Quỷ đế cuồng thê: Đại tiểu thư ăn chơi trác táng

Chương 1983: Vân Tiêu xuất thủ (1)


Edit: Sahara

Khóe môi người đàn ông kia nhếch lên, bàn tay đột nhiên tăng thêm lực, đánh thẳng vào Long Lân Giáp trên người Vân Lạc Phong.

Ông ta tấn công dồn dập, mỗi chiêu đều nhắm vào điểm yếu của đối phương.

Ban đầu, ông ta vốn định để Vân Lạc Phong làm thế thân của Bạch Linh, nhưng ông ta lại không ngờ được, Vân Lạc Phong lại là con gái của Bạch Linh. Đã như vậy, ông ta sẽ khiến Bạch Linh đau khổ hơn cả chết!

Đây là cái giá cho việc Bạch Linh không tiếp nhận ông ta!

Tuy nhiên....

Thấy Vân Lạc Phong liên tục tránh được đòn công kích của mình, ánh mắt người đàn ông kia tối đi, mặt mày phủ một tầng sương lạnh.

Thực lực của con gái Bạch Linh lại mạnh đến mức này? Cũng may là mình phát hiện sớm, bằng không, nếu để cho nó tiếp tục trưởng thành, e rằng liên minh Tự Do của mình sớm muộn cũng bị nó hủy diệt.

Việc cấp bách bây giờ là phải giết chết nó trước khi nó kịp trưởng thành.

Nghĩ đến đây, đáy mắt người đàn ông kia dâng lên sát ý, tấn công Vân Lạc Phong càng lúc càng nhanh, càng mạnh hơn. Tựa như cuồng phong vũ bão.

Vân Lạc Phong dùng sắc mặt bình tĩnh để che giấu cảm xúc thật sự trong lòng.

Long Lân Giáp có hạn chế thời gian, trước đó mình đã triệu hồi nó một lần, bây giờ mình đã đột phá đến Thiên Thần Giả, có thể trong thời gian ngắn triệu hồi nó đến hai lần. Nhưng một khi Long Lân Giáp biến mất, mình sẽ rơi vào tình thế bị động.

Lúc đó, sẽ không cách nào chống lại người đàn ông này được.

Trong lúc Vân Lạc Phong trầm ngâm, người đàn ông kia lại lao tới trước mặt nàng lần nữa, trên tay ông ta có thêm một cây đao, nhắm thẳng vào đầu Vân Lạc Phong mà chém xuống.

Vân Lạc Phong ngửa đầu ra sau, lưỡi đao sắc bén xẹt ngang qua một lọn tóc, lọn tóc ấy lập tức đứt lìa, rơi lả tả xuống đất.

"Nha đầu, dù ngươi có xinh đẹp mấy, nhưng cũng còn quá trẻ, không có hương vị như mẹ ngươi. Nếu không, bổn tôn cũng không ngại thu nhận cả hai mẹ con các ngươi, ha ha ha!"

Người đàn ông kia cười lớn, giọng cười cuồng vọng vang khắp không trung.

"Chỉ sợ ông không có mạng hưởng thụ điều đó!"

Vân Lạc Phong lạnh lùng nhìn người đàn ông kia, giọng điệu khí phách đáp lại.

"Há! Theo như ta biết, Long Lân Giáp này của ngươi có hạn chế thời gian thì phải. Chờ thời gian triệu hồi qua đi, lúc đó ngươi sẽ chẳng khác gì sơn dương đợi người làm thịt."

"Phải không?"

Vân Lạc Phong cong cong khóe môi.

Long Lân Giáp của nàng đúng là sắp hết thời gian triệu hồi, thế nhưng.... Vân Tiêu cũng sắp đến rồi.

Nàng chỉ cần kiên trì đến khi Vân Tiêu tới là được!

"Dừng tay!"

Mắt thấy người đàn ông kia lại muốn động thủ, Bạch Linh cuối cùng vẫn không nhịn được mà quát lên: "Âu Lôi, người ngươi muốn là ta! Chuyện này không có liên quan đến con ta. Nếu ngươi dám tổn thương đến nó, thì dù ta có tan xương nát thịt, ta cũng sẽ chặt hết tay chân ngươi."

Dù sao Bạch Linh cũng là mẫu thân của Vân Lạc Phong, làm sao không biết nữ nhi nhà mình đang cố gắng chống đỡ?

Nếu bà không đứng ra bảo vệ con gái mình, vậy còn xứng làm mẹ hay không?

Người đàn ông được Bạch Linh gọi là Âu Lôi kia nhếch mép cười khẩy, dùng ánh mắt từ trên cao nhìn xuống mà nhìn Bạch Linh.

"Bạch Linh, rốt cuộc thì muội có chịu gả cho ta không? Dù sao muội cũng đâu còn trong trắng, ta không che muội, muội nên cám ơn ta mới phải!" Âu Lôi cười cao ngạo: "Chẳng lẽ ta lại kém hơn tên gian phu kia à?"

Bạch Linh cười giễu cợt: "Một vạn người như ngươi cũng không bằng một mình chàng! Ta không phải đang cầu xin ngươi, mà là đang cảnh cáo! Chắc hẳn ngươi cũng rõ bản tính của ta, nếu ta thật sự làm đến mức tan xương nát thịt, thì ngươi cũng không được dễ chịu đâu."

Sắc mặt Âu Lôi dần dần âm trầm, u ám như mưa bão, khiến người ta phải khiếp sợ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 9.3 /10 từ 77 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status