Quậy tung Hogwarts

Chương 53: Ánh trăng

Translator: Nguyetmai

Alina liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, trời đã dần dần tối.

Dưới bầu trời màu tím đậm là những dãy núi và cánh rừng trải dài tít tắp, đoàn tàu dường như đã giảm tốc độ, cách đó không xa có thể thấy thấp thoáng một ngôi làng nhỏ lập lòe ánh đèn vàng vọt. Nếu không ngoài dự đoán thì đây chính là trạm cuối của đoàn tàu này - ngôi làng phù thủy duy nhất trên toàn nước Anh, làng Hogsmeade.

"Đoàn tàu sắp tới Hogwarts rồi, các bạn học sinh hãy để hành lý lại trên tàu, chúng tôi sẽ đưa tới trường cho mọi người."

Chẳng bao lâu sau, trên hành lang bắt đầu vang vọng âm thanh như vậy, nghe có vẻ giống loa phóng thanh điện tử mà sau này thường thấy.

Có điều, cân nhắc tới trường nhiễu sóng trong phạm vi Hogwarts đối với các sản phẩm điện tử, cùng với tiếng "chúng tôi" trong tràng âm thanh này, Alina đoán hiện tượng này chắc là tới từ loại ma pháp không biết tên nào đó của đám gia tinh trong trường Hogwarts mà thôi.

"Đều tại cậu, bây giờ thì tốt rồi, toàn thân từ trên xuống dưới đều nhớp nháp, còn chưa tới được trường đã phải thay quần áo hai lần."

Trong gian phòng, Hermione liếc xéo Alina ở bên cạnh, cởi chiếc áo khoác dính coca ra, thay một chiếc áo choàng Hogwarts mới, nói với vẻ cực kỳ tức giận. Còn về đám con trai, lúc này đã sớm bị hai người đuổi tới gian phòng khác rồi.

Alina mặt dày cười hì hì.

"Đây không phải là vấn đề lớn, ai bảo chúng ta đều không biết 'Bùa vệ sinh' chứ, lần sau sẽ dễ dàng hơn nhiều."

"Cậu còn muốn có lần sau sao? Nếu còn làm như vậy nữa, nhất định mình sẽ vạch trần cậu!"

Tiểu thư Hermione Jean Granger đáng yêu cau mày lại, chun mũi, uy hiếp với vẻ mặt tức giận. Cô không sợ hãi Alina giống như mấy tên con trai nhát gan kia đâu.

Tình bạn giữa con gái, đặc biệt là giữa những học sinh nữ, thông thường chỉ có ba loại. Loại đầu tiên là cùng chí hướng, rủ rỉ tâm sự về chuyện làm đẹp và những anh chàng đẹp trai. Loại thứ hai là kỳ phùng địch thủ giữa những cô nàng mọt sách. Còn loại cuối cùng chính là chị em tình thâm keo sơn thường thấy nhất.

Không nghi ngờ gì, mối quan hệ giữa Alina và Hermione sự kết hợp của loại một và loại hai. Sau khi trải qua một buổi chiều trò chuyện với nhau, quan hệ của hai cô bé đã nhanh chóng ấm lên, cử chỉ và lời nói đối với người kia cũng trở nên tùy ý hơn nhiều.

"Tùy cậu, hơn nữa cậu còn cần phải học bổ sung rất nhiều kiến thức mới có thể thắng nổi mình."

Alina nhún vai không để tâm, tiện tay vò chiếc áo choàng bị dính đầy vết bẩn thành một cục rồi nhét vào trong va li, sau đó mỉm cười: "Hơn nữa, cứ cho là cậu vạch trần mình đi nữa thì bọn họ có gan phản kháng lại sao?"

Hermione đang định phản bác lại với vẻ không cam lòng thì một tràng tiếng còi hơi thật dài đã cắt ngang lời của cô bé.

Tu...

Đoàn tàu tốc hành Hogwarts chạy chậm dần lại, đi kèm với một tràng tiếng ma sát chói tai giữa bánh xe và đường ray, cuối cùng cũng dừng lại trên sân ga vừa tối vừa nhỏ.

"Ban đêm lạnh thật, cậu không cảm thấy lạnh sao?"

Bước ra khỏi gian phòng, khí lạnh ban đêm ở làng Hogsmeade khiến Hermione rùng mình một cái, cô bé nắm thật chặt lấy áo choàng trên người mình, vươn tay ra túm chặt lấy vạt áo cô bé tóc bạch kim ở phía trước. Bất luận tương lai ra sao, Hermione lúc này vẫn chỉ là một cô bé mười một tuổi vừa rời xa nhà, tự ra ngoài đi học một mình, sợ hãi và căng thẳng là cảm xúc nên có. Cũng may hiện tại cô bé đã có một người bạn đồng hành.

"Vẫn ổn, mình đã quen rồi."

Alina quanh năm sống trên cao nguyên Scotland thì vô cùng bình tĩnh, phải biết rằng nhiệt độ về đêm ở ven hồ Lomond còn thấp hơn nơi này khoảng 3-5 độ, hít thở một lần nữa bầu không khí se lạnh này lại khiến cô có cảm giác quen thuộc như được trở về nhà.

"Theo sát mình, đừng suy nghĩ lung tung nữa, tập trung sự chú ý. Mình đưa cậu đến điểm tập trung dành cho học sinh mới."

Nhìn dòng người chen chúc xô đẩy nhau, Alina cau mày, quay người lại, nắm lấy bàn tay nhỏ bé lành lạnh của Hermione.

Đa số hành khách trên chuyến tàu tốc hành Hogwarts đều là những đứa trẻ chưa tới mười tám tuổi, dĩ nhiên không thể trông đợi họ sẽ có trật tự gì rồi. Trên thực tế cho dù là người trưởng thành xuống tàu hỏa cũng là như vậy. Đương nhiên, cảnh tượng này đối với Alina đã vượt qua phó bản cấp địa ngục khổng lồ "Xuân Vận" thì chẳng đáng để vào mắt.

Hermione cảm thấy tay phải của mình rơi vào trong một lòng bàn tay mềm mại, ấm áp, một cảm giác vô cùng yên tâm theo cánh tay bắt đầu lan lên phía trên, khiến sự căng thẳng trong lòng cô bé tiêu tan đi nhiều.

"Ừm." Cô bé nhẹ nhàng đáp lại một tiếng, gật đầu, ngoan ngoãn theo Alina đi xuyên qua đám người.

Hai người theo dòng người tiến về phía trước, rất nhanh liền nhìn thấy một người khổng lồ cao hơn ba mét, râu tóc rối bù đang xách một ngọn đèn, đứng trong dòng người hô lớn: "Học sinh năm nhất! Học sinh năm nhất tới đây nào!"

"Đó là Hagrid, người giữ khóa và gác sân của Hogwarts." Dường như cảm nhận được Hermione có chút bất an, Alina bóp nhẹ tay cô bé rồi cất cao giọng giải thích: "Không cần sợ hãi, bác ấy là một người hiền lành và hòa nhã, Harry rất thân quen với bác ấy. Chúng ta mau qua đó đi."

"Hi, Ron, Malfoy, bọn mình ở đây!"

Vừa nói, Alina vừa gắng sức vẫy tay, hướng về phía trước bên trái hét lớn, rồi kéo Hermione cố gắng chen tới phía đó. Không thể không nói, trong dòng người đông nghịt, một mái tóc có màu sắc khác biệt với tất cả mọi người thật sự là quá dễ để nhận ra.

Chẳng mấy chốc, những người bạn nhỏ đã quen biết trên tàu lại tụ hợp lại với nhau, mọi người nhìn nhau, trong lòng cảm thấy yên tâm hơn rất nhiều.

"Được rồi, không còn học sinh năm nhất nào nữa phải không? Mọi người đi theo ta nào."

Lại đợi thêm khoảng mười phút, mãi cho tới khi trên tàu không còn hành khách mới nào đi xuống nữa, Hagrid mới nhìn một vòng những cái đầu nhỏ xung quanh ông, trên khuôn mặt xồm xoàm râu quai nón lộ ra một nụ cười, ông xách chiếc đèn đung đưa, tỏ ý bảo mọi người theo sát ông.

"Học sinh năm nhất đi theo ta! Cẩn thận dưới chân!"

Kế tiếp chắc là một trong những tiết mục lưu giữ kỉ niệm khai giảng của học sinh năm nhất, qua sông, trong lòng Alina âm thầm gật đầu.

Theo hướng di chuyển của Hagrid, có thể nhìn thấy bọn họ đang đi xuống theo một con đường nhỏ vừa dốc vừa hẹp.

Trên con đường nhỏ không có ánh đèn, hoàn toàn chỉ dựa vào ánh đèn của Hagrid để chiếu sáng, rừng cây rậm rạp hai bên đường che hết quá nửa ánh trăng, mặt đường đen kịt, thỉnh thoảng phía trước vang lên tiếng hét chói tai cùng với tiếng bước chân trơn trượt, rất dễ nhận ra đoạn đường này không hề dễ đi.

"Lấy đũa phép của các cậu ra, còn nhớ lúc ở trên tàu, mình đã giao cho các cậu một pháp thuật mà phù thủy bắt buộc phải học không?"

Alina nhìn những phù thủy nhỏ vây xung quanh cô, bởi vì cô không di chuyển cho nên mọi người đều đứng lại tại chỗ, tám người đã rơi xuống vị trí cuối dòng người.

"Ừm, nhớ, thật sự phải làm phép sao?"

"Đương nhiên là nhớ."

"Chúng ta thử xem sao!"

"Đương nhiên rồi, loại pháp thuật đơn giản như vậy mà."

"Ồ, mình cảm thấy có thể mình sẽ lại thất bại."

Đám phù thủy nhỏ vừa nhỏ giọng thảo luận vừa nhao nhao rút đũa phép từ trong áo choàng ra, hồi hộp cầm chúng trên tay, trên khuôn mặt tràn đầy vẻ nóng lòng muốn thử.

"Rất tốt, hãy thả lỏng. Cố gắng nhớ lại chỉ dẫn trong sách, làm cùng mình nào."

Alina buông bàn tay của Hermione, lấy cây đũa phép bằng gỗ óc chó trong ngực mình ra, cổ tay chuyển động linh hoạt, đọc rõ ràng:

"Lumos Maximum!" (Phát quang tối đa)

Một luồng ánh sáng màu trắng muốt nhanh chóng phát ra từ đầu đũa phép của cô, giống y như khi cô làm thử ở trên tàu vậy. Cây đũa phép giống như được kéo dài bất tận từ trong cơ thể cô, không có bất cứ cảm giác trở ngại nào.

"Phát quang tối đa!"

"Phát quang tối đa!"

...

Khi Alina làm phép, những phù thủy nhỏ xung quanh cũng lần lượt niệm chú, từ đầu đũa phép lóe lên ánh sáng màu trắng muốt rõ ràng. Mọi người tập trung lại với nhau, giống như một chiếc đèn cao áp, chiếu sáng cả con đường nhỏ phía trước.

"Xảy ra chuyện gì vậy?"

Hagrid đi ở phía trước đoàn người, đột nhiên nghe thấy tiếng xì xào của đám học sinh sau lưng, ông nghi ngờ quay đầu lại. Đám học sinh mới ở cuối hàng ngũ dường như đột nhiên rọi xuống một ánh trăng sáng trong, chiếu sáng con đường nhỏ gập ghềnh, không bằng phẳng.

Không đúng, không phải là ánh trăng!

Hagrid gắng sức dụi mắt.

Những tầng mây trên bầu trời vẫn che phủ phần lớn ánh trăng, ánh sáng bắt nguồn từ đầu đũa phép của đám phù thủy nhỏ đang tụ tập lại với nhau, nói chính xác hơn thì đa phần đang bắt nguồn từ cây đũa phép của cô bé tóc bạch kim đi ngay phía trước.

Đi ngay vị trí dẫn đầu nhóm người, trong ánh sáng màu trắng dịu dàng, một cô bé tóc bạch kim với khuôn mặt cực kỳ xinh đẹp đang nhỏ giọng duy trì trật tự, bảo đám học sinh mới lần lượt vào hàng theo thứ tự.

Khi đoàn người nhỏ này từ từ tiến về phía trước, càng ngày càng có nhiều học sinh năm nhất dừng bước chân, tự phát tập hợp bên cạnh chúng. Dưới ánh sáng huỳnh quang sáng tỏ tựa như ánh trăng, đoàn người yên lặng, ổn định đi xuống theo con đường trơn trượt, gồ ghề.

Cho dù là rất nhiều năm về sau, Hagrid cũng không thể nào quên được khóa học sinh mới này, trong đêm đó, trên con đường núi gồ ghề không bằng phẳng, hình bóng cô bé xinh đẹp tựa như ánh trăng, xua tan bóng đêm.

Đó là lần đầu tiên họ thật sự nhận thức được, Alina Ánh Trăng Kaslana.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status