Quý nữ yêu kiều

Chương 109



Người tới chính là Từ Trọng Xuân, y nghe Hòa Linh bị thương, lập tức liền giả trang thành đại phu, cũng may, Sở tướng quân căn bản cũng không có phát hiện, có điều Từ Trọng Xuân điểm này rất tự tin, trang phục của y, căn bản là không người nào có thể phát hiện!

Nhưng không nghĩ đến, Lục Hàn thông qua hành vi của y đã đoán được y chính là Từ Trọng Xuân, cho dù có chỗ ngụy trang, người này cũng thế. Có điều lúc này, y ngược lại cũng không vạch trần! Chỉ gấp để Từ Trọng Xuân nhìn vết thương của Hòa Linh. Từ Trọng Xuân xem qua vết thương chẩn mạch, y nói: "Không nghiêm trọng! Chỉ là vết thương nhỏ, chỉ là có chút độc."

"Lục công tử. . . . . ." Lúc này, Sở tướng quân cũng không biết nói như thế nào, càng thêm không biết nên nói thế nào mới phải!

Lục Hàn nói: "Sở tướng quân đi trước giúp ta đem những người áo đen kia khống chế lại, ta không cần người của Phụng Thiên phủ nhúng tay. Khác, nếu như người của túc thành Hầu phủ tới, đưa bọn họ dẫn tới đây!"

Sở tướng quân nghe ra tin tưởng trong lời nói, vội vàng ra cửa, mà lúc này đây Sở Phi cùng Lan thị cũng đã tới, ông chính là người phân phó đi tiếp ứng người Túc thành Hầu phủ, Lan thị ở một bên khóc sướt mướt, Sở tướng quân lo lắng Lục Hàn thấy trong lòng không thích, cũng không còn cho bà vào cửa, ông cũng không biết, đây là cho Lục Hàn được cơ hội dễ dàng.

Đem người đi ra ngoài, Lục Hàn quả quyết hỏi: "Từ đại phu, người xem nàng độc này có nguy hiểm không!"

Từ Trọng Xuân nhấp dưới miệng, "Kịch độc, nhưng mà ta lại có thể giải. Thật may là Tiểu Linh Đang lúc ấy đầu óc nhanh, trực tiếp sử dụng ngân châm kích thích huyệt vị, nếu không còn không chừng như thế nào!"

Từ Trọng Xuân từ trước đến giờ là người bạc hàng hai bên thoả thuận xong, Lục Hàn nói: "Bao nhiêu bạc, ngài nói thẳng liền có thể!"

Từ Trọng Xuân gắt gao liếc Lục Hàn một cái, "Quan hệ của ta cùng Tiểu Linh Đang, cần dùng bạc nói chuyện sao? Ngươi tránh ra một bên cho ta, ở đâu ra hỗn tiểu tử!"

Mặc dù nói thì nói thế, nhưng Từ Trọng Xuân cũng hiểu biết rõ người kia là ai! Không phải là túc thành Hầu phủ Tiểu Hầu gia sao! Lại có cái gì khó lường!

Sở Vân rất nhanh đã trở lại, y lắc đầu: "Ta không đuổi kịp người, cao thủ, chẳng qua ta cảm thấy, cùng người áo đen không phải một nhóm!"

Lục Hàn gật đầu, y cũng cảm thấy như vậy, những người áo đen kia mục tiêu vừa nhìn chính là Sở Hòa Linh, mà cái người bắn ra ám tiển cũng không phải, mục tiêu trực tiếp của người kia chính là Lục Hàn, hơn nữa còn là hi vọng một kích phải trúng, nếu không, trên mũi tên sẽ không tẩm độc dược như vậy!

Từ Trọng Xuân lãnh ngôn nói: "Ngươi chăm sóc tốt nàng, ta đi chuẩn bị thuốc, chỉ là có mấy vị có hơi nhiều tinh quý! Ta cảm thấy Sở gia chưa chắc có! Tìm người mang ta đi đến nhà ngươi lấy!" Từ Trọng Xuân không có chút nào khách khí.

Lục Hàn gật đầu, vào đúng lúc này, Cao Chí Tân cũng đến, y cũng không biết bên này chuyện gì xảy ra, nhưng nếu là gặp tập kích, đó chính là chuyện lớn, sắc mặt y hết sức khó coi, thấy Lục Hàn không có chuyện gì, thở phào nhẹ nhõm, nghe nói là Sở Hòa Linh cứu người, lại thở dài, Lục Hàn giao phó: "Có mấy vị thuốc phủ tướng quân không có, ngươi trở về phủ chuẩn bị cho đại phu, ta nhớ nhà chúng ta đồ gì cũng có."

Cao Chí Tân nghiêm túc một chút: "Đệ hiểu biết rõ rồi!"

Bàn giao toàn bộ tất cả, Lục Hàn dùng khăn tay lau mồ hôi cho Hòa Linh, nàng lẳng lặng nằm ở trên giường, ngoan ngoãn. Lục Hàn nhìn vết thương của nàng được băng lại, trong lòng hết sức lộ vẻ xúc động, y luôn cho rằng, Sở Hòa Linh là một tiểu cô nương kỳ quái, nàng hình như phòng bị tất cả mọi người, y cho tới bây giờ cũng chưa từng nghĩ tới, nàng có thể cứu mình như vậy, người thông minh như nàng ấy, căn bản có thể biết hoặc không biết mũi tên có độc, nhưng ngay cả như vậy, nàng vẫn không chút do dự liền cứu người!

"Nói năng chua ngoa nhưng tấm lòng như đậu hũ." Lục Hàn lau mồ hôi cho nàng, vẻ mặt hết sức nhu hòa!

Hòa Linh hơi cau mày, cũng không biết gặp ác mộng gì, hết sức đáng sợ, nàng không ngừng lắc đầu, muốn thoát khỏi, trong miệng phát ra thì thầm, cả người hình như hết sức khó chịu.

Lục Hàn cũng không để ý những lễ nghĩa gì, liền trực tiếp ôm Hòa Linh vào trong lòng ngực mình, dỗ dành nói: "Tiểu Linh Đang ngoan, ngoan ngoãn ngủ, nàng sẽ không có chuyện gì, ta sẽ ở bên cạnh của nàng, ta sẽ chăm sóc nàng, đối tốt với nàng! Tiểu Linh Đang ngoan ngoãn ngủ!"

Cũng không biết trải qua bao lâu, đại khái đã là đêm khuya, Cao Chí Tân lần nữa quay lại, "Chuyện này bên ngoài đã bắt đầu đồn đãi rồi, trong cung cùng Hầu phủ đều biết tin tức. Biểu ca, huynh xem. . . . . ."

"Người áo đen toàn bộ mang đi tra hỏi! Ngươi đi tìm Cố Thanh, để cho y thẩm vấn! Ta muốn mau sớm biết kết quả, khác, giúp ta trấn an một chút mẫu thân ta, ta muốn ở bên này nhìn Tiểu Linh Đang, nàng xác định không có chuyện gì ta lại trở về!"

Lúc này Hòa Linh đã an tĩnh lại, Lục Hàn vỗ nàng, hừ đồng dao: "Đại thỏ bị bệnh, hai thỏ nhìn. . . . . ."

Nghe cái này, Cao Chí Tân run một cái, ra cửa. . . . . .

Hòa Linh hỗn loạn tỉnh lại, sau khi tỉnh lại, liền nhìn Lục Hàn anmwf ngủ bên cạnh giưởng mình, nàng đưa tay muốn xoa xoa bả vai của mình, nhưng Lục Hàn ngược lại bị nàng làm thức tỉnh, rất nhanh tỉnh lại, y thấy Hòa Linh tỉnh, yên lòng, "Nàng đã tỉnh thật sự là quá tốt!"

Lục Hàn nhiệt tình như vậy, Hòa Linh ngược lại bĩu môi: "Sớm biết có độc, ta tìm đường chết cũng sẽ không cứu huynh, thật là thua thiệt!"

Lục Hàn nở nụ cười, hết sức vui vẻ, y vuốt vuốt đầu Hòa Linh, dịu dàng nói: "Được, lần sau trả ta cứu nàng!"

Hòa Linh: "Phi phi phi! Ăn nói xúi quẩy. Huynh cho rằng người khác đều cùng giống như huynh đúng là xúi quẩy mà. Ta không phải nghĩ có lần sau đâu!"

Vừa nhìn Hòa Linh tốt rồi, hết sức có tinh thần, trung khí mười phần. Nhưng nàng hoàn toàn không biết, bên ngoài chuyện đã rối như canh hẹ rồi, trước mắt người người đều là lo lắng đề phòng, sợ bị dính dáng đến cái gì!

Lục Hàn hôm nay hình tượng không dậy nổi cái từ Quý công tử nữa rồi, tóc y xốc xếch, quần áo lôi thôi, quần áo còn có thể thấy nhàn nhạt vết máu, nghĩ đến là tối hôm qua ôm Hòa Linh bị dính.

Hòa Linh"Tò mò" mà hỏi: "Thế nào, huynh tối hôm qua là đi ăn trộm gà sao? Làm sao lại sèn soẹt thành ra như vậy rồi hả? Nếu như có người bên ngoài thấy, ai, không đúng! Dáng vẻ ra cửa như vậy, người khác còn tưởng rằng chúng ta có cái gì đấy. Trong sạch của ta! Huynh là đồ thất đức!" Nói xong lời cuối, ngược lại nổi giận, nhìn khuôn mặt nhỏ bé của nàng tức giận, Lục Hàn không nhịn được cười: "Không có chuyện gì, người người đều biết nàng tối hôm qua quên mình vì người khác. Sẽ không cảm thấy chúng ta có gì không ổn, nếu như thật là không thỏa đáng, phía bên nàng cũng sẽ không tới tới lui lui ở cửa thành một dạng!"

Hòa Linh cúi đầu nhìn qua cánh tay của mình, từ phía trên ngân châm xuống, quấn băng, trái ngược với chỉ là vết thương nhỏ!

"Thật may là bên cạnh nàng có một thần y, nếu không tám phần đã không xong!"

Lục Hàn mới vừa nói xong, xác định Hòa Linh nhìn lên nhìn xuống đánh giá y, gương mặt ghét bỏ, "Ai, huynh nói xem, huynh sẽ không phải là sao chổi chứ? Suy nghĩ kỹ một chút, giống như cũng có loại khả năng này đấy!"

Lục Hàn bật cười: "Sao chổi không thể nào tuấn tú nho nhã như ta chứ?"

Hòa Linh nghiêm túc: "Còn có một từ gọi mặt người dạ thú!"

Lục Hàn: ". . . . . . Nàng. . . . . . Thật có học thức!"

Hòa Linh: "Đó là đương nhiên!"

Hai người không có chuyện gì liền nói chuyện phiếm, có điều nhàn nhã thời gian cũng không có bao lâu, Cao Chí Tân lần nữa trở lại, nghe ở ngoài cửa ra vào thông truyền, nghe nói Sở Hòa Linh đã tỉnh, cũng nghiêm chỉnh vào cửa, Lục Hàn vuốt vuốt cánh tay tê dại của mình, nói: "Chuyện cụ thể, ta cũng không cùng nàng nói nhiều, thị vệ Sở Vân bên cạnh nàng cũng biết, để cho y kể cho nàng. Ta đi về trước khắc phục hậu quả một số chuyện cho xong."

Hòa Linh gật đầu, Lục Hàn ở chỗ này đợi một đêm, cuối cùng rời đi, nhìn bóng lưng y rời đi, Hòa Linh cảm khái nói: "Ta thật sự là quỷ mê tâm hồn mới có thể cứu y."

Hai nha hoàn đều ở đây, lập tức lại khóc lên: "Tiểu thư, người thật là dọa chết người, người sau này ngàn vạn lần cũng không cần thấy việc nghĩa hăng hái làm, thật là đáng sợ! Nô tỳ không muốn người có chuyện gì!"

Hòa Linh gật đầu, lại gật đầu: "Ta thật ngốc khi cứu người! Lúc ấy cũng không biết tại sao, liền lập tức ấm đầu rồi, ta cho là ta đẩy y ra đồng thời mình cũng có thể tránh ra, ai biết, thật là đánh giá cao mình!" Hòa Linh nói lảm nhảm.

Cũng không biết tiểu thư nhà mình nói có đúng không, nhưng hai người chính là cảm thấy khổ sở, "Tiểu thư thật khỏe mạnh mới phải!"

Hòa Linh nhìn vẻ mặt bọn họ rõ ràng chính là không tin mình, nàng nằm ngửa ở trên giường, "Sở Vân đâu?"

Lúc đó là nàng ám hiệu Sở Vân đuổi theo, nếu không, Sở Vân tất nhiên chắc quản nàng, những thứ này nhưng mà, Hòa Linh cũng không nhớ nhiều!

Sở Vân rất nhanh vào cửa, sắc mặt y rất khó coi, Hòa Linh vẫn còn yếu an ủi y một chút, "Ta không sao. Ngươi không cần phải quá lo lắng."

Sở Vân gương mặt áy náy: "Là ta không có chăm sóc tốt người!"

Hòa Linh thổi phù một tiếng bật cười, nàng lắc đầu: "Ta hiểu biết rõ ngươi tận lực, hơn nữa đó là ngoài ý muốn, nếu như không phải là ta tự mình tìm đường chết. Làm sao sẽ bị thương."

Sở Vân hiểu, nhưng là. . . . . ."Người là sợ mọi người bởi vì Lục Hàn chết phải gánh chịu trách nhiệm mới cứu y! Lấy thân phận của Lục Hàn, nếu như ở đó là trường hợp bị người ám sát, dù hung thủ có thể tìm được, chúng ta người đi theo cũng sẽ không có kết quả tốt gì!"

Y thật ra thì trước tiên sẽ hiểu, nàng là ở bảo vệ mọi người!

Hòa Linh không trả lời phải hay không phải, ngược lại là nói: "Ngươi không đuổi kịp người hạ thủ đó?"

Sở Vân gật đầu: "Võ nghệ của y, không dưới ta! Ta cũng không có đuổi kịp y, ngoại trừ y võ nghệ không yếu ra, còn có cũng là bởi vì y rất quen thuộc địa hình! Lúc y chuyển tới trong đám người, ta không tìm được y. Chẳng qua ta cùng Lục công tử đã nói, người này chắc vẫn luôn theo dõi chúng ta, hắn đợi một thời cơ tốt nhất xuống tay. Những người áo đen kia muốn bắt người đi, chưa tính là cao thủ, sẽ rất nhanh có thể tìm được là ai làm."

Hòa Linh gật đầu tỏ vẻ mình hiểu, lúc này, Lục Hàn tất nhiên sẽ không từ bỏ ý đồ, như vậy nàng đâu đến nổi làm điều thừa!

"Đúng rồi, tất cả mọi người không có chuyện gì chứ?"

Sở Vân lắc đầu: "Không có! Sau khi người xảy ra chuyện trở về, Sở tướng quân liền tìm mấy vị tiểu thư khác trở lại, có điều hộ vệ của người cùng các vị tiểu thư cũng bị Tướng quân dạy dỗ!"

Hòa Linh le lưỡi, "Được rồi, ta nghỉ ngơi một chút, nếu như có người tìm ta, thì nói ta ngủ rồi, đừng để người khác quấy rầy!"

Hòa Linh giao phó, Xảo Âm Xảo Nguyệt vội vàng vâng lời!

Tạ Thừa Tướng nhìn nam nữ đang quỳ gối phía dưới, lại nhìn tạ Nam, chỉ cảm thấy sắp nứt cả tim gan, ông tối hôm qua vẫn luôn đang suy tư, nhưng bây giờ cũng không nghĩ ra chủ ý tốt hơn.

Mà ông thế nào cũng không nghĩ đến, đem ông lâm vào tuyệt cảnh như vậy, cho tới bây giờ căn bản cũng chưa có đường ra, vốn hết sức yêu thương nữ nhi!

Cũng không biết Tư Nồng như thế nào liền bị quỷ mê tâm hồn, muốn bắt Sở Hòa Linh, hơn nữa, chuyện này còn phát. Phải biết, mặc dù chuyện là bắt đầu từ Sở Hòa Linh, nhưng lại liên quan đến chuyện ám sát Lục Hàn. Có người lợi dụng bọn họ làm lá chắn! Tuy nhiên nó đưa bọn họ vây ở trong lồng tre, giống như khốn thú, trốn không thoát, chỉ có thể trơ mắt nhìn chuyện hướng càng ngày càng hỏng bét trên đường phát triển!

Lúc này Tạ Tư Nồng điềm đạm đáng yêu quỳ trên mặt đất, vẫn nguỵ biện: "Cha, ngài là Thừa Tướng, sao còn có thể sợ một Sở tướng quân, chúng ta không thừa nhận, bọn họ có thể làm khó dễ được ta! Chẳng lẽ Thiên gia vì một Sở Hòa Linh, sẽ để cho trưởng nữ con vợ cả cuat phủ Thừa tướng chúng ta đi bồi tội? Nào có đạo lý như vậy, bọn họ thụ nổi sao!"

Tạ Thừa Tướng tức giận vô cùng, một cước chính là đá vào bả vai Tạ Tư Nồng, nàng ta hét lên một tiếng ngã xuống đất, Tạ Du Vân liền tranh thủ bảo hộ muội muội ở sau lưng, "Cha, ngài vì Tư Nồng nghĩ một chút biện pháp đi! Ngay cả Tư Nồng sai lầm, nhưng mà chúng ta cũng không thể ngồi nhìn mặc kệ."

Tạ Thừa Tướng tự nhiên biết chuyện như vậy Không thể bỏ mặc, bọn họ thấy là nữ hài tử lòng ghen tỵ, nhưng Thiên gia thấy, có lẽ thì không phải! Người khác không biết, nhưng ông cũng dòm ngó qua một hai, chuyện chỉ cần dính đến Lục Hàn, Thiên gia sẽ nổi điên.

"Đi cho gọi Triệu Uyển Oánh đến!"

Tạ Nam lập tức lĩnh mệnh đi, đồng nhất túc, Triệu Uyển Oánh thật là vui muốn chết, nàng cũng biết, cổ động Tạ Tư Nồng nhất định có thể thành công, mặc dù chuyện có thể ở trong đó nổi lên chút biến hóa, cụ thể như thế nào bọn họ cũng cũng không biết, nhưng nghe nói Sở Hòa Linh bị thương, nàng ta thật sự vui vẻ đến không ngủ yên giấc! Một đêm chỉ ngóng trông nàng chết nhanh!

Tất cả người đắc tội với nàng ta, tất cả đều sẽ không có kết quả tốt, mặc kệ là ai đều là giống nhau!

Triệu Uyển Oánh đang hả hê, liền nghe Tạ Nam tới đây tìm nàng, có mấy phần không hiểu, có điều Triệu Uyển Oánh còn đi theo Tạ Nam tới thư phòng!

Tạ Thừa Tướng nhìn Triệu Uyển Oánh hài lòng nhiệt tình, mặt lạnh giao phó: "Một lát ngươi theo ta đi Sở gia, nói tối hôm qua những người mặt áo đen ý đồ bắt cóc Sở Hòa Linh kia là ngươi an bài!"

Triệu Uyển Oánh lập tức xụi lơ trên mặt đất, nàng ta không thể tin  nói: "Di trượng, con không có, con không có làm những thứ này, sẽ không có người tin tưởng, sẽ không. Ngài. . . . . ."

Tạ Thừa Tướng hơi híp mắt lại, trong giọng nói dẫn theo mấy phần ý vị sâu xa: "Ngươi quả nhiên biết. Ngươi nói, có phải là ngươi khích tướng Tư Nồng hay không!" Giọng nói nghiêm nghị.

Triệu Uyển Oánh lắc đầu lia lịa, nàng ta thế nào cũng không tin, chuyện như vậy hẳn là dính líu đến trên người của nàng, nàng kêu khóc nói: "Con không có, con thật sự là không biết chuyện này, chuyện này cùng con không có một chút quan hệ nào, không, các người không thể làm như vậy!" Chuyện này là Tạ Tư Nồng làm, có lẽ còn có chổ vãn hồi, nếu như là nàng ta, như vậy Sở gia chắc là sẽ không bỏ qua cho nàng ta. Cái này cũng không coi như là chuyện nhỏ rồi, lúc trước bên ngoài lời đồn đãi có người ám sát Lục Hàn, mặc dù không biết hai chuyện này đến tột cùng là thế nào dính dấp ở chung một chỗ, hoặc giả là không phải người khác hiểu lầm, Triệu Uyển Oánh cũng biết, chuyện này không thể liên lụy đến nàng, nếu không phải chết là không thể nghi ngờ!

Triệu Uyển Oánh không ngừng van xin, trên mặt tất cả đều là vẻ lo lắng, trong lòng nàng với gương sáng giống như nhau, chuyện như vậy tất nhiên muốn cự tuyệt, chết cũng phải cự tuyệt!

Tạ Thừa Tướng thấy nàng không biết điều như vậy, mắt lạnh nhìn nàng: "Tư Nồng là người đơn thuần, quả quyết không làm được loại chuyện như vậy, ngươi nói, có phải là ngươi khuyến khích nàng hay không? Nếu như không có tiểu nhân như ngươi ở bên người nàng khuyến khích như vậy, Tư Nồng chắc là sẽ không làm ra loại chuyện này!" Điểm này Tạ Thừa Tướng trong lòng biết rõ, Tư Nồng nhà bọn họ mặc dù có chút Trương Dương, nhưng là tuyệt đối không phải là người có thể nghĩ ra kế sách ác độc như thế!

Tạ Tư Nồng rốt cuộc nhớ lại, ngẫm nghĩ Triệu Uyển Oánh nói chuyện đủ loại lúc ấy, cũng chính là cố ý đem lấy nàng hướng trong vòng lượn quanh, nghĩ như vậy, lập tức chính là khóc cùng cha tự mình nói: "Phụ thân, là biểu muội nói muốn cho nàng ta xem một chút màu sắc, đều là nàng nói!"

"Tỷ ngậm máu phun người, biểu tỷ, làm sao tỷ có thể đẩy trách nhiệm lên người muội. Chẳng lẽ ta có thể chỉ huy thị vệ phủ Thừa Tướng sao? Biểu tỷ, Uyển Oánh van ngài, không cần khi dễ ta. Ngài trong ngày thường như thế nào khi dễ ta, ta đều nhịn, nhưng là lần này, chuyện lớn như vậy, ngài. . . . . ."

"Đủ rồi!" Tạ Thừa Tướng nhìn bọn họ nói những thứ vô dụng này đủ rồi, từng chữ từng câu: "Ngươi có khuyến khích hay không, chính ngươi lòng dạ biết rõ, ta không muốn cùng ngươi nói quá nhiều, chuyện này không phải trưng cầu ý kiến của ngươi, mà là thông báo ngươi...ngươi phải làm như vậy. Đã nói là ngươi ghen tỵ Sở Hòa Linh, vì vậy phái người trong phủ bắt nàng, muốn cho nàng nhìn một chút màu sắc." Cũng may, người đứng đầu những thị vệ kia không có bị bắt, chỉ cần đem hai người giao ra, mặc dù cũng là có chút tổn thương, nhưng là dù sao cũng tốt hơn ngồi chờ chết như vậy!

Hơn nữa, Tư Nồng là dòng chính nữ duy nhất của ông, không thể có chuyện gì, ngược lại Triệu Uyển Oánh này, nàng chết không có gì đáng tiếc!

"Không!"

"Ngươi không đồng ý cũng phải đồng ý. Nếu như không nghĩ một chút người thân của ngươi ở Giang Nam!" Tạ Thừa Tướng sắc mặt lạnh xuống!

Triệu Uyển Oánh làm gì còn quan tâm những thứ khác, nàng ta kêu gào: "Bọn họ tất nhiên quan trọng, nhưng ta cũng muốn cố giữ mạng của mình! Van cầu ngài, ngài bỏ qua cho con đi, ngài để cho con làm cái gì cũng có thể! Nhưng là không để bắt con làm cái này, van cầu ngài." Triệu Uyển Oánh lúc này nơi nào lo lắng Tạ Du Vân là như thế nào nhìn nàng ta, chỉ cần có thể lưu chính mình một cái mạng!

"Ngươi đã không đi, vậy bây giờ đi chết đi!" Tạ Thừa Tướng nói xong, Tạ Nam lập tức nắm cổ Triệu Uyển Oánh, một bên liếc sắc mặt Tạ Tư Nồng, mà Tạ Du Vân còn lại tốt hơn nhiều, nhưng cũng hơi cau mày, hình như có chút không ổn.

Triệu Uyển Oánh bị bóp sắc mặt trắng bệch, Tạ Thừa Tướng khoát tay: "Hai người các ngươi đi ra ngoài trước!"

Tạ Du Vân vội vàng đỡ muội muội Tư Nồng dậy, Tạ Tư Nồng lúc này đứng cũng không vững, chính nàng ta cũng không nghĩ đến chuyện hẳn là đã xảy ra là không thể ngăn cản rồi, nàng ta vốn là còn tưởng rằng, không coi là chuyện lớn, chỉ cần giống như cha nói, chính là có thể xử lý được, nhưng là bây giờ trong lòng nàng mơ hồ hẳn là cũng có một tia lo lắng!

"Ca, huynh nói, chuyện này. . . . . . Có nặng lắm không?" Nàng hỏi hết sức chần chờ, dáng vẻ cũng không xác định.

Tạ Du Vân so với Tạ Tư Nồng biết nhiều hơn, lúc mới bắt đầu, trong lòng y cũng oán giận muội muội, êm đẹp đi giết người, y chỉ nhìn thấy Lục Hàn dây dưa Sở Hòa Linh, cũng không thấy Sở Hòa Linh dây dưa Lục Hàn. Muội muội mình quả nhiên là bị che mắt rồi! Nhưng bây giờ nhìn chuyện thành như vậy, cũng không biết bên ngoài là tình huống gì, lời đồn đãi hư hư thật thật, vẫn còn có người nói vốn là ám sát Lục Hàn, y lại có chút mơ hồ. Có điều mặc dù đối với chuyện bên ngoài cũng không biết đầy đủ, trong lòng y ngược lại hết sức xem thường.

Mặc dù Tư Nồng phái người đi bắt Sở Hòa Linh đúng hay không đúng, nhưng cũng không có tạo thành hậu quả nghiêm trọng, phải giống trống nháo lên lớn như vậy sao! Xem ra Lục Hàn đây rõ ràng là mượn cơ hội gây sự, coi như chuyện này kéo tới trên người biểu muội, cũng là vấn đề lớn, huống chi là Tư Nồng, cho nên lúc này, thế nào cũng không thể để Tư Nồng thừa nhận!

"Muội yên tâm, chuyện này phụ thân sẽ xử lý tốt, đến lúc đó muội cứ coi như không biết gì. Ta tin tưởng, phụ thân là có thể thuyết phục biểu muội ."

"Biểu muội cái loại đó rất đáng sợ, ngay cả người thân mình đều không để ý, phụ thân lại có biện pháp gì! Đại ca, huynh giúp muội suy nghĩ một chút, huynh giúp muội suy nghĩ một chút! Phụ thân không phải Thừa Tướng sao? Chúng ta tại sao phải khẩn trương thành ra như vậy!" Tạ Tư Nồng run rẩy nắm tay áo Tạ Du Vân.

Tạ Du Vân thở dài nói: "Tư Nồng, có một số việc, muội không hiểu, có điều cũng không có quan hệ, tất cả đều giao cho phụ thân xử lý đi!"

Quả nhiên, giống như Tạ Du Vân dự đoán, Triệu Uyển Oánh quả nhiên đồng ý, Tạ Thừa Tướng sử dụng thủ đoạn gì bọn họ cũng là không biết.

Tạ Thừa Tướng sáng sớm chính là mang theo Triệu Uyển Oánh đến Sở gia, lúc này mặc dù nên thấy là Lục Hàn, nhưng Tạ Thừa Tướng đương nhiên biết đạo lý, ông làm như vậy, đầu tiên cũng là vì nhanh nhất biết trước, rốt cuộc là tình huống thế nào, Lục Hàn bên kia tất nhiên có nhiều giấu giếm, nhưng Sở Hòa Linh bên này cũng không giống nhau. Một tiểu cô nương, ý định nhiều hơn nữa, sợ là cũng có thể nhìn ra một hai. Hơn nữa, tiểu cô nương lòng dạ luôn là mềm yếu, từ bên này vào tay thích hợp nhất!

Mà lúc này, Hòa Linh đang trong phòng uống thuốc, thuốc uống đắng Hòa Linh chỉ nhíu mũi! Từng ngụm từng ngụm uống cạn, liền tranh thủ mứt hoa quả bỏ vào trong miệng.

"Các ngươi nói, thuốc này thật không phải là Từ Trọng Xuân lừa ta sao? Quả thật không có gì so với cái này khổ hơn rồi."

Từ Trọng Xuân đang vào nhà, lảo đảo một cái, sờ lỗ mũi, ríu rít, bị nàng phát hiện rồi sao? Y len lén thả một thanh Hoàng Liên đấy!

Trong ngày thường cũng không có cơ hội chọc ghẹo tiểu cô nương, hiện tại hiếm có cơ hội như vậy, y không lợi dụng, thế nào không phụ lòng danh hào của y!

Từ Trọng Xuân thiếu chút nữa ngã xuống, Hòa Linh hơi nheo mắt lại, nàng nhìn lên nhìn xuống đánh giá Từ Trọng Xuân, âm sâm sâm hỏi "Ta nói Từ đại phu, ngươi sẽ không phải là thật làm cái gì chứ?" Nàng cúi đầu nhìn chén thuốc đã cạn, nhấp một cái miệng, càng cảm thấy mới vừa khổ, vượt quá bình thường trạng thái.

Từ Trọng Xuân cười hắc hắc vò đầu, "Làm sao có thể! Ta đâu phải là người như vậy! Nhìn ánh mắt ta!"

Hòa Linh mắt trợn trắng: "Nhìn ánh mắt ngươi, chính là thả Hoàng Liên!" Tuyệt đối , nếu không làm sao lại đắng như vậy đâu rồi, lúc này mới không đúng rồi đấy!

Từ Trọng Xuân lập tức ưỡn ngực: "Cái nha đầu này thật không hiểu! Thuốc đắng dã tật lợi cho bệnh! Ta sẽ không hại ngươi!"

Dĩ nhiên sẽ không hại nàng! Nhưng là. . . . . . Chưa chắc sẽ không chọc ghẹo nàng!

Hòa Linh cười híp mắt, bưng ra một bộ ngây thơ làm người hài lòng khuôn mặt: "Vậy ngươi đem mẩu thuốc đưa cho ta xem!"

Từ Trọng Xuân: ". . . . . ." Bây giờ tiểu cô nương, thế nào cũng có thể tinh minh như vậy! Người ta chỉ là thả một thanh Hoàng Liên a! Chỉ là như thế a. . . . . . !
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 6.4 /10 từ 7 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status