Quyền lực tuyệt đối

Chương 722: Uy hiếp dụ dỗ


Phạm Hồng Vũ xem lại một lần bài văn do đại lão viết. Ánh mắt dừng lại phía trên phần tư liệu thứ hai, lại ngơ ngác một chút.

Đây cũng một bài văn viết bằng chữ phồn thể, và cũng là báo chí Hongkong.

Lại nhìn tác giả, không ngờ là Đổng Toàn Khánh.

Đổng Toàn Khánh viết bài văn miêu tả cảm nhận của y trong hai tháng ở Vân Hồ. Đây là một tác phẩm văn học, được báo chi Hongkong xuất bản.

Đối với bài văn này, Phạm Hồng Vũ thật sự chăm chú xem.

Đây là lần đầu tiên hắn nhận biết được tài văn chương của Giáo sư Đổng. Đổng Toàn Khánh không hổ danh Giáo sư, Tiến sĩ trường đại học Hongkong. Bài văn này nói về tài văn chương thì phải nói là rất sắc bén. Thậm chí mang theo phong cách hàm súc uyển chuyển. Đối với đoàn chuyên gia Hongkong lần này đến huyện Vân Hồ, Đổng Toàn Khánh cơ bản không có miêu tả quá chi tiết, trọng điểm chính là dừng ở phong thổ của huyện Vân Hồ.

Đổng Toàn Khánh ở huyện Vân Hồ suốt hai tháng, đã đi qua gần như tất cả các khu trấn ở huyện Vân Hồ.

Đối với công tác của mình, Đổng Toàn Khánh làm việc rất nghiêm túc, thái độ thật sự, khiến cho Phạm Hồng Vũ không khỏi bội phục. Phần tử tri thức chân chính, chuyên gia học giả chính là phải có bộ dạng như vậy.

Đổng Toàn Khánh chủ yếu miêu tả công tác của y lúc rảnh rỗi. Phát sinh nhiều câu chuyện thú vị giữa y và những người dân ở đây, cùng với việc tìm kiếm được nhiều câu chuyện xưa và truyền thuyết dân gian.

Phong cảnh Vân Hồ cùng với những món ăn vặt cũng được Đổng Toàn Khánh đặc biệt nhấn mạnh.

Đối với những mẻ cá ngon, Đổng Toàn Khánh cũng không quên. Chỉ cần đọc bài văn của y, người ta cũng có thể cảm nhận được sự lớn mạnh và sinh động của con sông.

Đây là một bài văn du ký rất sinh động.

Đối với hoạt động chống lũ của huyện Vân Hồ, Đổng Toàn Khánh cũng miêu tả trong bài văn. Tuy nhiên, trọng điểm miêu tả của y không phải tập trung vào việc các chuyên gia Hongkong tham gia vào hoạt động chống lũ, mà là toàn thể cán bộ huyện Vân Hồ. Dưới ngòi bút của Đổng Toàn Khánh, cán bộ quần chúng, bộ đội chiến dĩ và dân binh huyện Vân Hồ đều rất thuần phác đáng yêu. Mọi người một lòng, phục tùng chỉ huy, toàn lực ứng phó, tử thủ con đê, bảo hộ nhà cửa.

Đổng Toàn Khánh còn đặc biệt nhắc tới Phạm Hồng Vũ, hơn nữa còn là chỉ mặt đặt tên.

Ở bài văn này, Đổng Toàn Khánh đối với Phạm Hồng Vũ hết sức thừa nhận. Chẳng những tán dương Phạm Hồng Vũ trong lĩnh vực xây dựng kinh tế biết nhìn xa trông rộng, mà còn nhấn mạnh vị Chủ tịch huyện trẻ tuổi này yêu dân như con. Lúc con đê sắp vỡ, Phạm Hồng Vũ chỉ huy mọi người lui lại, còn mình thì ở lại cuối cùng, cho nên đã bị nước lũ cuốn đi.

Tỉ mỉ xem hết bài văn, Phạm Hồng Vũ hơi bị choáng.

Giáo sư Đổng viết bài văn này, cũng không khen mình một tiếng. Điều này khiến cho Chủ tịch huyện Phạm cảm thấy ngại ngùng.

Những bài văn tiếp theo đều là có liên quan đến bài văn này của Đổng Toàn Khánh, là của các tờ báo khác. Đối với việc Giáo sư Đổng và các chuyên gia Hongkong tham dự chống lũ giải nguy, tỏ vẻ tán thưởng và khâm phục. Đồng thời đối với Phạm Hồng Vũ tỏ ra rất hiếu kỳ. Đối với phong cảnh tuyệt đẹp của huyện Vân Hồ cũng tỏ ra hứng thú thật lớn, nói có cơ hội sẽ đến huyện Vân Hồ để nhìn tận mắt và lĩnh hội phong cảnh đẹp của hồ lớn.

Không nghĩ qua là đã nhấc lên một cơn gió nho nhỏ.

Long Hải cẩn thận đưa cho Phạm Hồng Vũ các tư liệu. Ngay trước mặt vị Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy Tự Quân, Phạm Hồng Vũ cũng không vội vàng không hấp tấp, vô cùng chăm chú mà xem. Không sai biệt lắm khoảng chừng hai chục phút đồng hồ, Tự Quân cũng không xúi giục, dù bận vẫn ung dung tựa vào sofa uống từng ngụm trà. Mặc dù đang trong phòng làm việc, lấy chức vụ của ông là cao nhất, nhưng Tự Quân cũng rất rõ ràng, diễn viên chính không phải là ông.

Vai phụ thì nên có giác ngộ của vai phụ.

Chuyện này còn chưa tới phiên ông tự thân xuất mã. Khi cần thì ra ngựa cũng không muộn. Tuy nhiên, khi thật tới tình huống đó, sự tình sợ là sẽ có chút phức tạp, không tiện xử lý.

Rốt cuộc, Phạm Hồng Vũ cũng đã xem hết tờ tư liệu cuối cùng, nhẹ nhàng thở ra một hơi, rồi lúc này mới đem tư liệu đưa lại cho Long Hải, chuyển hướng sang Lâm Vũ Tường, khẽ mỉm cười, không lên tiếng.

Lâm Vũ Tường cười nói:

- Chủ tịch huyện Phạm, các vị lãnh đạo bên trong bộ phận cũng đã xem qua bài văn này của Giáo sư Đổng. Phải nói là tài văn chương vô cùng sinh động và tài hoa. Các lãnh đạo đều rất cảm động. Loại phương pháp này tuy không mang tính Mặt trận Tổ quốc nhưng lại có thể lấy được hiệu quả tốt nhất. Khó trách ban lãnh đạo đối với công tác mặt trận tổ quốc của Chủ tịch huyện Phạm lại thừa nhận như vậy, phái ba đồng chí chúng tôi hướng Chủ tịch huyện Phạm học tập nhiều hơn.

Tự Quân mỉm cười xen vào:

- Cục trưởng Lâm, chẳng những ba đồng chí phải hướng Chủ tịch huyện Phạm học tập nhiều hơn, mà các đồng chí của Mặt trận Tổ quốc tỉnh chúng tôi cũng phải hướng Chủ tịch huyện Phạm học tập cho tốt.

- Đúng vậy, đúng vậy. Chủ tịch huyện Phạm đã khai sáng ra hình thức công tác mới của Mặt trận Tổ quốc, chúng tôi đều cảm thấy rất phấn chấn. Hy vọng chuyến đến Thanh Sơn lần này có thể cùng Chủ tịch huyện Phạm xâm nhập giao lưu một chút. Phương diện công tác này rất tâm đắc.

Lâm Vũ Tường liên tục gật đầu, cùng Tự Quân kẻ xướng người họa, nhưng trong đầu âm thầm có chút kinh ngạc.

Trước khi ông ta từ thủ đô tới, ban lãnh đạo cũng không nói nói cho ông rằng, Tự Quân có thể phối hợp như vậy, chỉ nói là bọn họ cần tôn trọng lãnh đạo bộ môn Mặt trận Tổ quốc tỉnh Thanh Sơn mà thôi. Lấy sự lịch duyệt nhiều năm trong quan trường của Lâm Vũ Tường, ông ta biết đây chỉ là một câu nói khách khí. Nhưng hiện tại xem ra, dường như Tự Quân rất hy vọng bọn họ có thể thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ.

Xem ra có một số việc mình đã không biết. Tuy nhiên, Tự Quân phối hợp như thế, Lâm Vũ Tường tất nhiên là trong lòng vui mừng.

Lâm Vũ Tường không đề cập đến bài văn phê phán của ngự dụng đại lão phê phán.

Nhưng nếu ông ta bảo Long Hải Khác đem phần tư liệu này giao cho Phạm Hồng Vũ xem, thì dụng ý không nói cũng hiểu. Chủ tịch huyện Phạm, không phải người nào cũng khen ngợi cậu đâu. Người phê phán cậu cũng không ít. Hơn nữa, lai lịch cũng rất lớn.

Cậu tự mình xử lý đi.

Phối hợp với chúng tôi làm tốt công việc này hay là không hợp tác, đem “bùa hộ mệnh” này vứt qua một bên?

Phạm Hồng Vũ cười nói:

- Cục trưởng Lâm, tôi rất cảm ơn ban lãnh đạo Mặt trận Tổ quốc trung ương đã coi trọng công tác Mặt trận Tổ quốc của huyện Vân Hồ. Càng thêm cảm ơn lãnh đạo đã khẳng định và khen ngợi bản thân tôi. Tuy nhiên, chúng ta cũng có thể nhìn thấy, cũng không phải vị lãnh đạo nào cũng cho rằng như vậy. Nói thí dụ như Sử lão, đã không ủng hộ công tác của huyện Vân Hồ mà đưa ra phê bình nghiêm khắc.

Sử lão, chính là ngự dụng đại lão.

Lâm Vũ Tường tựa hồ như đối với vấn đề của Phạm Hồng Vũ đã sớm có đoán trước, cười ha hả nói:

- Chủ tịch huyện Phạm chúng ta đều đã từng học qua chủ nghĩa duy vật biện chứng, làm việc gì cũng phải một phân thành hai để xem. Nhìn vấn đề góc độ khác nhau thì kết luận cũng sẽ khác nhau. Sử lão là tiền bối đức cao vọng trọng. Ông viết bài văn này cũng là vì suy nghĩ cho sự thuần khiết của đội ngũ cán bộ, không hy vọng chủ nghĩa phương tây ăn mòn cán bộ chúng ta. Nhất là tư tưởng của những cán bộ có chức vụ nhất định. Phê bình tuy rằng nghiêm khắc một chút, nhưng điểm xuất phát là tốt, mọi người chúng ta đều có thể hiểu được. Từ góc độ của công tác Mặt trận Tổ quốc, trên thực tế, hiệu quả có được là không tệ, nên khẳng định và khen ngợi. Tôi tin rằng, Sử lão cũng tán thành chúng ta làm tốt công tác Mặt trận Tổ quốc. Toàn bộ quan niệm tây hóa nhất định là sai lầm cực độ. Chủ nghĩa tư bản phương tây cũng là sai lầm. Công tác Mặt trận Tổ quốc chúng ta, chính là tiêu trừ những quan niệm sai lầm này, thống nhất chiến tuyến. Giáo sư Đổng đối với Vân Hồ và Chủ tịch huyện Phạm thừa nhận như vậy, chính là một ví dụ chứng minh rõ ràng.

Lâm Vũ Tường nói điều này rất đường hoàng. Ý tứ bên trong lại rõ ràng. Chủ tịch huyện Phạm nếu dựa theo suy nghĩ của chúng tôi mà đi thì công việc của cậu sẽ được làm tốt, thành công hiệu quả, đáng khẳng định và khen ngợi. Nếu không dựa theo suy nghĩ của chúng tôi thì sự phê phán của Sử lão đối với cậu và Vân Hồ là có đạo lý. Cậu chính là đang muốn làm Chủ nghĩa tư bản phương tây ở Vân Hồ.

Mặc dù trước lúc đi, ban lãnh đạo đã nhắc nhở qua Lâm Vũ Tường, bảo ông ngàn vạn lần không được coi thường Phạm Hồng Vũ trẻ tuổi. Nhưng sau khi Lâm Vũ Tường nhìn thấy Phạm Hồng Vũ, vẫn không tránh khỏi nhẹ nhàng thở ra.

Chỉ là một đứa con nít, làm sao mà thông minh sắc sảo được?

Bất quá chỉ là người thông minh, được Vưu Lợi Dân coi trọng, lúc này mới cơ duyên xảo hợp, thăng chức rất nhanh. Nếu xét về trí tuệ và các loại thủ đoạn trong quan trường, Lâm Vũ Tường thật không xem Phạm Hồng Vũ là đối thủ ngang cấp.

Nhân mạch quan hệ rắc rối ở các nha môn lớn ở thủ đô, không phải là loại cán bộ cơ sở nhỏ bé như Phạm Hồng Vũ có thể tưởng tượng được.

Từ đầu đến cuối, Diệp Lâm cũng chỉ ngồi lặng yên một chỗ, ngưng thần nghe mọi người nói chuyện, không có mở miệng nói nửa chữ. Dường như trong phòng làm việc này căn bản không có sự tồn tại của cô.

Phạm Hồng Vũ ngẫm nghĩ một chút, nói rất nghiêm túc:

- Cục trưởng Lâm, tôi cũng là câu nói kai, rất cảm ơn ban lãnh đạo Mặt trận Tổ quốc đã khẳng định và quan tâm đến công tác của huyện Vân Hồ chúng tôi. Nếu Cục trưởng Lâm, Trưởng phòng Long và Chủ nhiệm Diệp đã đích thân đến tỉnh thì có thể đến huyện Vân Hồ khảo sát thực địa một chút, hướng những cán bộ khác của huyện Vân Hồ xâm nhập hiểu biết một chút hay không?

Lâm Vũ Tường liền đồng ý, nói:

- Không thành vấn đề, chúng tôi cũng định đến Vân Hồ để tiến hành khảo sát thực địa.

Muốn viết một bản báo cáo nghiên cứu cho hoàn thỉnh, đưa lên cho ban lãnh đạo thẩm duyệt, chỉ nói chuyện với Mặt trận Tổ quốc Tỉnh ủy và Phạm Hồng Vũ thì không đủ, còn cần phải bổ sung thêm nhiều tư liệu phong phú khác.

Chỉ cần bản báo cáo này được Mặt trận Tổ quốc tỉnh Thanh Sơn và thành phố Tề Hà tán thành, bản thân Phạm Hồng Vũ không phản đối thì nhiệm vụ của Lâm Vũ Tường xem như hoàn thành. Còn việc tiếp theo thì không quan hệ đến ông.

Nói trắng ra, ban lãnh đạo Mặt trận Tổ quốc trung ương cần một lý do có thể công khai đưa Phạm Hồng Vũ đến công tác lại Mặt trận Tổ quốc trung ương, và để cho lãnh đạo Thanh Sơn không còn điều gì để nói.

Phạm Hồng Vũ cười hỏi:

- Thế Cục trưởng Lâm dự tính khi nào đến huyện Vân Hồ chúng tôi?

- Sáng mai chúng tôi sẽ đi, Chủ tịch huyện Phạm cảm thấy thế nào?

- Vâng, tôi hết thảy phục tùng an bài của Cục trưởng Lâm.

Phạm Hồng Vũ khách khí nói.

----------oOo------.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status