Quan thần

Chương 234: Tống Triêu Độ có ý tưởng tiến bộ

- Anh nói là cải trang vi hành?

Mai Hiểu Lâm mở to hai mắt

- Biện pháp của anh đã quá cũ. Tôi lần trước đã dùng qua không thu hoạch được gì. Anh có làm được không?

Hạ Tưởng cười, Mai Hiểu Lâm nói chuyện cũng quá thẳng, không hiểu được nghệ thuật uyển chuyển, tuy nhiên hắn hay là rất có kiên nhẫn giải thích:

- Phó bí thư Mai tin tưởng của tôi đi, tôi cam đoan cô có thể nghe được sự thật, có hứng thú hay không?

- Được rồi, tôi tạm thời tin tưởng anh một lần.

Mai Hiểu Lâm hơi nghi hoặc nhìn Hạ Tưởng, sửng sốt một lát, bỗng nhiên vui vẻ mà mỉm cười,

- Biết tôi vì sao phải tin tưởng anh không?

Mai Hiểu Lâm tuy rằng ăn mặc cứng nhắc một chút, cũng không quá chú trọng cách ăn mặc, nhưng không phải không thừa nhận cô khi cười lên rất xinh đẹp, nét đẹp chuẩn mực, nói thế nào nhỉ? Là nụ cười của đoan trang thục nữ, không lộ răng nhiều, vẻ mặt cũng biểu lộ vừa phải, không quá nhiệt tình, lại không mất lễ tiết, vừa nhìn là có thể khẳng định cô trước kia đã được dạy dỗ kỹ lưỡng quy tắc thục nữ.

Hạ Tưởng liền hỏi:

- Ta thật không biết. Phó bí thư Mai xin hãy giải thích.

- Chủ yếu là anh tuy rằng không hiểu được nhiều cảm giác của người khác, tuy nhiên đối nhân xử thế chân thành, cũng có điểm đáng yêu. Lúc ấy ở trên xe anh và tôi tranh luận, nói nhiều ít cũng có chút đạo lý. Lại thêm anh xem ra trẻ hơn tôi vài tuổi, ở trước mặt anh, tôi cũng có cảm giác xem trọng.

Mai Hiểu Lâm quả là ăn ngay nói thật, một chút giấu diếm cũng không có:

- Hơn nữa bề ngoài của anh không tính rất tuấn tú, cũng không khó coi. Nhất là lúc cười, làm cho người ta có cảm giác rất kiên định, rất tin cậy. Tôi đến huyện An không lâu. Anh so với tôi càng ít hơn, cho nên tổng hợp lại, so sánh một chút, tôi tin anh hơn là một số người lâu năm tại huyện An.

Hạ Tưởng muốn cười lại cười không nổi, Mai Hiểu Lâm mặc kệ tốt xấu muốn nói gì thì nói cái đó. Tính cách của cô không biết có thể đi được bao xa trong quan trường. Người nhà cô đưa cô xuống dưới để đánh bóng cũng không phải là một quyết định thông minh.

Mai Hiểu Lâm thích hợp công tác nhất chính là ngồi ở trong phòng làm việc rộng mở, làm công tác văn tự hoặc nghiên cứu sự vụ, cô không thích hợp ở cơ sở và là nhân vật giao tiếp muôn hình muôn vẻ.

- Cảm ơn sự tín nhiệm của Phó bí thư Mai, ưu điểm lớn nhất của con người là sự thành thật, đối với bạn bè thì từ trước đến nay tôi nói một thì không phải hai. Nếu chúng ta dùng thân phận bạn bè nói chuyện với nhau, tôi cũng hy vọng về sau Phó bí thư Mai đối với tôi chân thật, đối với sự việc trên không giấu giếm, chúng ta chung sức hợp tác.

Hạ Tưởng không để lỡ cơ hội ám chỉ Mai Hiểu Lâm, hy vọng cô có thể lộ ra một ít vấn đề cá nhân của cô.

Cũng không biết Mai Hiểu Lâm nghe có hiểu không, tuy nhiên cuối cùng cũng nói một câu khiến Hạ Tưởng cảm thấy vui mừng:

- Phó chủ tịch huyện Hạ yên tâm, anh nếu giúp tôi, nếu có vấn đề gì, tôi sẽ thay anh ra mặt.

Xem như một hứa hẹn? Hạ Tưởng không dám hỏi lại Mai Hiểu Lâm, nếu Lệ Triều Sinh lấy thân phận ủy viên thường vụ của muốn tìm mình gây phiền toái, cô sẽ thay mình đối phó? Mặc kệ, Hạ Tưởng hạ quyết tâm, vấn đề Lệ Triều Sinh phải phải điều tra, mặc kệ có Mai Hiểu Lâm thay hắn chịu áp lực hay không. Nếu hắn gặp phải, cũng sẽ âm thầm tự mình điều tra rõ ràng, mặc dù vì vậy mà đắc tội Lệ Triều Sinh và Khâu Tự Phong, hắn cũng không sợ. Hắn có tài nhất là làm đảo lộn sự việc, sau đó đục nước béo cò.

Huống chi, đây là vấn đề nghiêm trọng, hắn chỉ muốn vì dân chúng lấy lại một chút công đạo thôi.

Hạ Tưởng đứng dậy cáo từ, Mai Hiểu Lâm đồng ý sáng mai đi xã Đán Bảo. Đến lúc đó hắn lái xe đón cô, Mai Hiểu Lâm hoàn toàn đồng ý. Chờ lúc hắn đi ra, bệnh cũ của Hiểu Lâm lại tái phát, đột nhiên lại nói một câu:

- Anh quá trẻ tuổi, cũng không biết dựa vào có đáng tin hay không?

Hạ Tưởng tuy rằng đã quen với cách nói chuyện của Mai Hiểu Lâm tuy nhiên trong lòng cũng cảm thấy không vui.

Hạ Tưởng đi rồi, Mai Hiểu Lâm tự nhủ mỉm cười:

- So với tôi còn nhỏ hơn ba tuổi, giả bộ làm người lớn sao? Cũng thú vị!

Hạ Tưởng không quay về văn phòng, trực tiếp đi tới văn phòng Lý Đinh Sơn. Vừa vào cửa, hắn đã bị Phương Cách kéo sang một bên, Phương Cách vẻ mặt khẩn trương, giọng có chút bất mãn nói:

- Hạ ca, anh đã có bạn gái, đừng lằng nhằng với Phó bí thư Mai được không? Cô ấy là thần tượng của em.

Hạ Tưởng vui vẻ:

- Phương Cách, cậu so với anh còn nhỏ hơn hai tuổi. Phó bí thư Mai lớn hơn cậu năm tuổi. Tục ngữ nói nữ lớn hơn năm tuổi như là mẹ. Anh nghĩ cậu đã mất trí rồi.

Phương Cách bĩu môi trả lời:

- Em nói anh này, anh cùng em tuổi không sai biệt lắm, nhưng anh có biết tư tưởng của anh cực kỳ cổ hủ không? Quan trọng là tâm đầu ý hợp, tuổi tác không quan trọng, em thích cô ấy, cô ấy lớn hơn em mười tuổi cũng không quan tâm. Tình yêu rất mãnh liệt, tuổi tác không quan trọng.

Hạ Tưởng vỗ vỗ vai của hắn, nói lời thành khẩn, tình ý sâu xa:

- Lời nói lúc nãy của cậu, sau khi về nhà gặp Trưởng ban Phương lặp lại lần nữa, nếu ông ấy cũng đồng ý, thì tôi sẽ tìm cơ hội giới thiệu cậu cho Phó bí thư Mai

Phương Cách suy sụp ngồi trở lại ghế:

- Bởi vì mẹ tôi lớn hơn nửa tuổi so với ba tôi, ba tôi đã sớm nói, nhất định không thể tìm bạn gái bằng tuổi, ôi thế giới gì đây!

Hạ Tưởng không hề để ý tới Phương Cách, đi vào trong văn phòng Lý Đinh Sơn. Lý Đinh Sơn đang gọi điện thoại, ông ta ra hiệu Hạ Tưởng ngồi xuống.

Hạ Tưởng nghe Lý Đinh Sơn nói với Tống Triêu Độ trong điện thoại:

- Phó Chủ tịch tỉnh Mã lên chức ủy viên thường vụ? Hoá ra là Phó chủ tịch tỉnh Lữ phải lui? Ừ, Phó Chủ tịch tỉnh Mã khá là thực tế, cũng không thân thiết quá mức với Bí thư Cao. Anh muốn vào vị trí Phó chủ tịch tỉnh đang trống ư? Tốt, tôi hiểu rồi, tôi sẽ tìm thời điểm thích hợp, nhờ Sử lão đề cử, xin ý kiến của ông ấy.

Buông điện thoại, Lý Đinh Sơn mỉm cười:

- Tỉnh ủy ủy viên thường vụ, Phó chủ tịch tỉnh Lữ có vấn đề, bị người ta tố cáo thủ đô, hắn chủ động xin về hưu để bảo vệ đãi ngộ cấp phó tỉnh, cấp trên đồng ý. Phó chủ tịch tỉnh Mã nhận vị trí của Phó chủ tịch tỉnh Lữ, như vậy trống ghế Phó chủ tịch tỉnh, Triêu Độ đã nhàn rỗi lâu rồi, muốn hành động lại. Lẽ ra tôi cũng có thể giúp giúp anh ấy, chẳng qua Sử lão thì khá cố chấp, khó mà thuyết phục.

Vốn Hạ Tưởng nghĩ gặp Lý Đinh Sơn nói chuyện biến động của huyện An, còn chưa mở miệng, lại đột nhiên ra sự việc của Tống Triêu Độ.

Phó chủ tịch tỉnh Mã? Mã Vạn Chính, bị cha của Phùng Húc Quang nghĩ là người anh em thất lạc? Hạ Tưởng đột nhiên nhảy ra một ý niệm trong đầu. Nếu Mã Vạn Chính có thể thuận lợi lên làm ủy viên thường vụ, có thể thấy được cũng có hậu trường ở thủ đô. Tỉnh ủy ủy viên thường vụ không phải là nhân vật bình thường, đều cần bộ Chính trị thảo luận thông qua. Phải có nhân vật trọng yếu gật đầu mới được.

- Triêu Độ vẫn được coi là cấp phó tỉnh, anh ấy cho dù lên làm Phó chủ tịch tỉnh, cấp bậc không tăng, nhưng ít ra chức vụ tăng thêm được một bước. Theo tình huống hiện nay mà nói, cũng là một lựa chọn không tồi. Sử lão ra mặt nói, mọi việc sẽ dễ dàng, nhưng vấn đề là Sử lão chưa chắc sẽ nể mặt tôi.

Lý Đinh Sơn cười khổ lắc đầu.

- Quan hệ của tôi và Sử Khiết không có tiến triển gì. Đối với việc tôi và cô ấy có phục hôn được hay không tôi còn không biết. Nếu tôi và Sử Khiết phục hôn, còn có thể nói. Nếu không có việc phục hôn, cho dù Sử lão có rộng lượng hơn nữa thì chắc chắn cũng sẽ có phê bình kín đáo đối với tôi. Tôi nghĩ, tôi có thể tiến thêm một bước nữa lên làm Chủ tịch quận hay không, điều kiện tiên quyết chính là tôi có thể phục hôn cùng với Sử Khiết hay không. Tôi nghĩ, chỉ cần tôi và Sử Khiết phục hôn, đừng nói tôi lên tới Phó giám đốc sở, chính là việc của Triêu Độ, Sử lão cao hứng cũng sẽ tự nguyện ra tay giúp đỡ.

Hạ Tưởng nghe xong không biết nói thế nào. Một người cha hết lòng thương con, hy vọng con gái có một gia đình hạnh phúc, việc làm của Sử lão không có gì là đáng trách. Nhưng nhìn theo góc độ Lý Đinh Sơn, hiện tại đã vào con đường làm quan, tự nhiên khác hẳn so với làm phóng viên trưởng chi nhánh trước kia, coi ảnh hưởng của Sử lão đối với ông ta xếp hàng thấp nhất. Hiện tại hoàn toàn khác, vừa vào con đường làm quan, không ai không nghĩ đến việc tiến thêm một bước nữa, không ai không muốn làm ra thành tích, không nghĩ từng bước thăng chức. Có thể nói, người trong quan trường được thăng quan giống hệt so với hít thuốc phiện, mãnh liệt mà sung mãn khoái cảm.

Hạ Tưởng theo Lý Đinh Sơn tới huyện An, lập tức đã có mong muốn làm ra chiến tích, muốn lên tới cấp Phó giám đốc sở Chủ tịch quận, tạo ra cơ sở vững chắc. Lý Đinh Sơn bây giờ và Lý Đinh Sơn lúc mới tới huyện Bá có sự khác biệt thật lớn. Lúc mới tới huyện Bá, Lý Đinh Sơn có lẽ chỉ là tâm lý thử tạm thời, muốn thoát khỏi bóng ma thất bại kinh doanh, muốn chứng minh mình còn có năng lực, còn có khả năng thành công ở con đường làm quan. Hơn nữa lúc ấy dù sao ông ta cũng mới vào con đường làm quan, thủ pháp còn non nớt, tâm địa chưa tính toán, thủ đoạn không đủ cứng rắn, mạnh mẽ, vân vân, yêu cầu chiến tích cũng không bức thiết, không quá tham vọng, thầm nghĩ một lòng vì dân.

Trải qua vài năm tôi luyện, Lý Đinh Sơn đã nhanh chóng thành thục, ở huyện Bá làm ra thành tích thật lớn, có cũng đủ kinh nghiệm chính trị, tất nhiên việc thăng quan trở thành một loại thừa nhận năng lực của chính mình. Nếu không thăng quan, ngược lại sẽ đả kích nghiêm trọng tính tích cực. Mặc dù hiện tại bản tính Lý Đinh Sơn chưa thay đổi, một lòng vì dân làm việc, nhưng đó là bên ngoài, trong thâm tâm vẫn mong chờ việc được thăng quan hơn là ở lại huyện Bá rất nhiều. Hạ Tưởng cũng có thể hiểu tâm lý của ông ta, chính mình chưa bao giờ có cấp bậc cũng đã lên tới phó huyện, mà ông ta đến bây giờ còn ở cấp huyện, bề ngoài không nói, nhưng trong lòng khẳng định sẽ có so sánh nhất định về sự chênh lệch này.

Cho nên hiện tại đối với sự lựa chọn trọng đại trước mắt, việc phục hôn và lên chức, Lý Đinh Sơn không còn mạnh mẽ nói không chấp nhận phục hôn với Sử Khiết. Tháo độ do dự của ông ta đã thuyết minh rằng ông ta đã sinh ra dao động, đáp ứng Sử lão chỉ còn là vấn đề thời gian.

Sử lão là người thông minh, biết quan trường chính là một nơi danh lợi khổng lồ, một khi tiến vào, không ai có thể ngăn cản sự hấp dẫn của nó. Hiện tại Lý Đinh Sơn đang rơi vào không thể tự thoát ra được. Tống Triêu Độ cũng là người thông minh, ông ta cũng rõ ràng sau khi Lý Đinh Sơn tiến vào quan trường, khẳng định là không trở ra. Cuối cùng Lý Đinh Sơn và Sử lão sẽ càng ngày càng gần, liên hệ càng ngày càng chặt chẽ, sau đó phục hôn với Sử Khiết. Tống Triêu Độ cũng biết Sử lão không có hứng thú đối với mình, nhưng ông ta tin tưởng cuối cùng Sử lão là sẽ thúc đẩy mạnh mẽ Lý Đinh Sơn theo con đường chính trị, rồi lúc quan trọng sẽ ra giúp mình một phen.

Trong cuộc sống một con người, có rất nhiều cơ hội quan trọng, có nhiều vấn đề quyết định cả vận mệnh. Chỉ cần giúp ông ta một lần, một lần cũng đủ khiến ông ta hoàn toàn thoát khỏi vận mệnh trầm luân.

So với Tống Triêu Độ và Sử lão, trí tuệ về chính trị của Lý Đinh Sơn còn hơi có một chút khiếm khuyết. Hạ Tưởng không khỏi tiếc nuối mà nghĩ, chờ sau khi Lý Đinh Sơn phát triển vững chắc, hồi tưởng lại lúc khó khăn phải đưa ra sự lựa chọn, không biết sẽ có cảm tưởng gì.

Tuy nhiên cuộc sống không có giả thuyết, cũng không có thể quay đầu lại, nếu không có lựa chọn hiện tại, làm thế nào mà có thay đổi về sau? Được tái sinh, Hạ Tưởng biết rõ rằng con người không làm chủ được hơn so với bất cứ kẻ nào khác. Có đôi khi một bước đi nhầm, thua toàn bộ, tuyệt đối không có khả năng đi lại.

Nếu Mã Vạn Chính lên làm ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, Hạ Tưởng liền lại nghĩ tới Phùng Húc Quang. Nghĩ thầm rằng tìm một cơ hội để Phùng Húc Quang và Mã Vạn Chính gặp mặt. Nếu chẳng may Mã Vạn Chính thật sự là chú thất lạc nhiều năm của Phùng Húc Quang, mặc kệ ông ta có chịu nhận hay không thì cuối cùng cũng có thêm một tầng quan hệ. Lấy giao tình của hắn và Phùng Húc Quang, khả năng thừa cơ tiếp cận được Mã Vạn Chính rất lớn. Kể từ đó, hắn còn có thêm được mối quan hệ với ủy viên thường vụ Tỉnh ủy ngay tại tỉnh.

Đương nhiên việc này cần bàn bạc kỹ hơn, Hạ Tưởng thu hồi ý tưởng, tiến lên đưa Lý Đinh Sơn một ly nước, nói:

- Vì đứa nhỏ cũng tốt, vì an ủi Sử lão cũng tốt, phục hôn cũng không phải là việc quá khó khăn. Bí thư Lý và cô Sử Khiết cũng từng chung sống với nhau, tính tình của nhau cũng đã hiểu, sau khi phục hôn có thể lại có xung đột, nhưng có thể kiềm chế được, dù sao cũng phạm sai lầm một lần, không ai muốn tái phạm lại lần nữa. Thêm nữa Bí thư Lý hiện tại là Bí thư huyện ủy, về sau phải điều đến ở thành phố làm Chủ tịch quận, công việc sẽ bận rộn, cô Sử Khiết đến lúc đó cũng sẽ hiểu ngài, thấy ngài bận rộn mệt mỏi, cô ấy cũng sẽ thông cảm quan tâm ngài nhiều hơn.

Có một câu Hạ Tưởng không nói ra, chính là hắn tin tưởng Lý Đinh Sơn làm quan càng thuận lợi, địa vị càng ngày càng cao. Sử Khiết sẽ càng ngày càng ngưỡng mộ trước dáng vẻ bệ vệ của Lý Đinh Sơn. Con người là như thế, vợ chồng hai người nhất định sẽ có một người mạnh mẽ, cứng rắn và một người yếu đuối, không có khả năng hai người hoàn toàn bình đẳng. Cái này giống như trong một công ty, nếu là hai người trong công ty, mỗi người chiếm cổ phần 50%, ai cũng không nghe ai, ai cũng không có cổ phần khống chế, có quyền tuyệt đối, như vậy công ty khó thoát khỏi vận mệnh thất bại.

Lý Đinh Sơn chậm rãi uống một ngụm nước, thật lâu không nói gì, trong ánh mắt hiện lên một tia bất đắc dĩ, trên mặt cũng toát ra sự tự chế giễu. Ông ta buông ly nước, thở dài nói:

- Tôi chỉ có một con đường thoả hiệp để đi sao?

- Đây cũng không phải là thỏa hiệp. Cái này gọi là toàn diện suy xét. Có đôi khi một việc nhìn qua rất đơn giản, kỳ thật lại mang đến nhiều ảnh hưởng phức tạp, cho nên phải cân bằng các mặt của hậu quả, cuối cùng cho ra một kết luận phù hợp ích lợi lớn nhất

Hạ Tưởng rất thông minh thay đổi đề tài đúng lúc. Hắn tin tưởng trong lòng Lý Đinh Sơn đã có quyết định, nói thêm vào chỉ để cho ông ta một lý do thôi, hắn lập tức thuận thế nói đến chuyện của huyện An,

- Phó bí thư Mai tìm tôi giúp cô ấy làm một việc, tôi phải cùng ngài thương lượng một chút.

Lý Đinh Sơn sửng sốt:

- Nói như thế nào?

- Phó bí thư Mai muốn tôi âm thầm giúp cô ấy điều tra Lệ Triều Sinh

Hạ Tưởng đã kể lại chuyện nông dân đến bao vây cửa tòa nhà huyện ủy.

Lý Đinh Sơn có vẻ đăm chiêu nói:

- Căn cứ tin tức tin cậy cho biết, gần đây bởi vì hợp tác chính trị, hai gia đình của Mai Hiểu Lâm và Khâu Tự Phong đi lại khá gần. Theo Sử lão phân tích, hai gia đình khả năng có đám hỏi chính trị. Cậu hiện tại giúp Mai Hiểu Lâm cũng có thể là giúp Khâu Tự Phong.

Hạ Tưởng hiểu sự lo lắng của Lý Đinh Sơn, liền hỏi:

- Bí thư Lý cảm thấy Mai Hiểu Lâm đối nhân xử thế như thế nào?

Lý Đinh Sơn lo nghĩ:

- Cảm giác không phải là một người phức tạp, ý tưởng có khi đơn giản, có một chút khuynh hướng chủ nghĩa lý tưởng.

- Đúng vậy, Bí thư Lý nhìn người rất chuẩn. Mặc kệ việc dàn xếp của hai gia đình, chỉ xem tính cách của cô ấy và tính cách của Chủ tịch huyện Khâu khác nhau rất nhiều. Tính cách hai người bọn họ khác nhau nhiều lắm, cho dù vì ích lợi gia đình không thể không thỏa hiệp, nhưng một người theo chủ nghĩa lý tưởng, thường cũng có một mặt kích động. Tôi cho rằng, Phó bí thư Mai sẽ không ngại ngần, kiên trì giữ ý kiến của mình.

Hạ Tưởng nói ra trong lòng chân thật ý tưởng.

Lý Đinh Sơn trầm tư một lát, gật đầu đồng ý với phỏng đoán của Hạ Tưởng:

- Lệ Triều Sinh là người của Khâu Tự Phong, mặc dù hơi mạo hiểm, nhưng mặc kệ xuất phát từ việc giữ gìn ích lợi của thôn dân hay là vì xoá sạch phụ tá đắc lực của Khâu Tự Phong, đều đáng giá thử một lần. Tiểu Hạ, cậu phải cẩn thận một ít, đừng mắc bẫy của đối phương.

Hạ Tưởng trở lại phòng làm việc, gọi điện thoại lần lượt cho Tào Thù Lê và Liên Nhược Hạm. Đối với Tào Thù Lê nói là nhớ. Đối với Liên Nhược Hạm nói lời cảm ơn chiếc Land Rover của cô. Tào Thù Lê dặn dò Hạ Tưởng ngày nắng nóng nên uống nhiều nước, phải chú ý đề phòng trúng gió. Liên Nhược Hạm lại tức giận bắt hắn đối xử tử tế với chiếc Land Rover, cô rất yêu quí chiếc Land Rover này, quyết định vẫn chạy đến khi hỏng mới thôi. Không ngờ còn nói một câu, cô tính toán mua lại một chiếc Land Rover như vậy, tìm người làm biển số giống nhau với chiếc Land Rover cũ.

Hạ Tưởng hoảng sợ. Liên Nhược Hạm thích làm những việc to tát dọa người, xe giống nhau như đúc hơn nữa còn làm biển số nhau. Không phải xe tình nhân thì là cái gì? Hắn vội ngăn Liên Nhược Hạm, bắt buộc cô tùy tiện mua một chiếc xe bình thường là được. Liên Nhược Hạm không trả lời hắn, lại nói:

- Liên Viện trong Công viên Rừng Rậm xây dựng tốt lắm, trang hoàng cũng xong rồi. Anh thích thương hiệu nội thất gì? Em mua cho anh.

Ý cô là đem Liên viện trở thành nơi hò hẹn của hai người, Hạ Tưởng vội nói có việc bận, tắt điện thoại, tim còn đập liên hồi. Liên Nhược Hạm lại nữa rồi, chỉ có điều cô không thể để gia đình biết được. Hắn lắc đầu, bất đắc dĩ cười, Liên Nhược Hạm thật sự là một cô bé bốc đồng, nếu không có gia đình kiềm chế cô, có trời biết cô sẽ dám làm đến việc gì.

Buông điện thoại, hắn liền nghĩ tới Phùng Húc Quang và Mã Vạn Chính, suy nghĩ nên an bài một cơ hội thích hợp thế nào, để Phùng Húc Quang và Mã Vạn Chính gặp mặt, như là sự ngẫu nhiên, hai người gặp nhau xem có quan hệ huyết thống hay không, có thể vừa gặp là hiểu ngay. Tuy nhiên giữa hắn và Mã Vạn Chính đừng nói có quan hệ, ngay cả một chút quen biết cũng không có. Hơn nữa hắn chỉ là một Phó chủ tịch huyện cỏn con, cho dù Phó Chủ tịch tỉnh Mã công tác thị sát, cũng không tới phiên hắn tiếp khách, làm sao bây giờ?

Khi hết đường xoay xở, bỗng nhiên điện thoại vang, là một dãy số xa lạ, Hạ Tưởng đang tâm phiền ý loạn, vốn không định nghe, mặc cho di động vang không ngừng. Không ngờ đối phương thật có kiên nhẫn, không gọi được lần thứ nhất, lại gọi tiếp lần thứ hai, Hạ Tưởng giơ tay lấy điện thoại, tức giận hỏi:

- Ai đó?

- Phó chủ tịch huyện Hạ thời tiết nóng quá khiến anh bực mình, hay là gặp điều gì phiền lòng à?

Trong điện thoại là một giọng phổ thông mềm mại, ngọt ngào, làm cho người ta có cảm giác tươi mát ngọt ngào giống như kẹo tươi mát ngon miệng,

- Để tôi đoán xem. Khẳng định là việc công. Tôi đoán không phải tại tôi làm Phó chủ tịch huyện Hạ tức giận.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7.7 /10 từ 3 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status