Quậy tung Hogwarts

Chương 200: “Thánh đồ” và “truyền thuyết”



Editor: Nguyetmai

Thánh đồ (Acolyte), đây là cách xưng hô của mọi người với những người sùng bái Grindelwald.

Nó bắt nguồn từ tiếng la tinh cổ ἀκόλουθος, ý nghĩa lúc đầu là người hầu. Cũng giống như ý nghĩa của nó trong tôn giáo, bất cứ một ai nghe theo và đồng ý với quan niệm của Grindelwald đều được xưng là thánh đồ.

Khác với Tử thần Thực tử (Death Eaters) phải trốn chui trốn lủi sau khi Voldemort thất thế, trong lịch sử pháp thuật hiện đại, thánh đồ của Gellert Grindelwald luôn đứng ở địa vị rất vi diệu.

Năm 1945, sau khi Grindelwald bị Dumbledore đánh bại, những tùy tùng của lão gần như không bị xử lí và truy cứu. Theo thời gian trôi qua, một phần trong số họ còn được Bộ Pháp thuật của các quốc gia ủy thác trách nhiệm, lí lịch đã từng đi theo Chúa tể Hắc ám đời thứ nhất được giấu trong hồ sơ mật như một sự thừa nhận ngầm.

Chuyện này cũng không khó hiểu, bất kể mục tiêu và dự định ban đầu của Grindelwald thế nào, bất kể thế giới pháp thuật đánh giá về lão ra sao thì ít nhất, những phù thủy đã từng tụ tập quanh lão đều chiến đấu vì tự do, chân lí và tình yêu.

Phải biết rằng, sức mạnh khi ba niềm tin này tập hợp lại mạnh hơn nhiều so với câu nói duy nhất là "giữ gìn sự ổn định giữa thế giới pháp thuật và thế giới phi pháp thuật". Đây cũng là nguyên nhân vì sao lúc trước suýt thì Grindelwald đã thành công công việc lật úp cả thế giới pháp thuật.

Trên thực tế, xét theo một ý nghĩa nào đó, Gellert Grindelwald đã thành công.

Là "người chiến thắng" cuối cùng, cả thế giới pháp thuật quốc tế trở thành bên phải thỏa hiệp nhiều nhất. Để những tranh chấp và chiến tranh lắng xuống, bọn họ không thể không chỉnh sửa hầu hết những quy định pháp luật và chế độ xã hội.

Ví dụ như lần đầu tiên hôn nhân giữa phù thủy và Muggle được bảo vệ và thừa nhận, ví dụ như bi kịch của McGonagall Minerva và mẹ mình mới không tái diễn dưới pháp lệnh mới. Thế giới pháp thuật của các quốc gia đưa ra một lượng tài nguyên lớn, đảm bảo trẻ em không sinh ra ở gia đình phù thủy cũng có được nền giáo dục pháp thuật, bi kịch tương tự như Albus Dumbledore sẽ không xảy ra, địa vị của phù thủy lai được công nhận, dù chỉ là mặt ngoài…

Loài người vừa dễ thỏa mãn lại vừa dễ quên, cùng với sự tự cầm tù của Grindelwald, khi mà lý do của tất cả mọi sự chống cự đều không còn tồn tại, trong vòng chưa tới một năm, những cuộc tranh chấp đã từng trải rộng cả thế giới nhanh chóng biến mất.

Kể từ đó, cách xưng hô thánh đồ này cũng biến mất khỏi tầm mắt mọi người theo cái tên Gellert Grindelwald, giống như sự biến mất của lâu đài Nurmengard vậy.

Dù là thế, thế giới pháp thuật vẫn lưu truyền một truyền thuyết: Thực ra những thánh đồ trung thành nhất vẫn không hề biến mất, bọn họ vẫn luôn tụ tập ở một nơi gọi là "Thánh Thành", lẳng lặng chờ đợi Gellert Grindelwald triệu hoán một lần nữa, hoàn thành lí tưởng vĩ đại dang dở của bọn họ.

Thế nhưng, theo thời gian trôi qua, tất cả mọi người không thể chắc chắn rằng Grindelwald có còn sống không, ngày càng nhiều người cho rằng truyền thuyết hư ảo ấy chỉ là một câu chuyện chưa từng tồn tại.

Mãi cho đến ngày hôm nay, cả Salzburg bị dải đen trong suốt giáng xuống từ trên trời phủ kín.



Phố cổ Salzburg, đường Getreidegasse.

Đây có thể coi là con đường náo nhiệt nhất trong thành phố, cả một con đường vẫn còn giữ lối kiến trúc kiến trúc châu Âu trung cổ thế kỉ 16, từ quán cà phê, cửa hàng chocolate, đến trang sức, túi xách, giày mỹ, cần gì có nấy.

Ở đây, quán rượu Harnisch với lượng khách bình thưởng hiển nhiên không phải là một cửa hàng đáng chú ý.

Dù sao thì so với những cửa hàng có thương hiệu mấy trăm hàng nghìn năm, đối với những du khách, cái quán nhỏ do một đôi vợ chồng già kinh doanh này thật sự không có quá nhiều sức hấp dẫn.

Chính vì thế, khá nhiều người bản địa sẽ tới đây uống một chén rượu vào lúc rảnh rỗi, thư thái đọc báo, cũng không có chuyện thỉnh thoảng ông chủ Kurt Mile lại nhắc nhở khách tính tiền rời đi như những cửa hàng khác.

Đương nhiên, ở bất cứ nơi nào cũng có hắc ám, cho dù là trong Salzburg an ninh hàng đầu thì cũng không thể tránh được việc gặp phải những thanh niên không nghề nghiệp, chơi bời lêu lổng, hoặc là những du khách tới từ vùng khác có thái độ ác liệt.

Nhưng trên cơ bản, cư dân ở đây đều biết tất cả những người tới gây chuyện ở quán rượu Harnisch đều không thành công. Như thể có một sức mạnh kỳ diệu ngầm bảo vệ đôi vợ chồng già này, dù bên ngoài xảy ra chuyện gì thì cũng không thể ảnh hưởng đến cái quán rượu nhỏ yên bình này.

Mãi đến ngày hôm nay, bà Mile đang lau bàn gần cửa sổ bỗng ngẩng đầu lên, ngơ ngác nhìn ngoài cửa sổ. Sau gần nửa phút, bà quay đầu nhìn người chồng đang pha rượu trong quầy, giọng nói hơi khàn khàn:

"Kurt, ông nhìn ngoài cửa sổ kìa."

"Hử?"

Ông lão khó hiểu quay đầu lại, nhìn ra ngoài cửa sổ theo hướng bàn tay vợ mình chỉ.

Choang!

Bàn tay chưa từng run rẩy trong suốt mấy chục năm qua đột nhiên run lên, cốc thủy tinh trong tay lẳng lặng trượt xuống đất, đập xuống mặt đất cứng rắn và vỡ thành nhiều mảnh.

"Đúng thế, đương nhiên. Tôi biết mà, chắc chắn ông ấy sẽ trở về."

Kurt Mile thì thào, đứng bật dậy bước tới bên cạnh vợ mình, bàn tay run run vỗ nhẹ vào cửa sổ, nhìn lên trên bầu trời.

Một người khách quen đang ngồi trong quán cũng ngẩng lên nhìn trời, chẳng có thứ gì cả.

Nhìn hai cụ kích động như thế, người đàn ông lo lắng nhíu mày lại.

"Ông à, sao vậy?"

"Thật ngại quá, e là hôm nay phải đóng cửa sớm rồi. Yên tâm đi, coi như tôi mời mọi người."

Cảm xúc của ông lão tăng vọt lên, nói lời xin lỗi với những vị khách trong quán.

"Cảm ơn, nếu có chuyện gì thì gọi điện cho cháu."

Người đàn ông nhìn ông lão, nhún vai rời khỏi quán.

Hầu hết những người trong quá đều là khách quen, nghe thấy lời đề nghị của ông Kurt, không ai hỏi nhiều gì cả, cười tỏ vẻ hiểu ý, chào hỏi đơn giản rồi kéo nhau rời khỏi quán rượu Harnisch.

Chẳng bao lâu sau, cả quán rượu chỉ còn lại hai vợ chồng Mile.

"Hôm nay đúng là một ngày tốt lành, có đồng ý ra ngoài đi dạo với tôi không?"

Tấm lưng hơi còng của Kurt Mile đột nhiên thẳng tắp lên, khuôn mặt hiện lên nét vui mừng kỳ lạ, ông nhìn thẳng vào vợ mình.

"Đương nhiên."

Bà lão cười một tiếng, đôi mắt cũng lóe lên ánh sáng tương tự.

"Phải biết rằng, vì lời mời này, chúng ta đã đợi suốt bốn mươi sáu năm cơ mà."

Kurt Mile, người Đức, sở trưởng là thuật luyện kim, cả ông và vợ mình đều từng là người sùng bái Grindelwald.

Kể từ khi lâu đài Nurmengard biến mất, hai người không tìm ra bất cứ một tin tức nào cả, vừa ở ẩn trong một thành thị Muggle gần vị trí cũ của lâu đài nhất, vừa lẳng lặng chờ đợi ngày Grindelwald triệu hoán một lần nữa.

Mà bọn họ, không phải là thánh đồ duy nhất trong thành phố này.

Nơi ngã ba đường, một nghệ nhân đường phố đột nhiên ngừng biểu diễn, ngẩng đầu nhìn lên trời với vẻ mặt kích động.

Cuối đường Getreidegasse, cánh cửa của cửa hàng bán quần áo dân tộc Bavaria đột nhiên mở ra, một người đàn ông trung niên ăn mặc chỉnh tề cứ run hai tay lên, sờ lên dải đen bao phủ bức tường ngoài cửa hàng.

Trong một tiệm hoa ở quảng trường Mozart, một người phụ nữ trung niên lấy đũa phép cắm trong bồn hoa ra, lau sạch một cách tỉ mỉ.

Trên đường đến nhà thờ…

Quảng trường Karajan…

Phố Kells…

Cùng một lúc, cảnh tượng tương tự diễn ra trong mỗi một nơi trong cả thành phố.

Vô số những người trung niên, người già đã sống ở thành phố này hàng chục năm kéo nhau ra khỏi nhà, dần dần tạo thành một dòng người im ắng, đi về phía bệnh viện Salk nằm giữa sườn núi.

Tin tức mà Gellert Grindelwald gửi tới rất đơn giản, vẫn làm người ta khó mà từ chối được, hệt như trước kia: Bảo vệ những cảnh sát Salzburg thuộc Sở Cảnh sát Liên bang Áo đang bao vây ngoài bệnh viện Salk – những người trẻ tuổi trưởng thành dưới ánh mắt của bọn họ, thường gặp trong cuộc sống hàng ngày.



Bịch.

Bịch.

Tiếng bước chân chậm rãi vang lên trên quảng trường ngoài tòa nhà cấp cứu của bệnh viện Salk.

Một ông lão ăn mặc bình thường, trông như du khách tới từ vùng khác đột nhiên xuất hiện trong tầm mắt của những người trong Bộ Pháp thuật và cảnh sát Liên bang Áo.

"Khỉ thật, các cậu bố trí tuyến cảnh giới thế nào vậy, vì sao vẫn có người dân tiến vào khu vực này?"

Người chỉ huy hành động chống khủng bố của Đội Cảnh sát Liên bang Áo lần này quay đầu lại và gào lên, nước bọt bắn vào mặt một nhân viên cảnh sát, chuyện này có thể coi là thất trách nghiêm trọng.

"Không, không biết…"

Nhân viên cảnh sát đáng thương ấy lắc đầu một cách bất lực, quay đầu nhìn quỹ tích hành động của ông lão, nét mặt lộ vẻ khó hiểu, anh ta rụt đầu lại rồi nói dè dặt.

"Nhưng nhìn thì có vẻ như ông ấy nghênh ngang bước qua người chúng ta vào đây, theo lý thì hẳn là anh cũng nhìn thấy…"

"Vớ vẩn, một người sống sờ sờ như thế đi ngang qua tôi mà tôi lại không nhìn thấy được á?"

Cảnh sát trung niên mở to hai mắt, lườm người trẻ tuổi kia một cái, giọng nói không khỏi cất cao lên.

"Tóm lại là mau chóng sắp xếp người xông lên, kéo ông lão đang đi dạo đó lại."

Nhìn ông lão đang tiến lên phía trước với dáng vẻ thảnh thơi, khuôn mặt cảnh sát trung niên hiện lên nét lo âu. Đám "phần tử khủng bố" không rõ thân phận đang chiếm cứ bệnh biện, đến nay vẫn chưa đưa ra bất cứ một câu trả lời nào, chuyện này không khỏi khiến ông ta lo lắng.

Căn cứ theo thông tin, ít nhất trong tòa nhà có tầm mười nhân viên y tế trực ban, nhưng đến tận bây giờ, đối phương vẫn không tỏ ra là có ý định thương lượng, cũng không có tin gì về sự an toàn của bất cứ con tin nào.

Nhân viên cảnh sát trẻ tuổi gật đầu, đang định xông lên trước thì đột nhiên dừng bước lại.

"Đợi đã, đám phần tử khủng bố đó bắt đầu hành động rồi thì phải, bọn chúng đang nói chuyện với ông lão kia."



"Gellert Grindelwald?"

Pope Rozil nhìn ông lão đột nhiên xuất hiện trước tòa nhà, mặc dù hỏi bằng giọng nghi vấn, nhưng vẻ mặt đã chắc chắn đến chín phần mười.

Bùa ẩn cao thâm và Bùa lú trong phạm vi lớn mà nhẹ nhàng đến thế, e rằng chỉ có người đứng ở đứng ở đỉnh cao của thế giới pháp thuật mới có thể làm được.

"Đáp án chính xác, xem ra ta vẫn chưa già đến mức bị tất cả mọi người lãng quên."

Grindelwald mỉm cười gật đầu, lão thản nhiên ngắm nghía đũa phép trong tay mình, tiếp tục bước chậm rãi về phía tòa nhà bệnh viện, như thể không hề lo lắng gì về những phù thủy đang chĩa thẳng đũa phép về phía mình.

"Là Grindelwald thật!"

"Trời ạ, vì sao Grindelwald lại xuất hiện ở đây!"

"Tiêu đời rồi, tôi vẫn chưa muốn chết!"

Nghe thấy cuộc đối thoại của hai người phía trước, nhóm phù thủy đã tụ tập ở đại sảnh bệnh viện xôn xao hẳn lên.

So với Voldemort làm ra những chuyện kinh khủng ở một bên khác xa xôi, trong thế giới pháp thuật của những đất nước như Áo, Đức, Pháp… câu chuyện thực sự được lưu truyền nhiều nhất vĩnh viễn là những truyền thuyết liên quan đến Gellert Grindelwald.

Càng không cần phải nói đến những phù thủy trẻ tuổi không được trải qua thời đại do Grindelwald thống trị. Đối với bọn họ, câu chuyện được thêm thắt tình cảm con người do cha ông kể lại càng áp lực và có tác dụng uy hiếp hơn.

Chính vì vậy, sau khi nhận ra mình phải đối mặt với Grindelwald, sĩ khí của hầu hết các phù thủy ở đây đều đã hạ thấp đến mức đóng băng, cộng thêm việc ngăn cấm Bùa dịch chuyển chưa từng gặp và pháp thuật phạm vi lớn trong thành phố chỉ tồn tại trong những câu chuyện truyền thuyết.

Nếu không vì bị cảnh sát Muggle bao vây trong bệnh viện, có thể ít nhất một nửa số phù thủy ở đây đã lén chạy ra ngoài rồi. Phải biết rằng, đa số bọn họ không phải là Thần sáng chuyên nghiệp, những tình huống thông thường chỉ là xử lí những phù thủy xấu không an phận mà thôi.

Không được, nhất định phải làm gì đó!

Thấy những phù thủy xung quanh mình đã bắt đầu khủng hoảng tinh thần, nữ phù thủy tóc ngắn màu vàng nhạt lấy lại sự bình tĩnh, nhìn Grindelwald già nua bằng ánh mắt phức tạo, bà rút đũa phép ra, cắn rằng bước tới cửa tòa nhà.

"Dù ông muốn làm gì thì cũng mau chóng từ bỏ đi. Tuy rằng lúc trẻ ông có thể dễ dàng chống lại năm mươi Thần sáng, nhưng không có nghĩa là hiện tại ông có thể dễ dàng đánh bại hơn hai mươi phù thủy ở đây."

"Không sai, ngươi dùng từ rất chính xác. Quả thực sẽ không dễ dàng như thể, chắc ít nhất cũng phải mất thêm mấy phút nữa nhỉ?"

Grindelwald buồn cười nhìn nữ phù thủy đang cố gắng giữ bình tĩnh, lắc đầu một cách bất đắc dĩ – những người trẻ tuổi ngồi trong văn phòng này thua xa những Thần sáng năm đó.

Khỉ thật, ta vừa nói gì thế này?

Vừa mới dứt lời, Pope Rozil cảm thấy bầu không khí xung quanh càng thêm nặng nề. Đánh không lại, trốn không thoát, một bầu không khí tuyệt vọng bắt đầu lan ra đám đông.

Nhìn thấy nét trêu cợt trong mắt Grindelwald, nữ phù thủy hít sâu một hơi, cố gắng để bình tĩnh lại.

"Chuyện này ồn ào như thế, chắc chắn lúc này cụ Albus Dumbledore đã biết tin rồi. Ta nghĩ chưa biết chừng cụ đang trên đường tới đây, thay vì ở đây…"

"Ừm, chỉ hi vọng như thế."

Gellert Grindelwald gật đầu, nở một nụ cười mà người ta không thể nhìn thấy chút sợ hãi nào, lão xòe tay ra.

"Xin lỗi, thực ra mục đích chủ yếu của ta là báo cho Albus mau chóng tới đây. Càng là bạn lâu năm thì càng không thể dung túng hành vi đến trễ và cho leo cây đột ngột được. Còn về một chuyện khác nữa…"

Grindelwald khựng lại một chút, lão bước chậm rãi lên mấy bước, đôi mắt hiện lên nét lạnh lùng, mỉm cười và liếc nhìn một lượt những phù thủy đang rất căng thẳng.

"Xin hỏi có ai biết bây giờ tên nhóc Rodriguez may mắn kia đang ở đâu không?"

"Đừng mơ! Chúng ta sẽ không bán đứng…"

Một nam phù thủy đứng sau Pope Rozil tức giận nói. Dưới bầu không khí ngột ngạt này, anh ta chỉ có thể dựa vào tiếng hô to này để xả bớt cảm xúc trong lòng ra.

"Hử? Thì ra là ở vùng ngoại thành à?"

Không đợi nam phù thủy nói xong, Grindelwald nhíu mày, gật đầu như đang suy nghĩ điều gì đó.

"Cảm ơn."

Sau khi biết được tin tức mình cần, ông lão không do dự gì nữa, xoay người định rời khỏi đây như chốn không người.

"Đứng lại! Ông đừng hòng chạy được!"

Nam phù thủy giơ đũa phép lên và gào to.

Trước mặt Grindelwald, một bức tường màu trắng ngăn cản đường đi của lão.

Sau khi ngẫm nghĩ giây lát, khuôn mặt Grindelwald hiện lên nét trào phúng và bực bội, lão xoay người quơ nhẹ đũa phép.

Không có bất cứ ánh sáng và âm thanh thần chú nào cả, nam phù thủy như bị một nguồn lực mạnh mẽ đánh vào, bay ra ngoài với vẻ mặt kinh ngạc. Tất cả các phù thủy vô thức né sang bên cạnh, những pháp thuật phản kích của Grindelwald trong dự đoán không hề xuất hiện.

Grindelwald giơ đũa phép lên, nhìn đám phù thủy ngoài mạnh trong yếu trước mắt, lão thất vọng lắc đầu.

"Nghe đây, đám nhóc, hiện tại tâm trạng của ta không quá tốt. Nếu các ngươi cảm thấy sức lực dồi dào mà không biết xả vào đâu, ta đề nghị cách tốt nhất là các ngươi hãy lựa chọn một số đối thủ mà ta đã chuẩn bị sẵn cho các ngươi."

"Đối thủ?"

Pope Rozil nhíu mày, chỉ vào những cảnh sát của Liên bang Áo đang bao vây ngoài bệnh viên Salk với vẻ chẳng đếm xỉa gì tới:

"Ông thật sự cho rằng những Muggle này và vũ khí trong tay họ có thể làm phù thủy…"

Còn chưa dứt lời, nữ phù thủy nhìn về phía con đường núi ngoài tuyến cảnh giới.

Mấy chục, à không, mấy trăm người trung niên, người già đã men theo sự dẫn dắt của dải đen trên chân trời, chậm rãi đi về phía bệnh viện. Nơi xa xa, dòng người đứt quãng vẫn đang không ngừng tuôn ra từ các ngõ ngách của thành phố.

Những truyền thuyết lưu truyền ở thế giới pháp thuật không sai chút nào, thực sự tồn tại một thành phố mà những thánh đồ ở ẩn trong đó, sự tồn tại của nó còn sớm hơn những gì mà hầu hết mọi người vẫn tưởng.

"Yên tâm, bọn họ chỉ là người trông chừng cho cuộc chiến đấu này thôi, để đảm bảo các vị sẽ không mất kiểm soát tâm trạng và làm những cậu bạn Muggle đang dốc lòng vì công việc bị thương. Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là các ngươi không chủ động công kích bọn họ."

Grindelwald nhún vai, lão xoay người nhìn đám đông chằng chịt và Salzburg đèn đuốc sáng ngời ở xa xa. Nhắm mắt lại và thở ra một hơi thật sau, lão dang hai cánh tay ra:

"Có lẽ các ngươi đã hiểu lầm một số chuyện rồi, kể từ khi tới đây, đối thủ của các ngươi chỉ có một – thành phố này."

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status