thay đổi 180°, quả nhiên là uy phong hiển hách!

Triệu An Sơn đến báo cáo công việc, trong đó có một hồ sơ liên quan đến vấn đề tác phong của Phó giám đốc sở Thủy lợi, từ năm ngoái đến năm nay, đã có rất nhiều người tố cáo Phó giám đốc sở Thủy lợi và một số cô gái có mối quan hệ nam nữ không bình thường, hơn nữa còn có thể dính đến vi phạm quy định vi phạm kỷ luật, hiện nay Ban tổ chức cán bộ nhận vụ này, lập tức đưa ra ý kiến.

Triệu An Sơn báo cáo xong vụ án, nói:
- Trưởng phòng Trần, vụ án này đã có một vài thảo luận, lần trước tôi với Trưởng ban Biên có nói qua, anh ấy cho rằng vấn đề tác phong nhất định phải xử lý nghiêm túc, khi cần nghiêm khắc thì phải nghiêm khắc!

Trần Kinh nói:
- Căn cứ theo tình hình điều tra của chúng ta, những chuyện này đều là thật à?

Triệu An Sơn lấy 1 túi hồ sơ trong chồng tài liệu đưa cho Trần Kinh. Trần Kinh đọc lướt qua nói:
- Tài liệu này không được, chứng cứ vẫn chưa rõ ràng, hơn nữa phần lớn đều là tài liệu gián tiếp, tài liệu như vậy vẫn không nói rõ được vấn đề!

Triệu An Sơn hơi sửng sốt, ánh mắt nhìn về phía Trần Kinh.

Trần Kinh làm bộ như không phát hiện ánh mắt của gã, thật lâu sau, thản nhiên nói:
- Sắp xếp cho khoa 1 đi điều tra lại, tôi sẽ gọi điện cho Vương Nhữ Bồi!

- Thời gian không đợi người, trưởng phòng! Vụ án này để lâu lắm rồi, tôi lo Trưởng ban sẽ phê bình hiệu suất làm việc của chúng ta!
Triệu An Sơn nói.

Trần Kinh vừa nghe vậy, trong lòng thầm vui.

Triệu An Sơn này báo cáo công tác, đầu tiên là đưa Biên Kỳ ra, nói ý Biên Kỳ thế này ý Biên Kỳ thế kia.

Cách làm này, nếu không quán triệt tư tưởng của gã chẳng nhẽ để Triệu An Sơn gã tiếp tục duy trì quyền lực ở Phòng giám sát sao?

- Trưởng phòng Triệu, thế này! Nếu anh cảm thấy tiếp tục điều tra là không hợp lý, vậy thì anh cứ đưa hồ sơ này lên Bộ đi để cấp trên phê duyệt. Dù sao vụ này cũng xử lý trước khi tôi đến mà, anh thấy thế nào? Dù sao cũng là lãnh đạo cấp Phó giám đốc sở, tôi không nắm rõ tình hình thì không thể nào tùy tiện ký tên được!
Trần Kinh thản nhiên nói.

Triệu An Sơn ngượng ngùng cười cười, nói:
- Trưởng phòng, anh nói gì vậy, anh mà không ký tên sao đưa hồ sơ này lên trên được? Vậy cứ để Vương Khoa Bồi bên khoa 1 điều tra lại đi! Triệu An bên khoa 2 có gì đó không nghĩ thông, tôi phải đi làm việc cái đã, ai bảo anh ta điều tra không cụ thể, cứ hời hợt như chuồn chuồn đạp nước thế này?

Trần Kinh nói:
- Vậy cảm ơn Trưởng phòng Triệu nhé!
Trần Kinh vừa nói, vừa nhấc điện thoại bấm mấy số:
- Trưởng khoa Vương à? Anh qua văn phòng tôi 1 chút!

Triệu An Sơn chầm chậm bước ra ngoài, Trần Kinh đang nghe điện thoại không đứng dậy tiễn.

Triệu An Sơn này cũng khá thú vị, đầu tiên là đưa Biên Kỳ ra, sau đó là châm ngòi quan hệ giữa mình với Triệu An, đúng là rất biết xử lý công việc!

Tan tầm về nhà.

Cô cháu Linh Nhi đang hoan hô chào đón Trần Kinh bước vào nhà, trước ngực con bé có cài một đóa hoa hồng lớn, trông có vẻ rất tự hào.

- Cậu, hôm nay là ngày đầu tiên đến trường, cô giáo đã cài cho con bông hoa này rồi, cậu xem, có đẹp không?
Linh nhi lớn tiếng nói.

- Đẹp, đẹp! Rất đẹp, Linh nhi nhà ta là giỏi nhất!
Trần Kinh cười ha hả, một tay bế cô bé lên.

Bước vào phòng khách, Trần Kinh nhìn thấy Trần Chi Đống đang nói chuyện với một người đàn ông trung niên khoảng trên dưới 50 tuổi, hắn hơi sửng sốt, người trung niên này tủm tỉm cười, đứng dậy.

Trần Chi Đống:
- Trần Kinh, đây là Cục trưởng Mã ở cục giáo dục quận chúng ta, trước kia là hiệu trưởng trường tụi ba, là lãnh đạo cũ của ba đó!

Trần Chi Đống nói, đích thân châm trà cho Cục trưởng Mã.

Trần Kinh gật đầu với người đàn ông trung niên nói:
- Chào cục trưởng Mã, hoan nghênh! Hoan nghênh!

Trần Kinh bắt tay người đàn ông trung niên, Trần Chi Đống giới thiệu:
- Đây là Kinh tử, con trai tôi, trước kia làm việc ở dưới, vừa mới được điều lên trên này!

- Hổ phụ vô khuyển tử, thầy Trần là tấm gương mẫu mực trong chiến tuyến giáo dục chúng ta, con của anh cũng là lãnh đạo xuất sắc!
Cục trưởng Mã khách khí nói.

Trần Chi Đống liên tục khiêm, cảm thấy vừa mừng vừa lo.

Ông chỉ vào chiếc ghế nói với Trần Kinh,
- Kinh tử, ngồi đi!

- Hôm nay cục trưởng Mã đến chơi còn đem theo quà nữa, để ba bảo mẹ chuẩn bị cơm tối! Con cứ ngồi với cục trưởng Mã đi. Trần Chi Đống đứng dậy bước vào phòng bếp

Chỉ trong chốc lát, cô bé Linh nhi rón ra rón rén tiến vào trong bếp nói với ông ngoại:
- Ông ngoại, cậu đang phê bình ông Mã kia kìa! Có phải ông Mã là đứa bé không nghe lời không, con thấy trước ngực ông ấy chẳng cài hoa hồng gì cả!

Trần Chi Đống giật mình, Chung Tú Quyên đang thái rau cũng trượt tay, suýt chút nữa là cắt phải tay.

Hai ông bà rón rén bước ra cửa ngó nghiêng.

Chỉ nghe Mã Không Nhiên nói:
- Trưởng phòng Trần, lần này về, nhất định tôi sẽ mở cuộc họp! Cải cách giáo dục chúng tôi đúng là tồn tại vấn đề, đặc biệt là những sơ sót trong chế độ khiến vài cá nhân và đơn vị lợi dụng sơ hở chui vào.

Chuyện ở nhà trẻ lần này, suýt chút nữa là để họ chui qua trót lọt rồi. Hiện nay chúng tôi đã lệnh cho họ thay đổi, lập tức ngừng hành vi thu học phí lung tung, kể ra, đây cũng là sai sót trong công tác của tôi!

Hai vợ chồng nhìn nhau, người này nhìn thấy được vẻ ngạc nhiên trong mắt người kia.

Bọn họ biết Mã Không Nhiên, năm đó khi là hiệu trưởng Tam Trung, ông ta uy phong hiển hách, giáo viên bên dưới ai cũng sợ ông ta.

Không ngờ hôm nay ông ta đích thân đến nhà mình, hơn nữa còn tự phê bình trước mặt con mình, chuyện này...

- Được rồi, cục trưởng Mã, chuyện này bỏ qua đi, tôi tin vào hệ thống giáo dục, lãnh đạo các ông có năng lực giải quyết những chuyện này. Thực ra mấy chuyện này chúng tôi cũng không quản được, hôm nay ông đến chỗ tôi thực sự cũng không cần thiết.
Trần Kinh thản nhiên nói.

Hắn thấy bộ dạng hoảng sợ của Mã Không Nhiên là đoán được Biên Thạc Lâm đã phóng đại đến cỡ nào, khả năng hù dọa của tiểu tử này gớm thật!

Xem ra bản lĩnh chuyện bé xé ra to tiểu tử này tinh thông lắm. Dựa vào việc lúc nãy Mã Không Nhiên có nhắc đến Phó chủ tịch quận Chu là có thể đoán ra Biên Thạc Lâm này có khả năng đã chỉnh cả Phó chủ tịch quận, tên này đúng là am hiểu rõ quy luật chốn quan trường, quả nhiên là con trai của Biên Kỳ, hổ phụ vô khuyển tử mà!



Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8 /10 từ 1 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status