Quỷ đế cuồng thê: Đại tiểu thư ăn chơi trác táng

Chương 341: Chạy trốn suốt đêm


Editor: QR2

Tiêu Kính cũng không còn chỗ nào còn lành lạnh, dung nhan anh tuấn lúc đầu bị đánh sưng thành đầu heo, y phục rách tả tơi, cả người không còn một chỗ nào lành lặn. Mà đôi mắt hắn càng thêm thâm trầm, thâm trầm làm cho trái tim Lăng Dao bỗng nhiên hơi sợ hãi…

“Tiêu Kính…”

Lăng Dao nuốt nước miếng, mở miệng muốn nói cái gì đó lại bị ánh mắt lạnh lẽo của nam nhân kia đánh gãy.

“Không nuốt xuống được cơn tức giận này, vậy ngươi muốn như thế nào? Đừng quên lúc nãy chúng ta đã uống thuốc, nếu không nhẫn nại ai biết sẽ phát sinh chuyện gì?”

Tiêu Kính có chút bực bội, đến tận lúc này hắn cũng không biết đắc tội cái nữ nhân điên kia ở chỗ nào để cho nàng ra tay tàn nhẫn như vậy.

Nói xong những lời này, hắn lại trầm mặc nửa ngày, nhíu chặt mày nói: “Bây giờ chúng ta về Tiêu gia trước.”

Lăng Dao vẫn vô cùng không cam lòng, cả hai mắt đều bừng bừng lửa giận: “Chúng ta tới nơi này vì muốn tìm phế vật kia! Nếu bây giờ trở về, phế vật kia làm sao bây giờ?”

“Lúc gia gia của ngươi để ngươi đi cùng chúng ta đã nói ngươi phải nghe lời ta, nếu ngươi không muốn trở về, cũng được, ta tự mình đi, một ngươi ở lại! Đừng quên, lời nữ nhân điên kia vừa nói, nàng muốn chúng ta ở chỗ này ở lâu thêm mấy ngày, nàng thật muốn đánh từng đó ngày.”

Tiêu Kính hận nghiến răng nghiến lợi nhưng lại không thể làm gì, ai bảo chính mình không phải là đối thủ của nàng? Việc cấp bách vẫn là nhanh chóng trở về Tiêu gia, để tránh cho nữ nhân điên kia lại tìm đến cửa.

Lăng Dao hung hăng dậm đặt chân, cho dù trong lòng nàng vô cùng không cam lòng nhưng vẫn đi theo phía sau Tiêu Kính, bước nhanh ra khỏi cửa.



Bên trong phủ Tướng quân, nghe tin hai người Tiêu Kính suốt đêm rời khỏi hoàng thành, trên mặt Vân Lạc Phong mime cười tà khí, một đôi mắt đen nhánh tràn ngập sự tính toán.

“Tiêu gia các ngươi thương tổn Vân Tiêu lại muốn đi luôn như vậy? Nếu không tìm chuyện cho các ngươi làm, chỉ sợ các ngươi vẫn sẽ nhìn chằm chằm Vân Tiêu không chịu từ bỏ…”

“Tiểu thư, người lại có cái chủ ý quỷ quái gì vậy?” Khinh Yên chớp mắt, tò mò hỏi.

Vân Lạc Phong cũng không trả lời câu hỏi nàng, chỉ cong cong khóe môi, nói: “Khinh Yên, ta muốn đi ra ngoài một chuyến, ngươi giúp ta chuẩn bị một bộ y phục và đấu lạp…”

Trong lòng Khinh Yên rất tò mò, nhưng nàng không hỏi nhiều, nàng biết bất luận tiểu thư đi làm chuyện gì đều là chuyện đúng đắn.



Bóng đêm như nước, mọi vật yên tĩnh.

Tiêu Kính và Lăng Dao dẫn theo một đám người Tiêu gia bước nhanh trong đêm tối để trở về, giống như nơi này là chỗ của sài lang hổ báo, muốn nhanh chóng rời đi.

Đáng tiếc, bởi vì mọi người đều bị thương không nhẹ, cho nên bọn họ di chuyển rất chậm, đi đi dừng dừng, bởi vậy đã qua mấy canh giờ, vẫn còn đang đi trong rừng bên ngoài hoàng thành.

“Lăng Dao, ngươi cố kiên trì, chờ đến lúc chúng ta rời khỏi chỗ này, chúng ta tìm một y quán dưỡng thương thật tốt.” Tiêu Kính nhìn Lăng Dao đang thở hổn hển bên cạnh, khẽ cau mày, nói.

Nếu không phải lão nhân Lăng gia đã nhờ cậy hắn, muốn hắn chiếu cố Lăng Dao, nói không chừng hắn đã ném lại cái gánh nặng này, rời đi từ lâu.

“Nhưng mà thật sự ta đi không nổi nữa.”

Lăng Dao dựa vào một thân cây ngồi xuống, sắc mặt rất khó coi, vết thương trên người nàng vẫn chưa rút đi, xanh xanh tím tím, máu tươi phía trên vạt áo đã khô khốc hiện ra vì một mảnh màu nâu.

“Lăng Dao!” Chân mày Tiêu Kính càng nhăn chặt hơn: “Nếu ngươi không muốn gặp lại nữ nhân điên kia thì nên nhanh chóng đứng lên, ai biết cái kẻ điên kai lại sẽ nhảy ra từ chỗ nào!”

Đối với Vân Lạc Phong rõ ràng trong lòng Tiêu Kính tràn ngập kiêng kị…
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 9.3 /10 từ 77 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status