Quyền tài

Chương 106: Tiểu Đông không gì làm không được!

Dưới tác dụng hai chai thuốc của Đổng Học Bân, trên mặt Lữ lão dần dần đã có huyết sắc.

Diêm Lượng đỡ Lữ lão lên nói: “Ngài cảm giác thế nào?”

“Khá rồi” Lữ lão sau khi nhìn hướng Đổng Học Bân, cười cười đầy thiện ý.

Diêm Lượng tránh được một kiếp áy náy nói: “Đều là trách nhiệm của tôi, hại ngài thiếu chút nữa... tôi...”

“Ha ha, không sao” Lữ lão rất sáng sủa, “Sinh lão bệnh tử chính là chuyện thường, ngoài ra không phải tôi cũng không có việc gì sao?”

Xuất hiện một việc như vậy, ai cũng không có tâm tình đi xa hơn về phân cục gia thuộc viện, chờ sau khi lái xe Diêm Lượng và lái xe Lữ lão hò hét chạy tới ngõ hai, Lữ lão cùng với cành vệ viên ngồi trên Audi trở về.

Diêm Lượng nghiêng đầu đưa mất nhìn Đổng Học Bân, trong lòng có chút cảm kích, có chút may mắn, có phần rung động, hắn chỉ thấy qua lần kia Đổng Học Bân xông vào trong lửa cứu văn kiện tại lầu hai, đối với chuyện kỳ tích khác của Tiểu Đổng chỉ là nghe thấy rồi bỏ đi, Diêm Lượng cũng không quá tin là thật, đội viên cứu hỏa?

Có cái gì khó khắn đều có thể làm? Đây không phải vô nghĩa sao? Mà hôm nay khi hắn lại lần nữa tận mất nhìn thấy Tiểu Đổng biểu hiện thần kỳ, Diêm Lượng xem như triệt để tin tưởng, nếu không phải Tiểu Đổng tại lúc nguy hiểm nhất lấy ra thuốc hen suyễn, tiền đồ của mình đã có thể...

Ánh mất mọi người tại đây cũng đều nhìn chằm chằm vào Đổng Học Bân, giống như đang nhìn thần tiên.

Diêm Lượng ngoắc bảo Đổng Học Bân tới, “Tiểu Đổng làm tốt lắm, chuyện lần này ghi một công trên người của cậu, tại sao mang theo nhiều thuốc như vậy?”

Đổng Học Bân nói bừa nói: “A, một hàng xóm của tôi cũng có cái này bệnh, thuốc này vốn là mang giúp hắn”.

Còn có chuyện trùng họp như vậy? Diêm Lượng thậm chí hoài nghi Đổng Học Bân đã phát hiện hắn quên cầm túi cho Lữ lão, cho nên mới mua thuốc trên đường, chuẩn bị tại thời khắc mấu chốt biểu hiện một lần, tưởng tượng nghĩ lại, là không có khả năng, đến Diêm Lượng là môn sinh Lữ lão cũng không biết thời gian gần đây Lữ lão nhiễm bệnh hen suyễn, làm sao Tiểu Đổng có thể hiểu rõ?

Nghĩ tới nghĩ lui cũng không rõ, Diêm Lượng dứt khoát không cân nhắc, hài lòng gật gật đầu với Đổng Học Bân, “Đi, lên xe trở lại trong cục”.

Đổng Học Bân được yêu mà sợ cùng Diêm Lượng tiến lên xe, những người khác chỉ có thể đi bộ trở lại phân cục.

Trên xe, Đổng Học Bân ngồi ở vị trí kế bên tài xế cảm thấy thời cơ chín muời, liền không an lòng, quay đầu lại nói: “Diêm Cục trưởng, ngày mai khu trường Đảng báo danh đăng ký, tôi vẫn cho rằng Quách Thuận Kiệt không có tự cách tiến trường Đảng học tập, sự tình văn kiện hội nghị phạm sai lầm tuyệt đối là hắn...”

Diêm Lượng khoát tay ngất lời nói: “ừm, cậu trở về chờ tin tức đi”.

Đổng Học Bân mãnh liệt nhảy trong lòng, Diêm Cựjé trường đây là... đáp ứng rồi??

Xe hơi rất nhanh vào đại viện phân cục.

Sau khi trở lại văn phòng, Diêm Lượng lấy điện thoại gọi cho Chính ủy Chu Quốc An, “Alo, Chu Chính ủy, lần này đề danh ngạch trường Đảng cho Quách Thuận Kiệt phòng tờng họp không phải rất phù họp? Hắn còn không phải cán bộ, sao có thể đi lớp huấn luyện cán bộ cấp khoa? Đổng chí phía dưới sẽ nghĩ gì”.

Chu Quốc An đầu điện thoại bên kia giật mình, nhất thời không kịp phản ứng.

Diêm Lượng căn bàn không để cho hắn có cơ hội phản ứng, “Tôi xem Đổng Chủ nhiệm phòng tổng họp không tệ, đồng chí như vậy hẳn là nên bồi dưỡng, danh ngạch cho hắn đi”.

Sắc mặt Chu Quốc An hơi trầm xuống, “Diêm Cục trưởng, trước đó không phải chúng ta đã nói qua?”

“Chuyện này cứ như vậy đi, cứ như vậy” Diêm Lượng cũng lười quản Chu Quốc An nghĩ như thế nào, hắn thiếu nợ Tiểu Đổng một cái nhân tình, nếu không giúp hắn giải quyết chuyện trường Đảng này trước khi rời đi, người khác sẽ xem mình thế nào?

Nahe điện thoại bị dập máy, mặt Chu Quốc An thoáng cái đã trắng không còn chút máu, ném điện thoại một cái, nắm chén trà lên đập xuống đất.

Đổng Học Bân, Đổng Học Bân! Một tiểu nhân viên công vụ vừa mới tiến vào phân cục ba tháng vậy mà lại hai lần làm xấu kế hoạch của mình, chuyện danh ngạch trường Đảng này, Chu Quốc An sớm thả tin tức ra, mà bây giờ chẳna những phải thu hồi danh ngạch Quách Thuận Kiệt, thậm chí còn phải đem danh ngạch cho Đổng Học Bân dùng hình ảnh bánh ngọt khiêu khích mình trước mặt mọi người kia? Diêm Lượng đây là bị điên rồi? Trong phút cuối cùng trước mắt lại vạch mặt cùng với mình? Làm ra như vậy thì mặt mũi mình để đâu nữa!?

Nghĩ đến đây, Chu Quốc An phẫn nộ nắm điện thoại lên, “Alo, Diêm Cục trưởng không phải cùng Lữ Bộ trường đi gia thuộc viện sao? Tại sao đột nhiên trở lại? Điều tra thêm cho ta vừa rồi xảy ra chuyện gì?” Chu Quốc An đương nhiên hiểu rõ, thái độ Diêm Lượng bỗng nhiên chuyển biến nhất định là có nguyên nhân.

Cùng lúc đó, sự tình Đổng Học Bân thay thế Quách Thuận Kiệt đạt được danh ngạch huấn luyện trong khu trường Đảng nháy mắt truyền khắp phân cục, mọi người nghe được tin tức không người nào không trợn tròn mắt.

Không có khả năng!? Buổi sáng mọi người còn nghị luận tánh mạng chính trị của Đổng Học Bân sắp kết thúc, tại sao hướng gió đột nhiên thay đổi? Còn nữa nói, mặc dù không có sự kiện đắc tội Chu Chính ủy kia, Tiểu Đổng Chủ nhiệm vừa nhậm chức Phó Chủ nhiệm cũng không hẳn là có cơ hội tìm được danh ngạch trường Đảng huấn luyện chứ!? Động vào cái chuyện tốt gì đều rơi xuống trên đầu hắn sao?

Từ Yến và Tống Thủ Kiệt, hai người đang thương lượng tại văn phòng, sau khi nghe xong chuyện này, cũng đều sửng sốt hơn nữa ngày. Tình huống gì vậy? Mấy văn phòng khác, bọn người Dương Nhất Trung, Bâng Bân, Lưu Hoa và Từ Yến, phản ứng cơ hồ đều giống như đúc, cầm lấy điện thoại gọi cho khoa viên vừa rồi cùng Diêm Cục trưởng và Lữ lão đi gia thuộc viện, bên kia nhất định đã xảy ra chuyện gì.

Sau đó truyền đến tin tức mới khiến cho tất cả mọi người bừng tinh đại ngộ... Sau đó chính là trợn mắt há hốc mồm.

Trên đường Lữ lão đi gia thuộc viện phân cục đột phát hen suyễn bệnh và bệnh tim, nhưng Diêm Cục trưởng không mang thuốc của Lữ lão theo, tất cả thuốc ở trong túi, kết quả tại thời khắc Lữ lão nguy trong sớm tối, Đổng Học Bân vừa mới mang theo hen suyễn thuốc, vừa mang theo thuốc tim, cứu Lữ lão một mạng.

Mọi người ngươi xem xem ta, ta nhìn ngươi.

Qua một lúc, tất cả muốn chửi ầm lên.

Chẳng ai ngờ rằng tại loại thời khắc mấu chốt này, Tiểu Đổng Chủ nhiệm chẳng những cứu Diêm Cục trưởng, cũng cấp cứu chính hắn luôn.

Sự tình Tiểu Đổng Chủ nhiệm phắn đấu quên mình xông vào biển lừa cứu văn kiện, đã từng khiến không ít người ngạc nhiên.

Tiểu Đổng Chủ nhiệm dập tắt lửa khắp thế giới.

Giải quyết penalty, đã từng khiến không ít người sững sờ.

Tiểu Đổng Chủ nhiệm tại một phút đồng hồ cuối cùng lên sân khấu, một giây đồng hồ cuối cùng ghi bàn, đã từng khiến không ít người sững sờ.

Tiểu Đổng Chủ nhiệm tại dưới tình huống ai cũng nhìn thấy không tốt, hái được chức Phó Chủ nhiệm, đã từng làm không ít người sững sờ.

Nhưng lúc này đây, dùng một từ “sững sờ” hiển nhiên đã xa xa không cách nào hình dung sợ hãi trong lòng mọi người.

Có thể đá penalty, có thể một hơi sút thật mạnh vào gôn, có thể xông vào trong lửa, cũng dám trong thời khắc sinh tử nháy xuống từ lầu hai.

Tiểu Đổng Chủ nhiệm sinh long hoạt hổ như vậy hiển nhiên là không có khả năng có hen suyễn bệnh và bệnh tim, nhưng hết lần này tới lần khác chính là trùng hợp như vậy, hết lần này tới lần khác chính là như vậy, tại trong lúc nguy cấp Lữ lão phát bệnh không có thuốc, Tiểu Đổng Chủ nhiệm có thể vươn tay sờ mó như tiểu thuyết thần kỳ lấy thuốc trong người ra.

Thần nhân như vậy, lãnh đạo nào không thích?

Thần nhân như vậy, không để cho hận danh ngạch trường Đảng mới là kỳ quái.

Đội viên cứu hoả? Tên này còn có thể gọi là đội viên cứu hoả sao!?

Chậm rãi, Đổng Học Bân có một cái ngoại hiệu mới truyền lưu ra phạm vi nhỏ - Tiểu Đổng Chủ nhiệm không gì làm không được.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 9.3 /10 từ 4 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status