Quỷ đế cuồng thê: Đại tiểu thư ăn chơi trác táng

Chương 693: Đại thọ (10)


Edit: Sahara

"Địa Linh Giả..."

Trong đại sảnh, không biết là người nào đã hét lên một tiếng hét kinh hãi.

"Tiểu nha đầu này là Địa Linh Giả! Ta đã từng gặp qua một cường giả Địa Linh Giả, cảm nhận được lực lượng trên người của kẻ đó, hoàn toàn giống y khuôn đúc với nha đầu này! Tiểu nha đầu này khẳng định là một cường giả Địa Linh Giả!"

Vốn dĩ sắc mặt của Liễu thừa tướng đã tái nhợt lắm rồi, sau khi nghe thấy những lời này thì lại càng tuyệt vọng hơn.

"Hôm này là đại thọ của Vân gia gia, ta không muốn máu của ngươi làm ô uế ngày đại hỉ của người! Nếu như sau này ngươi còn dám đánh chủ ý lên Vân đại ca, thì đừng trách sao ta không khách khí, lập tức cút!"

Ninh Hân khẽ nhíu mày, quát lớn một tiếng.

Lúc này đây, Liễu thừa tướng lại chẳng dám nấn ná thêm một khắc một phân nào nữa, lập tức xoay người chạy ra ngoài, ngay cả Linh Tâm công chúa cũng không có để ý tới, chỉ lo chạy trốn lấy thân.

Sau khi Liễu thừa tướng rời khỏi, tầm mắt của Ninh Hân mới chuyển về phía Linh Tâm công chúa.

Không thể không nói, Linh Tâm công chúa này quả thật là một mỹ nhân hiếm có, đặc biệt là đôi mắt rưng rưng hiện giờ, thật sự khiến người ta nhìn thấy mà thương.

Nhìn thấy Ninh Hân đang đi về phía mình, Linh Tâm công chúa liền liều mạng lắc đầu như muốn nói gì đó, đáng tiếc trong miệng cô ấy hiện giờ đang bị nhét một miếng vải đỏ, cho nên chỉ có thể phát ra những âm thanh nức nở mà thôi.

Ninh Hân rút kiếm ra, vút một tiếng, kiếm quang lóe lên, đem tất cả dây tơ hồng trói trên người Linh Tâm công chúa cắt đứt hết toàn bộ.

"Ta biết ngươi không phải là tự nguyện, cho nên ta không trách ngươi, ngươi có thể đi!" Ninh Hân nhìn sắc mặt tái nhợt của Linh Tâm công chúa, hơi dừng lại một chút rồi nói tiếp: "bất quá, có một câu là ta thật lòng nhắc nhở ngươi, hoàng tộc chẳng hề có thân tình gì đáng nói, vì đạt được mục đích mà bất chấp thủ đoạn, giống như bắt trói ngươi lại đem tặng cho người khác như thế này!"

Thân mình Linh Tâm công chúa khẽ run lên, cô ấy cứ cúi đầu, trên mặt còn mang theo một tia thống khổ.

Hoàng huynh bình thường đối xử với cô ta cũng rất tốt, tại sao lần này lại có thể làm ra những chuyện tàn nhẫn như vậy chứ?

Cũng chỉ vì Linh Tâm cô không muốn liên hôn, mà hoàng huynh không tiếc bắt trói cô nhét vào trong rương, hơn nữa còn tặng cô ở trước mặt bao nhiêu người.

Huynh ấy không sợ hoàng tộc sẽ phải hổ thẹn với người đời hay sao?

"Ngươi vẫn là nơi rời khỏi nơi này, đi càng xa càng tốt, đừng quay trở lại nữa!" Ninh Hân liếc mắt nhìn Linh Tâm công chúa: "còn về hoàng tộc thì ngươi cứ yên tâm, Ninh Hân ta đảm bảo bọn chúng sẽ không dám truy đuổi ngươi!"

Ánh mắt Linh Tâm công chúa bất giác sáng ngời lên.

Linh Tâm công chúa hiểu rõ, cho dù bản thân may mắn tránh thoát được kiếp nạn ngày hôm nay, thì một ngày nào đó, hoàng huynh cũng sẽ xem cô như lễ vật mà đem tặng cho người khác.

Đã vậy, cô còn muốn lưu lại cái nơi không có tình người này làm gì kia chứ?còn không bằng tìm tới một thôn trang nhỏ quê mùa nào đó mà mai danh ẩn tính, sống những ngày tháng đạm bạc mà lòng được thoải mái thanh thản.

"Đa tạ!"

Linh Tâm khẽ nhấp môi mỏng, ánh mắt toát lên sự cảm kích chân thành nhìn Ninh Hân, sau đó, cô xoay người đi vào bóng đêm dày đặc mà không một lần quay đầu lại.

Tựa như đã rũ bỏ hết mọi quá khứ, thân phận, địa vị của bản thân....

Ninh Hân gắt gao cắn chặt môi, nhìn chăm chú theo phương hướng mà Linh Tâm công chúa rời đi, rất lâu sau cô mới thu hồi tầm mắt của mình về, xoay lại đối diện với ánh mắt tràn đầy sự quan tâm của Vân Thanh Nhã.

"Muội vốn dĩ không muốn quan tâm tới chuyện của người khác, nhưng khi nhìn thấy Linh Tâm công chúa này, muội lại không tự chủ được mà nghĩ đến chính mình...."

Lúc trước, nếu không phải nhờ Vân Lạc Phong đuổi tới kịp lúc, có lẽ, vận mệnh của Ninh Hân cô cũng không khác gì với Linh Tâm công chúa hiện giờ! Cho nên, sau khi nhìn thấy Linh Tâm công chúa, cô mới động lòng trắc ẩn, muốn giúp đỡ cô ấy một phen.

Nét mặt của Vân Thanh Nhã tràn đầy ý cười, sủng nịnh nhìn Ninh Hân: "huynh sẽ sai người của Vân gia theo bảo vệ cô ấy rời đi!"

Nếu Ninh Hân đã muốn giúp đỡ Linh Tâm công chúa, vậy hắn ra tay giúp Linh Tâm công chúa kia một lần cũng không sao!

Huống chi, tính ra thì chuyện hôm nay cũng không phải Linh Tâm công chúa tự nguyện, cô ấy cũng là bị hoàng tộc cưỡng ép, suy cho cùng cô ấy mới là người bị hại trong chuyện này.

"Vân đại ca, đa tạ huynh...."

Nhìn nụ cười tươi trên khuôn mặt tuấn nhã của nam nhân trước mặt, tâm của Ninh Hân bỗng dưng lại động, đôi mắt to tròn lanh lợi khả ái lóe lên từng tia sáng sáng ngời.

"Hân nhi!" lão gia tử ở một bên cười cười: "đều là người một nhà, con còn nói đa tạ nó làm gì kia chứ? Nó làm bất cứ chuyện gì vì con cũng là điều hiển nhiên mà!"

Nói xong lời này, lão gia tử liền trừng mắt mà nhìn Vân Thanh Nhã.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 9.3 /10 từ 77 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status