Quậy tung Hogwarts

Chương 91: Một khả năng nhỏ nhoi

Translator: Nguyetmai

Han... Hannah?

(chột dạ)

Một chút cảm động vừa mới nhen nhóm trong lòng Alina liền tan biến trong nháy mắt, ngay sau đó cô nhanh chóng phản ứng, vội vàng bịt miệng Hannah lại, nhìn cụ Dumbledore đang cười chê mình một cách xấu hổ nhưng vẫn không hề thất lễ.

"Đứa trẻ này nôn nóng tới mức hồ đồ rồi, không còn biết bản thân đang nói gì nữa, Giáo sư Dumbledore đừng để tâm."

Quả nhiên chỉ lấy sai tên chứ không hề đặt sai biệt danh! Bạn học Hannah Abbott này quả nhiên là làm bằng sắt, nhưng mà chỉ cướp mất ngôi nữ hoàng sắt của cậu, có cần đến mức vừa gặp mặt đã phải đâm thẳng vào trái tim mình thế không?

"À, đúng vậy, lâu đài Hogwarts quả thực rất khiến người ta mê muội!"

Cụ Dumbledore liếc qua cô bé tóc bạch kim, nở nụ cười ôn hòa với Hannah rồi cúi người nói, "Yên tâm đi, ta không hề có ý muốn trách cứ mọi người, dù sao đây cũng là lúc chúng ta thực hiện các quy tắc hoạt động quy định, nhân viên công tác làm việc qua loa, dù có sai thì trách nhiệm chủ yếu cũng nên do người viết phương án gánh chịu."

Xẹt!

Lọn tóc ngốc trên đầu Alina lập tức dựng thẳng lên, cô bé hung dữ nhìn phù thủy già trước mặt, nếu không phải còn có quần chúng không rõ sự thật ở đây, cô thậm chí còn có ý tưởng trực tiếp nhào tới kéo cái lão củ cải râu ria độc ác kia.

"Nhưng mà..." Cụ Dumbledore buồn cười nhìn vẻ mặt Alina ngập tràn sự cảnh giác, nhướng mày, tiếp tục nói.

"Hành vi của mọi người quả thật đã ảnh hưởng nhất định tới thể nghiệm ăn uống của các lớp khác, ta phải để các trò cảm nhận được tính nghiêm trọng trong hành vi bản thân, phòng bếp trong trường tối nay sẽ không mở cho mọi người."

"Ta còn phải nói rõ thêm một câu, những đồ ăn mọi người đóng gói lấy từ căng tin trường học đi nhưng không thể ăn hết cũng sẽ bị trường học thu lại. Tuy dũng khí và tinh thần mạo hiểm quan trọng, nhưng quan trọng hơn chính là nắm chắc giới hạn hành vi của bản thân. Mọi việc tốt quá hóa tệ, điểm này ta hi vọng các trò, nhất là tiểu thư Kaslana có thể cẩn thận suy nghĩ một chút."

Dứt lời, cụ chuyển hướng sang Hagrid: "Tôi phải trở lại lễ đường đây, Rubeus, tôi còn cần đi tuyên bố mấy thông báo, mấy đứa trẻ này tôi tin tưởng giao cho anh. Nên biết chủ động một chút, tôi không nghĩ rằng anh kém hơn nhiều so với các Giáo sư khác đâu."

Hagrid nghiêm túc gật đầu, dẫn một đám phù thủy nhỏ rời khỏi phòng làm việc của Hiệu trưởng.

Sau khi cánh cửa đóng lại, trong phòng chỉ còn lại có một mình cụ Dumbledore. Nhưng cụ cũng không đi tới lễ đường ngay lập tức như lời cụ nói trước đó mà quay trở lại trước bàn làm việc bằng gỗ, lấy từ trong ngăn kéo ra mấy tấm da dê với chữ viết xinh đẹp bên trên, mở từng cái ra, ngón tay nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn như có điều suy nghĩ.

"Như vậy thật sự được không? Dumbledore. Nên biết trước giờ chưa từng xuất hiện tiền lệ như vậy đâu."

Bên trong khung tranh sau lưng phù thủy già, một nữ Hiệu trưởng lo lắng nói.

Những bức tranh các Hiệu trưởng khóa trước của Hogwarts cúi người. Ảnh của họ đều được treo trong phòng làm việc của cụ Dumbledore, mặc dù bọn họ như đang ngủ gật nhưng trên thực tế bọn họ vẫn luôn lắng nghe tất cả những gì xảy ra, hơn nữa khi cần thiết còn trợ giúp cho Hiệu trưởng đương nhiệm.

"Đây quả thực làm bừa quá rồi, nếu là thời kỳ tôi đảm nhiệm chức vụ Hiệu trưởng gặp phải tình huống như vậy, tôi sẽ trực tiếp khai trừ cô bé, không hề do dự!"

Một phù thủy già trông có vẻ cố chấp gian xảo hơi nhíu mày, không chờ đợi được tức giận kêu lên, giống như có vẻ đã nhẫn nhịn rất lâu, nhưng dường như ông ta đã quên mất những lời tương tự mà mình đã nói một tháng trước.

"Phineas, có lẽ chúng ta nên nghe cách nghĩ của Dumbledore trước đã. Nói thật thì tôi lại rất thích đứa trẻ kia, nhưng xét ở mức độ nào đó thì tôi lại cảm thấy cô bé hẳn thuộc về Hufflepuff."

Bức tranh Felida Spohr bên cạnh bức họa phù thủy già, người đã từng cùng Alina thảo luận về "Lĩnh hội tâm đắc kỳ diệu về thức ăn động thực vật" cười nói ôn hòa, trong ánh mắt cũng có sự nghi hoặc.

Sau đó, âm thanh thảo luận của các Hiệu trưởng khóa trước dần dần nhỏ đi, bọn họ đều dời tầm mắt về phía Dumbledore, cùng đợi cụ giải thích.

Cốc, cốc... cốc.

"Ồ, vậy thì được rồi."

Ngón tay gõ nhịp của Dumbledore dần dần ngừng lại, cụ chậm rãi nói.

"Trên thực tế, mấy năm nay tôi đã luôn tự hỏi một vấn đề. Có đôi khi, tôi cảm thấy cách phân nhà của chúng ta quá qua loa rồi. Sự chú ý của chúng ta đối với lũ trẻ không đủ nhiều, thời gian quá dài, quá lâu khiến chúng ta thậm chí cũng bắt đầu hoài nghi bốn nhà rốt cuộc có khả năng chung sống hòa thuận một lòng hay không.

Khi mâu thuẫn và sự ngăn cách giữa các nhà ngày càng sâu sắc hơn, tôi càng lo lắng tương lai sẽ có một ngày lại diễn ra tình cảnh tình hữu nghị sụp đổ như giữa bốn vị sáng lập lúc trước."

"Tôi đã già, không có cách nào, cũng không có tinh lực từng bước thay đổi quan hệ giữa những người trẻ tuổi."

Cụ Dumbledore dừng lại một chút, trong đầu hồi tưởng lại hình ảnh tối qua nhìn thấy trong ký ức của Hagrid, cùng với đám phù thủy nhỏ các nhà khi nãy xông vào phòng làm việc của Hiệu trưởng, nản chí cười, trong ánh mắt hiện lên sự hoài niệm.

"Nhưng từ trên người cô bé, dường như tôi nhìn thấy được một khả năng..."

...

Tòa thành bên ngoài Hogwarts.

Hagrid đã rời đi được một lúc.

Đám phù thủy nhỏ năm nhất tụm năm tụm ba tụ lại cùng một chỗ, ngập tràn lo lắng nhỏ giọng bàn luận, thi thoảng nhón chân lên nhìn xung quanh hướng cửa chính đóng chặt của tòa thành ở đằng xa.

Dẫn đầu đám đông, Hermione Granger với vẻ mặt thành thật, nghiêm túc khoanh hai tay ngăn cản con đường đi thông hướng tòa thành, sau lưng cô bé đứng theo thứ tự là ba nam sinh khỏe mạnh Gaul, Crabbe, Navy, cả bốn người chắn ngang trước mặt tất cả mọi người giống như tường thành vây kín.

Dựa theo lời dặn dò trước khi đi của Hagrid, bọn họ cần duy trì trật tự của những đám phù thủy nhỏ trong thời gian Hagrid tạm thời rời khỏi, bảo đảm mọi người ngoan ngoãn ở nguyên tại chỗ, đến khi đám người Hagrid "cứu" Alina trở về mới thôi. Trong mấy giây đồng hồ trước, bọn họ mới vừa "thuyết phục" một nam sinh nhà Ravenclaw trở lại vị trí của mình đấy.

Nhưng chỉ dựa vào uy tín hiện giờ của cô bé con Hermione thì hiển nhiên là không đủ để khiến phần lớn các phù thủy nhỏ an phận quá lâu.

Khi thời gian dần trôi qua, sự bạo động trong đám người ngày càng rõ ràng hơn, thậm chí đến cả bản thân Hermione cũng bắt đầu dần trở nên nóng nảy. Việc những tiếng quát mắng dần trở nên lớn hơn hoặc hai tay không ngừng đảo vị trí đều cho thấy rằng cô gái rất lo lắng tình huống ở trong tòa thành.

"Thật là một cục bông khiến cho người ta chán ghét mà, nhất định phải xung phong làm anh hùng cái gì chứ? Còn chưa trở lại sao, nguội hết rồi."

Cô bé Hermione gắt gỏng cắn môi, tầm mắt vẫn luôn liếc gói cơm được bọc kĩ đặt bên cạnh, bên trong là một đống đồ ăn lớn cô bé cố ý để lại cho Alina. Theo quan sát của cô, Alina dường như có một sở thích mạnh mẽ trong phương diện ăn uống này.

Đúng lúc này, Lavender Brown đột nhiên nhảy dựng lên, vui mừng hô lên chỉ vào hướng cửa chính tòa thành Hogwarts.

"Này! Mọi người nhìn kìa! Bọn họ đã trở lại rồi! Alina cũng đang ở đó!"

Chương 92: Alina nở nụ cười bi thương

Theo hướng ngón tay của Lavender Brown, đám phù thủy nhỏ nhao nhao quay đầu nhìn sang thì thấy một người khổng lồ to lớn đang từ trên dốc núi đi xuống, phía sau ông ta là mấy phù thủy nhỏ giống như người lùn.

Hermione gần như là người đầu tiên nhìn thấy bóng dáng tóc dài màu bạch kim. Đôi mắt sáng dùng để răn đe những học sinh năm nhất còn lại biến mất trong nháy mắt, sự lo lắng và tủi thân bị đè nén lập tức bùng nổ, cô bé ba chân bốn cẳng nhe nanh múa vuốt xông tới.

"Chị có biết mọi người lo lắng biết bao... a."

"Xin lỗi vì đã khiến cho mọi người lo lắng. Có một tin tốt, và một tin xấu."

Alina bước tới trước mặt các học sinh năm nhất, dễ dàng trấn áp cô bé Hermione muốn tới thuyết giáo, nhìn một vòng xung quanh những khuôn mặt non nớt đang giương mắt nhìn mình, nhún vai nhanh nhẹn nói.

"Mặc dù không phải trứng Phục Sinh, nhưng sau khi trải qua quá trình giải thích và thảo luận, Giáo sư Dumbledore cũng không có ý định tra cứu chuyện này. Không trừ điểm, cũng không cấm túc hoặc chép phạt. Do đó, mọi người có thể tiếp tục yên tâm tận hưởng bữa trưa phong phú này."

Nhận được câu trả lời chắc chắn của cô, tảng đá lớn trong lòng của các phù thủy nhỏ vốn dĩ đang lo lắng không yên cuối cùng cũng rơi xuống. Bọn chúng nhao nhao thở phào nhẹ nhõm, lộ ra nét mặt tươi cười, thậm chí còn không kìm được mà reo hò lên.

"Phù, thật tốt quá!"

"Tuyệt!"

"Cuối cùng cũng yên tâm..."

"Chị Alina muôn năm!"

Chính xác mà nói, từ sau khi Alina xuất hiện, tất cả các học sinh năm nhất đều giống như tìm được người đáng tin cậy, sự căng thẳng và bàng hoàng trong không khí ở bãi đất trong phút chốc đã tiêu tan đi nhiều.

Một lát sau, đến khi tâm trạng đã được xoa dịu thì mọi người mới bắt đầu chú ý tới một chuyện khác.

"Vậy thì... chị Alina, tin tức xấu kia là gì?"

Một nam sinh tóc xoăn mặc áo chùng Hufflepuff tò mò hỏi. Đó là Justin Finch-Fletchley, một phù thủy nhỏ xuất thân từ gia đình Muggle giống như Hermione Granger.

Sở dĩ Alina nhớ rõ tên của cậu bé không phải là do có ấn tượng sâu đậm với phần diễn trong thời không của nhân vật này, điều khiến cho cô bé khắc sâu ghi nhớ là một câu tự giới thiệu đơn giản của cậu bé trong lúc tán gẫu.

Nếu như không nhận được thư thông báo trúng tuyển của trường Hogwarts, Justin Finch-Fletchley vốn dĩ phải đến trường trung học Eaton, cũng chính là nơi được công nhận là trung học quý tộc tốt nhất của Anh quốc, nhất định phải chọn của tinh anh giới chính trị, giới kinh tế, vương thất của Anh quốc, nổi danh nhất Anh quốc.

Mặc dù lúc đầu không nhắc đến quá nhiều về bối cảnh gia đình của Justin Finch-Fletchley, nhưng đã là người có thể bước vào trường này, ngoại trừ các thiên tài hiếm có với thiên tư xuất sắc, bối cảnh gia đình tuyệt đối không đơn giản, thông thường ít nhất phải có thân phận quý tộc, cũng không phải hư danh quý tộc bạch kim trong văn chương hư cấu của người hâm mộ kiếp trước, mà là quý tộc thật sự trải qua sắc phong chính thức của vương thất.

Nói cách khác, nếu như đơn thuần nói về gia thế, địa vị của gia tộc Malfoy trong giới pháp thuật, có lẽ chưa chắc đã cao bằng địa vị trong giới phi pháp thuật của gia tộc Fletchley.

"Đây là một hạt hẹ rất đáng để nuôi dưỡng..."

Alina quan sát phù thủy nhỏ đáng yêu từ trên xuống dưới, nếu như sau này cô muốn thử tiến hành dung hòa giới phi pháp thuật và giới pháp thuật, thì ảnh hưởng mà bạn học Justin Finch-Fletchley có thể tạo ra sẽ hữu dụng hơn nhiều so với phù thủy thuần huyết.

Nghĩ đến đây, cô bé tóc bạch kim dịu dàng nở nụ cười, khuôn mặt thanh tú trở nên rực rỡ hơn, kiên nhẫn giải thích.

"Chúng ta đã gây ảnh hưởng đến việc dùng cơm của năm cuối. Vì để chúng ta ý thức được tính nghiêm trọng trong sai lầm của mình, buổi tối hôm nay phòng bếp của nhà trường sẽ không mở cửa cho năm nhất chúng ta."

Alina bất đắc dĩ nhún vai, lộ ra nụ cười buồn phiền: "Nói ngắn gọn, tối hôm nay chúng ta chỉ có thể tự nghĩ cách kiếm đồ ăn."

"Việc này không công bằng!" Justin Finch-Fletchley tức giận oán trách.

"Cũng may, ít nhất chúng ta còn có nhiều đồ ăn mang ra từ phòng bếp." Một cô bé phù thủy xinh xắn gốc Ấn Độ vỗ vai cậu bé, ung dung nói. Phán đoán từ trang phục Ravenclaw trên người cô bé, hẳn là Padma Patil, cô bé còn có một chị gái sinh đôi ở nhà Gryffindor.

"Không... Giáo sư Dumbledore nói đồ ăn dư thừa sẽ được phòng bếp thu lại."

Chính tai nghe được lời của cụ Dumbledore nên Ron đau xót lắc đầu, rồi giơ tay chỉ về phía sau mọi người: "Mọi người xem, bọn chúng đã tới rồi."

"Thu lại? Là ý gì? A... Không!"

Padma Patil hoang mang quay đầu, phát ra một tiếng thét kinh hãi.

Không biết từ lúc nào, phía sau mọi người đột nhiên xuất hiện mấy con gia tinh, cùng với từng cái búng tay của đám gia tinh, thịt còn thừa chất đống trên khăn ăn nhanh chóng biến mất.

"Đợi đã! Dừng lại, cái đó không được!"

Đúng lúc này, Alina cảm nhận được Hermione đột nhiên không biết từ đâu bắn ra một luồng khí lực, trực tiếp thoát khỏi sự trấn áp của mình. Cô bé mang vẻ mặt kinh hoàng lo lắng nhào về phía một cái bọc khăn ăn màu trắng, hai tay nắm chặt bọc khăn giấu ở sau lưng, dùng ánh mắt cầu xin nhìn gia tinh đang từ từ tới gần.

"Ta xin ngươi, bọn ta chỉ cần giữ lại cái này cũng được, bọn ta sẽ nhanh chóng ăn hết..."

Đùng!

Gia tinh bình tĩnh búng tay một cái, trong tay Hermione trống không, không còn lại gì.

"Chờ..."

"Xin lỗi, quý cô tôn kính, đây là yêu cầu của Giáo sư Dumbledore, mong cô có thể hiểu cho."

Gia tinh cung kính khom lưng, không cho Hermione thêm thời gian phản ứng, sau một tiếng vang nhỏ thì biến mất khỏi bãi đất.

Nhìn thấy vẻ mặt mất mát của Hermione, Alina buồn cười đi tới, theo thói quen đang chuẩn bị trêu chọc vài câu.

"Từ lúc nào mà bạn học Hermione nhà chúng ta cũng bắt đầu học được cách trộm giấu thức ăn... hử?"

Cảm thấy ống tay áo bị người ta kéo lại, cô bé phù thủy tóc bạch kim quay đầu lại, bên tai truyền tới giọng nói cẩn thận dè dặt của Crabbe: "Chị cả, đó là phần mà tiểu thư Granger cố ý chị giữ lại cho chị đó."

"Hả?" Biểu cảm trên mặt Alina cứng đờ, ánh mắt kích động, đồ ăn cố ý giữ lại cho cô...

Hỏng rồi, làm sao bây giờ? Cô không có sở trưởng xử lý tình huống này nhất.

Cũng may, đúng lúc này, cách đó không xa đột nhiên truyền đến tiếng gọi ầm ĩ của Hagrid.

"Nè, Alina, năm nhất, ta đã nghĩ ra được một cách hay."

Hagrid từ trong túp lều nhỏ đi ra, trong tay mang theo một cái túi lớn, phấn khởi vẫy tay với tất cả mọi người.

"Ta đột nhiên nhớ lại lúc trước ta đã làm rất nhiều bánh đá, mặc dù có thể không ngon lắm, nhưng ít nhất cơm tối của mọi người đã được giải quyết."

"Hagrid, bác biết nấu ăn sao?"

Harry không dám tin mở to mắt, kinh ngạc nhìn người khổng lồ. Cậu bé thật sự rất khó tưởng tượng ra được dáng vẻ đeo tạp dề của một người cao lớn thô kệch như vậy.

"Ừ, đó là đương nhiên."

Hagrid hất cằm lên, ánh mắt liếc nhìn Harry nhỏ, kiêu hãnh nói.

"Thứ ta biết cũng không ít, suy cho cùng ta ở khu săn bắn một mình lâu như vậy, thế nào cũng học được cách chăm sóc bản thân. Nào nào nào, mọi người có thể nếm thử trước."

Vừa nói Hagrid vừa lấy một cái bánh cứng và rắn từ trong túi ra nhét vào trong tay Alina.

Bánh đá?

Lần thứ hai nghe thấy tên này, Alina hơi thất thần cuối cùng cũng phản ứng lại. Đây không phải nguyên liệu hắc ám có thể dùng làm vũ khí phòng thân túp lều nhỏ của Hagrid trong truyền thuyết, có thể dễ dàng đập vỡ răng người bình thường hay sao?

Thấy đám phù thủy nhỏ ngây thơ đang hưng phấn nhận lấy bánh đá, khóe mắt Alina giật giật.

Quả nhiên, sau một khắc trên bãi đất vang lên tiếng kêu đau.

"Ôi, bác Hagrid, cháu cảm thấy bọn cháu vẫn nên nếm thử món ăn bình thường trước sẽ tốt hơn."

Alina bất đắc dĩ lắc đầu, vỗ vỗ Hagrid đang ủ rũ, đề nghị.

"Nhưng mà... ngoại trừ bánh đá, trong thời gian ngắn chúng ta cũng không có đồ ăn khác." Hagrid – người có tài nấu nướng thất bại – nặng nề nói.

"Không, có chứ... Hơn nữa, còn rất phong phú."

Alina nhìn hồ đen Hogwarts lấp lánh sóng ánh sáng lăn tăn ở phía sau, và Rừng Cấm có cây cối um tùm ven bãi đất, nở nụ cười bi thương.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status