Quỷ đế cuồng thê: Đại tiểu thư ăn chơi trác táng

Chương 1360: Tung tích của Vân Tiêu (5)


Editor: QR

Vân Lạc Phong nghiêm túc nghe xong lời Hồ Ly nói, nàng gật đầu: “Nói cho ngươi một tin tức bất hạnh, Hồng Loan sẽ cùng rời đi với ta.”

Răng rắc!

Vân Lạc Phong nghe được âm thanh cõi lòng tan nát …

Hồ Ly còn không kịp khép lại nụ cười bỗng nhiên khóe miệng của hắn cứng đờ.

Hắn có chút không dám tin, hỏi một câu: “Ngươi đang nói giỡn với ta đúng không? Ngươi muốn dẫn theo kẻ điên kia cùng đi sao?”

“Ngươi cảm thấy ta đang nói giỡn sao?” Vân Lạc Phong nhướng mày, hỏi ngược lại.

Trong nháy mắt, sắc mặt Hồ Ly ngập tràn tuyệt vọng: “Xong rồi, đồng hành với kẻ điên này tương đương muốn mạng của ta!”

“Ngươi bán mình cho ta mười năm, hiện tại đổi ý… Đã không còn kịp nữa rồi.”

Vân Lạc Phong hơi nhếch khóe môi lên, nàng chính là thích xem sắc mặt tuyệt vọng như thế của Hồ Ly.

“Chủ nhân!”

Đúng lúc này, giọng nói của Tiểu Mạch từ phía sau Vân Lạc Phong truyền đến.

Vân Lạc Phong nhướng mày, quay đầu nhìn lại, sau khi nhìn thấy chỉ có một mình Tiểu Mạch đi đến, hơi hơi dừng một chút: “Chỉ có một mình ngươi sao? Tiểu Bạch đâu?”

“Chủ nhân, không thấy Tiểu Bạch…”

Nghĩ đến nụ hôn với Tiểu Bạch, giọng nói của Tiểu Mạch có vẻ hơi ngượng ngùng.

Ai bảo đây là nụ hôn đầu tiên của hắn, hắn thật vất vả mới thoát khỏi nỗi khiếp sợ, chờ sau khi hắn hoàn hồn, Tiểu Bạch đã mất tích…

“Tuy rằng tâm trí Tiểu Bạch không được đầy đủ nhưng mà muốn tổn thương đến nàng cũng không dễ dàng như vậy. Điều duy nhất ta lo lắng chính là hiện giờ tâm trí của nàng không được đầy đủ, khẳng định sẽ bị người khác lừa gạt.”

“Chủ nhân, ngươi yên tâm, lúc trước ta đã từng dặn dò Tiểu Bạch, nếu người khác muốn cởi y phục của nàng, nhất định là người xấu, dạy nàng phải bảo vệ trinh tiết của mình.”

Tiểu Mạch cười hì hì nhìn Vân Lạc Phong, một bộ bộ dáng muốn được khen thưởng.

Với tâm trí bây giờ của Tiểu Bạch khẳng định không hiểu tình yêu nam nữ, vì để phòng ngừa Tiểu Bạch bị nam nhân khác lừa gạt, hắn mới giao phó một câu này với nàng.

Vân Lạc Phong liếc Tiểu Mạch: “Ngươi có từng dạy nàng, đừng đi với người xa lạ hay không?”

Đột nhiên sắc mặt Tiểu Mạch cứng đờ, hắn gãi gãi đầu: “Đã quên.”

“Đi thôi, chúng ta tìm được Tiểu Bạch trước rồi lại nói.”

Sau khi Vân Lạc Phong nói xong lời này, ánh mắt tà mị thoáng qua dung nhan tuấn mỹ của Tiểu Mạch: “Chờ sau khi trở về sẽ tính sổ với ngươi sau!”

Nhìn thấy Vân Lạc Phong sắp sửa rời đi, Tiểu Mạch vội vàng đi theo, hắn đi theo phía sau nàng, nói lải nhải: “Chủ nhân, người nói xem tại sao Tiểu Bạch này lại không nghe lời như thế? Ta chỉ hơi sửng sốt một cái, nàng đã mất tích. Không được, chờ sau khi nàng trở lại, ta phải dạy dỗ nàng thật tốt, để tránh nàng bị người khác lừa bán!”



Bên trong biệt viện, vài tên thị vệ dẫn theo một người thiếu nữ đáng yêu lén lút từ ngoài cửa đi vào. Bọn họ nhìn thấy không có người trấn thủ bên ngoài, vội vàng dẫn theo thiếu nữ bước nhanh đến nhà kho.

Thị vệ từng mở miệng nhục nhã Vân Lạc Phong nhìn mấy đồng bạn, ho khan hai tiếng, hắng giọng nói: “Các ngươi giúp ta canh gác, ta muốn dạy dỗ cô nương này trước một chút, để nàng hiểu rõ nên hầu hạ công tử như thế nào.”

Hầu hạ?

Lâm Nhược Bạch chớp chớp mắt: “Ta không muốn làm nha hoàn.”

Vài tên thị vệ nghe thấy giọng nói mềm mại như thế đều nhìn nhau cười.

“Yên tâm đi, chúng ta không muốn để ngươi làm nha hoàn mà muốn cho ngươi cuộc sống cẩm y ngọc thực. Từ nay về sau, ngươi muốn cái gì sẽ có cái gì đó.” Tên thị vệ kia giữ chặt cánh tay của Lâm Nhược Bạch, đẩy nàng vào trong kho.

Lâm Nhược Bạch đi vào, nhìn vào trong mắt nàng chính là sự mơ hồ, trong đôi mắt to sáng ngời của nàng chứa đựng sự nghi hoặc, quay đầu nhìn về phía thị vệ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 9.3 /10 từ 77 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status