Quyền lực tuyệt đối

Chương 440: Vượt qua đội hình tổ điều tra “xa hoa”


Vinh Khải Cao trở lại phòng làm việc ở lầu ba. Tào Thành liền cầm trong tay một bản fax bước vào.

- Bí thư, đây là danh sách thành viên tổ điều tra.

Tào Thành không nhanh không chậm đến trước bàn làm việc của Vinh Khải Cao, đem bản fax hai tay đưa cho Vinh Khải Cao, thần thái bình tĩnh. Đi theo Vinh Khải Cao đã nhiều năm, công phu dưỡng khí của Tào Thành rất cao.

Vinh Khải Cao nhận lấy.

Vừa rồi trong phòng họp nhỏ, một đồng chí gọi điện thoại cho Vinh Khải Cao, chỉ đơn giản nói một chút, chủ yếu là nói cho Vinh Khải Cao biết, tổ điều tra sẽ do người đó dẫn dắt, còn về phần thành viên cụ thể của tổ điều tra thì tất nhiên không cần người đó tự mình báo cáo.

Theo như tư liệu trên bản fax này, tổ điều tra thật đúng là hoành tráng. Ngoại trừ hưởng thụ đãi ngộ cấp phó quốc, tổ điều tra còn có hai cán bộ chức vụ cấp Thứ trưởng. Một người là Phó chủ nhiệm Tiết Ích Dân của Ủy ban Cải cách, còn một người là đến từ Ủy ban Thuế công.

Căn cứ theo yêu cầu của lãnh đạo chủ chốt Ủy ban thuế công, việc xử lý cơ mật của Ủy ban khả năng vô cùng cao, chỉ thiết lập một văn phòng, thư ký, thông tin đối ngoại, hành chính trực tiếp có văn phòng trung ương phụ trách.

Cơ cấu của Ủy ban thuế công cao hay không cao thì cấp bậc phải nghiêm túc.

Tên thành viên còn lại của tổ điều tra thì Vinh Khải Cao cảm thấy xa lạ. Tuy nhiên, theo chức vụ mà xem thì thấp nhất cũng là cấp cục trưởng. Hơn nữa, còn có hai vị lãnh đạo cấp Thứ trưởng. Tổ điều tra tổng cộng có chín người.

Đội hình này vô cùng “xa hoa”.

Đối tượng của tổ điều tra chỉ có một hạng mục công tác cải cách của một khu ở tỉnh thanh sơn, nhưng lại xuất động một đội hình tổ điều tra xa hoa như vậy. Thật không biết cuối cùng sẽ cho ra kết luận kinh người như thế nào.

Nhưng có một việc có thể khẳng định, dựa theo kinh nghiệm trước đây mà phân tích, quy cách tổ điều tra như thế, gần như có thể trực tiếp quyết định lãnh đạo chủ chốt tiến thoái của địa khu Ngạn Hoa. Nếu ngay tại chỗ đánh nhịp được một cán bộ nào đó của địa khu Ngạn Hoa, thì lãnh đạo tỉnh Thanh Sơn cơ bản cũng không có khả năng phủ quyết.

Ánh mắt của Vinh Khải Cao cũng không dừng lại trên danh sách tổ điều tra quá lâu, rất nhanh đem bản fax trả lại cho Tào Thành, đột nhiên hỏi:

- Tiểu Tào, chuyện này cậu cảm thấy như thế nào?

Vấn đề như vậy thường xuyên phát sinh với Vinh Khải Cao và Tào Thành. Ý tứ bồi dưỡng của Vinh Khải Cao đối với Tào Thành rất rõ ràng.

Tào Thành ngẫm nghĩ một chút rồi nói:

- Bí thư, tôi cho rằng chính là có ý muốn nắm ra một điển hình.

Tổ điều tra quy cách cao như vậy, Ủy viên Ủy ban thuế công tự mình áp trận, có phải hay không muốn ngay tại chỗ đánh nhịp xử lý cán bộ nào đó. Kết luận của tổ điều tra chính là kết luận quyền uy, trên cơ bản không thể thay đổi. Một khi bắt ra được điển hình, nên xử lý cán bộ như thế nào thì cũng không phải là tổ điều tra có thể quan tâm. Phía sau sẽ có tổ chức chính quản hoàn thành công việc tiếp theo.

Vinh Khải Cao nhẹ nhàng lắc đầu nói:

- Tôi hỏi, cậu đối với tình huống doanh nghiệp nhà nước Ngạn Hoa thay đổi chế độ cảm thấy thế nào?

Tào Thành hôm qua mới từ Ngạn Hoa trở về tỉnh, hướng Vinh Khải Cao báo cáo kết quả điều tra, nhưng chưa nói lên quan điểm của mình. Bản báo cáo điều tra nghiên cứu kia cũng chỉ là trần thuật khách quan mười mấy ngày qua của y ở Ngạn Hoa, những gì mà y nghe thấy, nhìn thấy. Lãnh đạo phân công quản lý của địa khu Ngạn Hoa, doanh nghiệp nhà nước thay đổi chế độ cùng với hợp tác đầu tư bên ngoài đều có ghi chép trong bản báo cáo, nhưng chưa có kết luận chính thức.

Nghiêm chỉnh mà nói, y hướng Vinh Khải Cao đệ trình một phần tư liệu tổng hợp. Tất cả đều là nội dung khách quan, không có bất kỳ một ý kiến phán đoán hay phân tích chủ quan nào.

Đối với vấn đề này của Vinh Khải Cao, Tào Thành hiển nhiên là đã sớm có chuẩn bị, cũng không do dự, liền đáp ngay:

- Tổng thể mà nói, tôi cảm thấy cái này làm thử rất có ích, lợi lớn hơn hại. Tất cả những doanh nghiệp nhà nước trải qua thay đổi chế độ trên cơ bản đều lật ngược được tình thế. Tối thiếu không cần chung cấp tài chính nữa, còn có lợi nhuận không tệ và thuế thu vào. Luận sự, những xí nghiệp này cải cách là thành công. Chỉ có một nhược điểm là họ không nắm bắt tốt một trình độ, nhất là thay đổi quyền sở hữu tài sản doanh nghiệp, đây không phải là một đánh giá tốt...

- Những nhân viên thất nghiệp thì sao?

Vinh Khải Cao hỏi.

- Việc an trí nhân viên thất nghiệp là vấn đề khó khăn không nhỏ mà tất cả doanh nghiệp nhà nước thay đổi chế độ gặp phải. Doanh nghiệp nhà nước chúng ta gặp phải vấn đề lớn nhất chính là cơ cấp mập mạp. Muốn trở mình, một lần nữa tỏa sáng thì những công nhân viên chức không thích hợp nhất định phải tinh giản. Xí nghiệp tiêu hóa không được, chính phủ tiêu hóa cũng không được, cuối cùng chỉ có thể dựa vào xã hội để tiêu hóa. Đồng chí Ngạn Hoa bên kia cũng đang cố gắng thăm dò phương diện giải quyết. Bí thư, nói thật, tôi nghĩ lâu rồi, cũng còn chưa nghĩ ra được biện pháp tốt hơn. Kỳ thật, đó là một vấn đề mang tính toàn cục. Không thay đổi thì chỉ có con đường chết, tài chính địa phương sẽ bị kéo theo. Cuối cùng sẽ chẳng còn cơm ăn. Còn nếu sửa lại, thì một bộ phận nhân viên sẽ phải thất nghiệp. Nếu an trí không tốt thì sẽ hình thành vấn đề xã hội. Hai bên so sánh với nhau, cá nhân tôi cho rằng cần phải sửa lại. Trừ phi…

Nói tới đây, Tào Thành dừng lại một chút.

- Trừ phi cái gì?

- Trừ phi chúng ta không thay đổi, toàn bộ trở lại bộ dạng như lúc trước.

Trước mặt Vinh Khải Cao, Tào Thành trong lòng nghĩ sao nói vậy, tuyệt không một chút giấu diếm.

Vinh Khải Cao hai mắt hơi híp lại một chút nói:

- Đem bản danh sách này giao cho đồng chí Vưu Lợi Dân.

- Vâng, Bí thư!

Tào Thành gật đầu đồng ý rồi xoay người đi ra ngoài.

Phần danh sách này khẳng định là phải chuyển qua UBND tỉnh rồi. Các đồng chí lãnh đạo chủ chốt khác của UBND tỉnh, bao gồm luôn cả lãnh đạo Địa ủy Ngạn Hoa, Thị ủy Ngạn Hoa cũng phải nhanh một chút gửi bản fax qua. Nhưng Vinh Khải Cao chỉ nhắc tới Vưu Lợi Dân, Tào Thành kỳ thật đã hiểu ý ngầm trong đó. Đi theo Vinh Khải Cao đã nhiều năm, Tào Thành đối với tính cách của Vinh Khải Cao tuy không nói là rõ như lòng bàn tay, nhưng ít nhất có thể được bảy tám phần.

Vinh Khải Cao tính toán giao khó khăn này cho Vưu Lợi Dân ứng đối, còn mình thì kiên trì không biểu lộ thái độ.

Khâu Minh Sơn, Phạm Vệ Quốc, Cao Khiết, thậm chí Phạm Hồng Vũ và Cao Hưng Hán đều là người của Vưu Lợi Dân. Phải như thế nào giúp bọn họ tiêu trừ hậu hoạn thì Vưu Lợi Dân ông hẳn là nên động cân não. Chẳng sợ cuối cùng tổ điều tra làm ra kết luận quyền uy gì, cấp cho địa khu Ngạn Hoa một cái nhãn họ gì lên doanh nghiệp nhà nước thay đổi chế độ, thì có lẽ Vinh Khải Cao cũng không dễ dàng tỏ thái độ.

Nắm không ra điển hình, trong mắt của Vinh Khải Cao, rõ ràng cũng chỉ là một thủ đoạn đánh cờ chính trị nào đó.

Đối với ván cờ chính trị của cao tầng, Vinh Khải Cao làm sao mà tùy tiện tỏ thái độ?

Muốn nắm điển hình thì các người cứ đi mà nắm, tôi không trộn lẫn vào.

Vinh Khải Cao vô cùng rõ ràng, với kinh nghiệm của ông, danh vọng và chức vụ đang đảm nhiệm hiện nay, chỉ cần không tỏ thái độ minh bạch thì ông ta thủy chung sẽ là đối tượng mà cả hai bên phải cực lực cạnh tranh. Cho dù Ngạn Hoa có bị nắm ra điển hình thì thế cục cũng sẽ không thay đổi.

Tuyệt đối tự tin, cho tới bây giờ đều thành lập phía trên thực lực.

Tào Thành bước ra gian ngoài, tự tay sao chép bản danh sách, rồi giao cho họ Tô trong văn phòng, bảo cô truyền đạt cho những người có liên quan.

- Trước mang qua cho Chủ tịch tỉnh Vưu.

Tào Thành thản nhiên dặn dò một câu.

- Vâng!

Thiếu phụ họ Tô lên tiếng, cũng không có cung kính với Tào Thành như trong tưởng tượng, ngược lại khá tùy ý, cầm lấy bản danh sách viết tay của Tào Thành, chiếc eo nhỏ nhắn lắc nhẹ mà đi.

Trong phút chốc, Tào Thành hơi chút thất thần.

Rất nhanh, phần danh sách này đã có mặt ở văn phòng thư ký UBND tỉnh. Trần Hòa Bình cầm lên, nhìn lướt qua, sắc mặt đại biến, vội vàng đi ra khỏi văn phòng, hướng chỗ Phạm Hồng Vũ chạy tới. Phạm Hồng Vũ vừa lúc cũng mới cúp điện thoại.

- Trưởng phòng Phạm, danh sách tổ điều tra đã có.

Đến trước mặt Phạm Hồng Vũ, Trần Hòa Bình hạ giọng nói, ánh mắt tùy ý đảo qua mặt Phạm Hồng Vũ, bỗng nhiên liền ngây dại.

Trước mặt Phạm Hồng Vũ cũng bày một bản danh sách, và nội dung trong bản danh sách đó với bản trong tay y giống nhau như đúc, rất rõ ràng là viết tay. Nét mực vẫn còn chưa khô, có thể thấy được là nó được viết cách đây một phút. Vấn đề là khi mình nhận được bản fax danh sách này thì đã chạy vội đến, còn bản danh sách trước mặt Phạm Hồng Vũ là từ đâu tới?

Liên tưởng đến động tác Phạm Hồng Vũ vừa mới để điện thoại xuống, Trần Hòa Bình liền hiểu ngay. Có người đã đem nội dung của bản danh sách thông báo cho Phạm Hồng Vũ. Có thể khẳng định, không phải là văn phòng Tỉnh ủy. Bản danh sách trong tay y chính là từ văn phòng Tỉnh ủy fax qua. Văn phòng Tỉnh ủy không cần làm điều thừa.

Bản danh sách trong tay Trưởng phòng Phạm có thể là từ thủ đô chuyển tới.

Trần Hòa Bình nhìn Phạm Hồng Vũ ánh mắt lập tức có phần kính sợ.

Y biết Phạm Hồng Vũ có bạn ở thủ đô, nhưng cũng không ngờ đến bạn của Trưởng phòng Phạm ở thủ đô lại thần thông quảng đại như vậy. Lấy được bản danh sách này không khó, vì dù sao nó cũng không phải là bí mật. Khó là ở tốc độ nhanh như vậy. Cao tầng vừa mới thông báo cho văn phòng Tỉnh ủy Thanh Sơn, Phạm Hồng Vũ bên này gần như cùng một lúc có được tin tức này.

Người bình thường làm sao mà có thần thông như vậy.

Trưởng phòng Phạm tuổi còn trẻ, thủ đoạn này thật sự cao minh.

Phạm Hồng Vũ khẽ mỉm cười, tiếp nhận danh sách từ trong tay của Trần Hòa Bình, xem qua một lần, rồi đặt nó lên trên bản danh sách của mình. Trần Hòa Bình cả gan nhìn kỹ, bỗng nhiên phát hiện phần danh sách này và bản danh sách Tỉnh ủy fax qua vẫn có chút không giống nhau. Có hai cái tên thành viên tổ điều tra, Phạm Hồng Vũ đánh một dấu gạch ngang, hiển nhiên là có ý muốn nhấn mạnh. Trong đó có một vị, thậm chí là Phó tổ trưởng tổ điều tra, cán bộ lãnh đạo cấp Thứ trưởng của Ủy ban Thuế công.

Trong này có huyền cơ sao?

Trần Hòa Bình khó hiểu nhưng cũng không dám ở lâu, mang theo một bụng nghi hoặc, trở lại phòng thư ký của mình.

- Chủ tịch tỉnh, danh sách tổ điều tra đã có.

Phạm Hồng Vũ đến trước bàn làm việc, đưa bản danh sách cho Vưu Lợi Dân.

Vưu Lợi Dân tiếp nhận, nhìn qua một lần, hai hàng lông mày nhíu lại, nói:

- Thật muốn bẫy một con cọp lớn à?

Phạm Hồng Vũ khẽ mỉm cười, nhẹ giọng nói:

- Tình huống so với trong dự liệu của chúng ta tốt hơn, cũng không bết bát như chúng ta đã nghĩ.

Lời này sao thật ly kỳ, lại không biết dựa theo suy nghĩ của Phạm Hồng Vũ lúc trước, còn muốn như thế nào thì tình huống mới gọi là không xong?

Vưu Lợi Dân gật đầu, đưa bản danh sách đưa lại cho hắn, không nói một lại, tiếp tục xử lý văn kiện, sắc mặt sớm khôi phục lại sự bình tĩnh. Phạm Hồng Vũ mỉm cười, xoay người bước ra khỏi văn phòng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status