Quyền lực tuyệt đối

Chương 132: Muốn Làm Binh Sao


- Hồng Vũ, chuyện của cháu, ta đã nghe bọn họ nói qua rồi, quyết định thật nhanh, hữu dũng hữu mưu. Haha, còn có chút lòng lang dạ sói. Nhưng thật ra lại là có khiếu làm lính. Năm đó, chiến tranh diễn ra, những binh lính giống như cháu, những thủ trưởng bộ đội đều muốn đoạt lấy để bồi dưỡng. Thế nào, có nghĩ muốn đến bộ đội phát triển không? Cháu hiện tại còn trẻ, phải nên rèn luyện một chút, không lo tương lai không nên thân.

Ông cụ Bảo quả nhiên tính cách quân nhân, vô cùng thẳng thắn, vừa mới thấy mặt, lập tức liền nhắc lại chuyện cũ, nhìn Phạm Hồng Vũ ánh mắt nhấp nháy, mang theo vẻ mặt cổ vũ và mong muốn.

Ông cụ Bảo là lão quân đầu, cả đời chú ý nhất là ân oán rõ ràng. Phạm Hồng Vũ bất chấp nguy hiểm, dũng cảm cứu Bảo Hưng và Đông Vũ, ông cụ không muốn nợ người ân tình lớn như vậy. Hơn nữa, ông quả thật rất yêu quý Phạm Hồng Vũ. Như lời ông nói, còn trẻ như vậy, nếu vào bộ đội, nhất định có thể trở nên nổi bật. Hơn nữa lại có ông cụ chiếu cố, có thể nói tiền đồ là như gấm. Tương lai cho dù là cầm binh đại tướng cũng không phải là không có khả năng.

Từ ngày hôm qua, khi Bảo Hưng nói muốn mời Phạm Hồng Vũ đến gặp ông cụ, Phạm Hồng Vũ vẫn suy nghĩ những tình huống sẽ xảy ra khi gặp ông cụ. Việc ông cụ Bảo nhắc lại chuyện cũ tự nhiên là nằm trong dự liệu của hắn, và hắn đã nghĩ ra cách trả lời.

- Cảm ơn ông nội Bảo, sự quan tâm của ông cháu rất biết ơn ạ.

Phạm Hồng Vũ khẽ khom người nói lời cảm ơn.

- Vấn đề này, lần trước Bảo Hưng đã nói qua với cháu, cháu vẫn đang cân nhắc.

- Ông nội Bảo, cháu đối với cuộc sống quân đội thật là thích. Ở trong quân đội ba tháng, cháu cảm thấy rất vui, cũng kết giao được một số bạn bè. Cuộc sống trong quân đội làm cho tình cảm của người ta mãnh liệt dạt dào. Tuy nhiên, ông nội Bảo, trong hoàn cảnh lớn của cả nước mà nói, cháu vẫn muốn ở lại địa phương.

Phạm Hồng Vũ thẳng thắn trả lời.

Mắt thấy ông cụ Bảo tính cách hào sảng, Phạm Hồng Vũ liền không quanh co lòng vòng. Trước mặt lão tướng quân mà nhăn nhăn nhó nhó thì là một ý kiến không hay.

Phạm Hồng Vũ trả lời dường như không nằm ngoài ý liệu của ông cụ. Ông khẽ gật đầu nói:

- Vậy cháu hãy nói một chút, vì sao cháu lại muốn lưu lại địa phương?

Nói thật, Bảo lão muốn gặp Phạm Hồng Vũ, chủ yếu là muốn giải quyết cái cọc trong lòng. Đối với bản thân Phạm Hồng Vũ, ông cụ trước đây chưa nói tới bao nhiêu ấn tượng, cũng chưa từng gặp mặt. Một người mới hơn hai mươi tuổi, cũng không có khả năng khiến ông cụ coi trọng. Nhưng sau khi gặp mặt, Phạm Hồng Vũ cư xử đúng mực, cử chỉ khéo léo, tiến thoái có chừng khiến ông cụ cảm thấy rất hứng thú, cố ý nói chuyện sâu sắc với hắn một phen.

- Vâng, cục diện toàn bộ thế giới, hòa bình vẫn là điều quan trọng nhất. Thủ trưởng tối cao cũng đã trình bày và phân tích điều này. Trong khoảng thời gian ngắn, chiến tranh lớn sẽ không xảy ra. Công tác trọng tâm của cả nước đều phải tập trung vào lĩnh vực xây dựng kinh tế. Cháu cho rằng, ánh mắt của thủ trưởng tối cao là vô cùng chuẩn xác. Sau vài thập niên nữa, hẳn nền kinh tế của chúng ta sẽ bước vào thời kỳ tốt nhất. Chiến tranh hiện đại, chủ yếu là thực lực đọ sức của một nước. Cho dù chiến tranh bất cứ lúc nào cũng có khả năng bùng nổ, nhưng việc xây dựng kinh tế cũng phải thực hiện, hơn nữa phải càng thêm coi trọng nó. Thực lực của một nước không mạnh về khoa học kỹ thuật sản xuất thì việc xây dựng quốc phòng của chúng ta sẽ rất khó thực hiện. Đơn thuần chuẩn bị đánh giặc, sợ là khoảng chênh lệch giữa chúng ta với các quốc gia phương tây phát triển sẽ càng thêm xa. Thực lực tổng hợp của một nước được nâng cao thì mới có thể bảo đảm vị thế bất bại của nước đó. Cho nên, cháu hy vọng có thể lưu lại địa phương, tận khả năng giúp địa phương phát triển kinh tế. Ông nội Bảo, ông trước kia đã từng công tác tại Ngạn Hoa, đời sống ở Ngạn Hoa quả thật rất nghèo. Quần chúng nhân dân vẫn còn chưa giàu có. Năm đó, quần chúng địa khu Ngạn Hoa bởi vì cách mạng mà bỏ ra rất nhiều. Giải phóng đã nhiều năm rồi, theo lý bọn họ phải có được cuộc sống hạnh phúc và giàu có mới chứ.

Phạm Hồng Vũ đem suy nghĩ trong lòng toàn bộ nói ra một hơi.

Ông cụ Bảo lông mày trắng như tuyết hơi cau lại, cảm thấy kinh ngạc, không nghĩ tới Phạm Hồng Vũ lại có thể nói ra những điều như vậy. Vốn tưởng rằng hắn sẽ lấy lý do cha mẹ anh em đều ở địa phương, trung hiếu không thể lưỡng toàn, không ngờ lại đưa ra đạo lý lớn. Nghe ngụ ý của hắn là “ngại” thời kỳ hòa bình, bộ đội không thích đánh nhau, không đủ kích thích, chi bằng lưu lại địa phương, càng có thể kiến công lập nghiệp.

Người thanh niên kia thật ra rất có chí hướng, tự cho mình không thấp.

Bảo Bình An cười hỏi:

- Hồng Vũ, cậu bây giờ làm gì? Còn công tác tại nhà máy cơ khí nông nghiệp Vũ Dương không?

Nhất thất đại án phát sinh, Phạm Hồng Vũ đang là Chủ nhiệm phân xưởng 3 nhà máy cơ khí nông nghiệp Vũ Dương. Điều này Bảo Bình An biết rất rõ. Để đảm bảo Phạm Hồng Vũ và Hạ Ngôn không bị bắt giam vào phòng công an, Bảo Bình An đã phải hao phí khí lực không nhỏ.

- Bác Bảo, cháu hiện tại đã về làm việc tại văn phòng UBND địa khu Ngạn Hoa, trước mắt đang ở thị trấn Phong Lâm tạm giữ chức rèn luyện.

Bảo Hưng cười đáp:

- Ba, Chủ tịch thị trấn Phong Lâm Cao Khiết là bạn học thời đại học của Tiểu Vũ. Lần này, Cao Khiết và Hồng Vũ đến thủ đô công tác, chạy hạng mục. Tiểu Vũ đã đi dạo phố với Cao Khiết rồi.

Bảo Bình An giận mình:

- Chạy hạng mục gì?

Phạm Hồng Vũ nói:

- Vâng, bác Bảo, cơ sở thị trấn Phong Lâm quá kém, nhất định phải nghĩ biện pháp tiến cử một vài hạng mục thì mới có thể dẫn dắt quần chúng thoát khỏi nghèo khó được.

Ông cụ Bảo gật đầu nói:

- Ừ, ý tưởng này là chính xác. Quần chúng Ngạn Hoa trước kia vì trợ giúp cách mạng, đã làm ra hy sinh và cống hiến thật lớn. Hiện tại cách mạng mở ra, quả thật phải dẫn dắt bọn họ mau chóng làm giàu, vượt qua ngày lành. Chàng thanh niên, cháu nguyện ý cắm rễ tại cơ sở, một bước một dấu chân làm nên công tác. Tốt lắm, ông ủng hộ cháu.

Nếu Phạm Hồng Vũ tỏ vẻ nguyện ý lưu lại địa phương, không muốn vào quân đội phát triển, ông cụ tất nhiên cũng không miễn cưỡng.

- Cảm ơn ông nội Bảo.

Bảo Hưng dường như có chút thất vọng, cười nói:

- Hồng Vũ, hãy suy nghĩ lại một chút? Tôi thật hy vọng cậu có thể gia nhập vào bộ đội, hai anh em chúng ta làm thành một khối, nhất định có thể làm ra trò đấy. Cậu mấy ngày nay nói chuyện với tôi, tương lai ba mươi năm sau của thế giới, hướng đi mới của quân sự thế giới khiến cho tôi được dẫn dắt rất nhiều. Tôi đang suy nghĩ, muốn viết ra cái gì đó thật tốt.

Phạm Hồng Vũ ở doanh trại quân đội lâu như vậy, quả thật đã cùng với đám người Bảo Hưng và Long Thần Du nghiên cứu về xu hướng phát triển tương lai của quân sự thế giới. Mấy thứ này, vốn giấu trong đầu của hắn, chỉ cần không nói đến khoa học kỹ thuật quân sự cụ thể, một số vấn đề phương hướng lớn có thể thảo luận đến căn nguyên, làm cho người ta cảm giác rất mới mẻ.

Phạm Hồng Vũ cười nói:

- Bảo Hưng, đây đều là thuận miệng mà nói. Tuy nhiên, nếu anh muốn làm quân sự, nên suy nghĩ nhiều một chút về phương hướng phát triển trong tương lai, cũng không tệ đâu.

Bảo Bình An lập tức hứng thú hỏi:

- Hồng Vũ, đối với hướng đi mới của thế giới trong ba mươi năm tới có gì nghiên cứu không? Mau nói ra nghe một chút.

Khẩu khí này nghe không nhỏ.

Tương lai ba mươi năm nữa.

Nghiên cứu hướng đi mới về quân sự chính là do Bảo Bình An phụ trách.

Phạm Hồng Vũ vội vàng nói:

- Bác Bảo, đều là thuận miệng ngồi chém gió thôi. Đảm đương không nổi đâu.

- A, Hồng Vũ, cậu đừng có khiêm nhường. Tôi cảm thấy rất có đạo lý đấy, cậu cứ nói đi.

Ông cụ Bảo mỉm cười nói:

- Cứ nói đi, không cần có áp lực gì, cứ coi như người trong nhà.

Ông cụ lên tiếng, Phạm Hồng Vũ cũng không tiện từ chối, vội vàng khom người nói:

- Ông nội Bảo, bác Bảo, cháu đối với phương diện quân sự tri thức hiểu biết không nhiều lắm. Chỉ là nghĩ lung tung thôi, khẳng định là có rất nhiều chỗ không đúng.

Ông cụ khoát tay nói:

- Không sao, cháu cứ việc nói.

- Vâng, cháu trước kia đã cùng với Bảo Hưng tán gẫu qua về hướng đi của quân đội sau này. Cháu cho rằng, trong tương lai, xây dựng tin tức hóa quân đội là rất quan trọng, đề cao năng lực tác chiến của từng binh sĩ, trở thành phương hướng phát triển chủ yếu của đại quốc quân sự sau này. Trên lý luận mà nói, chiến trường đưa ra càng ít binh lực, tổn thất càng thấp, áp lực hậu cần cũng nhỏ đi. Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là cam đoan thu hoạch thắng lợi. Nếu năng lực tác chiến của từng binh sĩ có thể nâng cao trên một phạm vi rộng lớn, nói thí dụ như tư hóa toàn bộ quân đội, bộ binh truyền thống hoàn toàn không thể bằng.

- Trên lý luận, cơ quan chỉ huy cao nhất có thể trực tiếp chỉ huy từng chiến sĩ ngoài tiền tuyến. Haha, hơi giống như một loại trò chơi.

Điểm này, Phạm Hồng Vũ thật không có nói giỡn. Nước Mỹ đã toàn lực phát triển con số hóa quân đội. Quan niệm chiến tranh của bọn họ chính là giống như chơi trò chơi, chỉ huy chiến đấu thực tế. Thông qua hệ thống định vị toàn cầu, đem từng binh sĩ trên chiến trường phát hiện tình huống, đúng lúc phản hồi về trung tâm chỉ huy để đưa ra phản ứng mau lẹ nhất.

Ông cụ Bảo và Bảo Bình An đều hơi cau mày lại.

Phạm Hồng Vũ cũng biết, sau thế kỷ 21, lý luận này mới dần dần trở thành kỹ thuật chính thức. Đối với một đất nước quân đội hiện tại mà nói, quả thật là có điểm vượt mức quy định. Nhưng nên nhắc nhở thì phải nhắc nhở.

- Ông nội Bảo, bác Bảo, thời đại vũ khí lạnh, cái gọi là danh tướng, là có thể đủ hữu hiệu để điều khiển quân đội của mình. Nói tóm lại, có thể làm cho năm trăm người cùng thời điểm tác chiến, thủy chung hướng về một mặt cũng đã đủ tư cách quan quân rồi. Trận chiến Hổ Lao của Đậu Kiến Đức với Lý Thế Dân có thể nói là trận chiến điển hình kinh điển. Lúc ấy, dưới tay Lý Thế Dân, chỉ có ba ngàn năm trăm người, còn Đậu Kiến Đức thì có hơn một trăm ngàn đại quân. Nếu nói về số lượng thì hoàn toàn không cùng một cấp bậc, Nhưng kết quả là Lý Thế Dân lại toàn thắng, Đậu Kiến Đức binh bại như núi đổ. Đối với trận chiến này, những nhà sử học đời sau và nhà quân sự đều đã phân tích tường tận. Tuy nhiên rất nhiều phân tích, đều chú ý sự chênh lệch giữa Lý Thế Dân và Đậu Kiến Đức, cho rằng thống soái song phương kém nhau khá xa. Kỳ thật, đây chỉ là một phương diện, mà còn là một phương diện không quan trọng.

Phạm Hồng Vũ chậm rãi nói.

Bảo Hưng lập tức hỏi:

- Vậy cậu cho rằng, quan trọng nhất chính là phương diện nào?

Ông cụ Bảo và Bảo Bình An đều rất chân thành nhìn Phạm Hồng Vũ, hiển nhiên đã bị sự trình bày của hắn hấp dẫn, không nghĩ tới một người còn ít tuổi mà có thể biết được lịch sử như vậy.

Trận chiến Hổ lao, Bảo Bình An cũng biết rõ, nhưng phân tích của ông cũng chủ yếu cho là trí tuệ thống soái song phương chêch lệch nhau. Hiện tại, Phạm Hồng Vũ lại không cùng nhận thức, cũng muốn nhìn xem hắn có cao kiến gì.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status