Quyền tài

Chương 157: Đội viên cứu hỏa lại gặt hái!

Ở sâu trong nội tâm Đổng Học Bân đưong nhiên là có một chút nghĩ như vậy, nhưng mà nghĩ lại không dám nghĩ, là, dứt bỏ nhân tố Huyên di không nói, mình vô luận là tướng mạo hay thân phận, đều trèo cao không với được Tạ Tuệ Lan, chớ nói chỉ là còn có vấn đề tuôi tác, hắn tin tưởng Tạ Tuệ Lan cũng không có khả năng vừa ý mình, vừa ý ai cũng không có khả năng vừa ý mình, cho nên sau khi nghe nhùng lời này của Tạ tỷ, Đổng Học Bân sửng sốt trọn vẹn năm giây, cảm giác mình có nghe lầm hay không.

Tạ Tuệ Lan nhìn hắn, lại lặp lại một lần, “...Có muốn cùng tôi nói yêu thương không?”, Đổng Học Bân lúc này mới dám vừng tin mình không nghe sai, dưới ma xui quỷ khiến liên gật đầu.

Tạ^Puệ Lan có chút gật đâu, “Được rồi, từ giờ trở đi, hai chúng ta xin ý kiến phê bình chính thức xác định quan hệ yêu nhau”.

Tạ Hạo ngạc nhiên nói: “Tỷ! Chị muốn làm gì?”

“Không làm gì, hôn nhân của chị sẽ tự mình quyết định, chi đon giản như vậy thôi”, Tạ Tuệ Lan vừa quay đầu lại, đột nhiên vưon tay khoác ở tay Đổng Học Bân, lôi kéo hắn đi đến bên người Tạ lão, Tạ lão và Ngụy Nam sững sờ nhìn soi mới, Tạ Tuệ Lan nhàn nhạt nói: “Các người không phải nói tôi và Tiểu Đổng có vấn đề? Không sai, hai chúng tôi là có vấn đề, chúng tôi đã xác định quan hệ yêu nhau, lão gia từ, đính hôn cháu có thể đáp ứng, nhưng không phải cùng Ngụy Nam, mà là cùng Tiểu Đổng!”

Đổng Học Bân giờ mới hiểu được vì sao Tạ Tuệ Lan nói một lời vừa rồi!

Mặt Ngụy Nam lập tức trắng không còn chút máu, “Tuệ Lan! Em thật đúng là...”

Chén trà Tạ lão cầm trên tay đều bị đập xuống trên mặt đất,“Hồ đồ! Hồ đồ!”, Tạ Hạo thoáng cái đã rõ ràng Tạ Tuệ Lan là có ý gì, tỷ tỷ chẳng những là muốn làm người tức giận, còn muốn mượn chuyện này nhìn xem có thể xoá sạch đính hôn cùng Ngụy Nam hay không. Cùng Đổng ca xác định quan hệ yêu nhau thì ra là vừa nói, cũng không phải muốn thật sự yêu nhau, tròng măt vừa chuyên, Tạ Hạo e sợ thiên hạ không loạn nói: “Gia gia, cháu cùng cảm thấy chị của cháu cùng Đổng ca xứng đáng hơn so với cùng Ngụy Nam, ngài đừng trông mặt mà bắt hình dong, cháu chưa từng gặp qua người có bản lãnh hơn so với Đổng ca, không tin mà nói, ngài đi đơn vị bọn họ nghe thử xem, ông nội, chị của cháu thật vất vả mới có người trong lòng, ngài thanh toàn cho chị của cháu đi!”

Ngụy Nam vốn đã cảm thấy Đồng Học Bân cùng Tuệ Lan có cái điểm gì đó, cũng không nghĩ đến là thật, trong lòng hắn quả thực chán ghét tới cực điểm, chỉ vào Đổng Học Bân lớn tiếng nói: “Hắn có cái gì xứng cùng Tuệ Lan! Muốn tướng mạo không tướng mạo! Tuổi vẫn còn ít hơn Tuệ Lan nhiều như vậy! Tuệ Lan! Rốt cuộc em nghĩ như thế nào!? Tôi hiểu rằng hắn đã cứu mạng em! Nhưng em cũng không nên trở thành như vậy!! Toàn thân họ Đổng có một chút ưu điểm gì có thể xuất ra tay?”,

Đổng Học Bân tức giận, “Họ Ngụy! Nói như thế nào! Tôi không có ưu điểm? Chẳng lẽ anh có ưu điểm!? Đúng, đúng, anh có ưu điểm hơn so với tôi, anh am hiểu đánh lén người khác, am hiểu vu oan hãm hại! Am hiểu châm ngòi ly gián! Vài điểm này tôi là không so được với anh!”

Biết Tạ Tuệ Lan nghĩ gì, Đổng Học Bân cùng dì nhiên muốn đem hết toàn lực trợ giúp nàng, dù sao chuyện này là mình gây ra, “Tạ lão, tôi hiểu rõ tôi có khả năng không xứng với cháu gái ngài. Nhưng tôi đối với Tạ tỷ tuyệt đối là thật tâm, tuyệt đối thật hơn so với Ngụy Nam!”

Vừa rồi Đổng Học Bân không có lập trường, nhẫn nhịn nôi giận trong bụng cũng không tới phiên hắn nói chuyện, nhưng giờ đây không giống với lúc trước, mình cùng Tạ tỷ “nói chuyện yêu nhau” mình thì có quyền lợi lên tiếng!

Tạ lão chỉ vào cháu gái, tay cùng bắt đầu run lên, “Cháu thật sự muốn cùng hắn?”

Tạ Tuệ Lan y nguyên kéo tay Đổng Học Bân, “Lão gia tử, ai rất tốt với cháu trong lòng cháu rõ ràng, ở cùng Tiểu Đổng một chỗ, trong lòng của cháu rất thoải mái, rất an tâm. Cháu không cầu cái tướng mạo anh tuấn gì, không cầu cái quyền cao chức trọng gì, cũng không câu cái gì gia tài bạc triệu, cháu chỉ muốn lấy người mình thích, cháu không muốn sau này hơn nửa đời người đều sống ở một trong gia đình không hạnh phúc, Tiểu Đổng này, cháu rất vừa ý!”

Biết rõ là giả, trái tim Đổng Học Bân vẫn không nhịn được nhảy loạn lên vài cái. Ngụy Nam hô: “Tuệ Lan! Tại sao em hồ đồ như vậy!!”

Tạ Tuệ Lan giận quá thành cười, “Tôi hồ đồ? Đính hôn với anh là tôi thông minh? Ai quy định? Ngụy Nam, đừng quá để ý mình, được không?”

Tạ Hạo bìu môi nói: “Đổng ca tôi so với anh con mẹ nó còn mạnh gấp một vạn lần! Cùng không soi gương đi!”

Ngụy Nam trầm mặt quát: “Tiểu Hạo! Tại sao nói với tôi lời như vậy!”

Tạ Hạo chửi thề một tiếng, “Anh cũng không phải người nhà của chúng tôi! Tôi muốn nói chuyện cùng anh ra sao, thì nói như thế nào! Ai cấm?” Tạ Hạo không sợ trời không sợ đất!

“Đủ rồi!” Tạ lão tay hất lên, tất cả chén trên bàn trà cái đều đánh rơi xuống trên mặt đất, răng rắc răng rắc, sau khi vài thanh âm thủy tinh nghiền nát, ánh mắt Tạ lão nặng nề dừng lại ở trên mặt Đổng Học Bân cùng Tạ Tuệ Lan, “Chuyện này không có đường sông thương lượng, Tiểu Đổng, an bài công tác của cậu, tôi sẽ nhờ người lo liệu giúp cậu, giờ đây, cậu có thể đi rồi!”, Ngụy Nam nhẹ nhàng thở ra, hắn thật đúng là sợ chuyện đính hôn này bị làm hư.

Tạ Tuệ Lan nhìn Đổng Học Bân.

Đổng Học Bân cũng là nôi giận lên sẽ không trông nom mọi việc, vừa nghe lời này, hắn đã phát nổ, hắn rõ ràng biết ý tứ Tạ tỷ là gì, nàng sợ liên quan đến đến mình, nhưng Đổng Học Bân hiểu rõ, mình hôm nay, vô luận nói chuyện cũng tốt, không nói lời nào cùng tốt, rời đi cũng tốt, không đi người cũng được, cũng đã đăc tội Tạ lão, khoản nợ nhiêu không sợ nợ nữa, con mẹ nó, Đổng Học Bân cũng mặc kệ.

“Tạ lão! Tôi không xuống dưới cơ sở! Giờ đây tôi đã muốn làm đối tượng cùng Tạ tỷ!” Đổng Học Bân là người rất trọng cảm tình, ông muốn sử dụng chuyện công việc này làm khó tôi? Cút con mẹ ông đi!

Tạ Tuệ Lan kéo tay Đổng Học Bân có chút xiết chặt.

Tạ Hạo khẽ giật mình, cũng không còn ngờ tới Đổng ca sẽ không tiếc đắc tội lão gia tử cũng phải giúp tỷ tỷ, thậm chí đến công tác cũng không để ý!

Tạ lão thấy chẳng những cháu gái cháu nội, đến Đổng Học Bân cùng dám phản bác mình, ngực nhất thời bị cơn tức lâp đây, “Không muốn xuống cơ sở? Khó mà làm được! Tây bắc bên kia tôi nhớ được bây giờ rất thiếu người, cậu đi hương trấn bên kia luyện cách sông đi!” Hương trấn, mặc dù là sở trưởng cũng kém một khoảng cách so với phó cục trưởng huyện, hơn nữa địa phương tây bắc bên kia điều kiện gian khô hoàn cảnh ác liệt, đây cũng không phải là điêu động công tác, mà là sung quán, chỉ sợ đi nơi này cả đời đừng mong trở ve!

Trong mắt Ngụy Nam không khỏi lộ ra vui vẻ, Tạ lão đây là muốn ném bả họ Đổng ra kinh thành, khiến cho hắn đời này cũng không gặp mặt Tuệ Lan.

Tạ Tuệ Lan khẽ biến sắc mặt, “Lão gia tử, ông có ý tứ gì!?”

Âm thanh Tạ lão lạnh lùng nói: “Tiểu Đổng không phải nói không sợ khổ không sợ mệt sao, đặt ở bên kia tôi luyện cũng tốt!”

Tạ Tuệ Lan quát to:“Đây là sung quân! Tạ gia chúng ta cử đối đãi với ân nhân như vậy? Hả!? Vì một Ngụy Nam! Ông làm như vậy?”

Mặt Đổng Học Bân đều tái rồi, con đường làm quan mình có lẽ vào một ít khắc nhìn thấy Tạ lão hôm nay cũng đã kêt thúc, người ta động động mồm mép có thể rút lui chức quặn mình! Mình căn bản không cách nào phán kháng! Con mẹ npĩ Con mẹ nó! Tính tình thối của Đổng Học Bân lên đây, chấm dứt thì chấm dứt! Tôi con mẹ nó cho dù thoát khỏi cái thân quần áo quan này, hôm nay tôi cùng phải giúp Tạ tỷ đòi công đạòo, “Đi tây bắc thì đi tây bắc! Tạ lão! Ngài nói để cho tôi đi chỗ nào tôi sẽ đi chổ đó! Cùng lắm thì tôi mặc kệ cái nhân viên công vụ này! Không phải là ngài muốn chỉ tay đi đâu là tôi đi đó. Con mẹ nó, tôi muốn kết hôn với Tạ tỷ!”, mọi người đều bị tiếng mắng của Đổng Học Bân chấn động!

Tạ Hạo âm thầm đập bể lưỡi, trong lòng tự nhủ Đổng ca quá mẹ nó trượng nghĩa!

Ngụy Nam cười to trong lòng, thầm nghĩ họ Đổng thật sự là không biết điều, “Đổng Học Bân! Chú ý thân phận của cậu! Cậu nói chuyện cùng gia gia kiêu gì vậy!”

Đổng Học Bân lạnh lùng nhìn hắn, “Chú ý thân phận của anh đó! Anh đã đính hôn với Tạ tỷ rồi sao? Giờ đây Tạ tỷ là bạn gái tôi! Ở đây, không có tư cách ồn ào chính là anh!”

Tạ Tuệ Lan sở dĩ bị Tạ lão sớm làm khó dễ bức nàng đính hôn, tất cả đều là trách nhiệm của Đổng Học Bân, hắn cho là mình phải gánh chịu nâng phần trách nhiệm này, con đường làm quan? Điêu động công tác? Cút đi hết thôi! Hăn bây giờ là phá bình! Dù sao tánh mạng chính trị cũng không còn! Tôi con mẹ nó cần gì nói tốt với các người! Trước mặt tông bí thư thì làm sao? Trước mặt chủ tịch lại làm sao? Ngươi có thể năm mũ quan của tôi! Nhưng ngươi không thể giết chết tôi chứ?

Tình cảnh Đổng Học Bân giờ đây không bết bát hơn so với lúc sau, nhưng mà chính vì như thế, hắn không sợ cái gì nữa.

Chân trần không sợ đi giày! Cùng lắm thì một lần nữa trở lại nguyên điểm! Có là cái gì? Hả!?

Tạ lão nổi giận đùng đùng chỉ vào Đổng Học Bân, thở o o.

Tiểu Đổng bất chấp tất cả, nhưng Tạ Tuệ Lan lại không muốn liên quan đển đển hắn, “Gia gia, Tiểu Đổng cũng là quá để ý đến cháu, cho nên trong lời nói có điểm quá khích. Nhưng cháu muốn xin ông suỵ nghĩ, Tiểu Đổng vừa tới nhà chúng ta thiếu chút nữa bị nữ tế ông chỉ định đánh cho, bạn gái lại phải đính hôn cùng người khác, quan cùng sắp bị mất, loại tình huống này Tiểu Đổng nếu còn có thể tỉnh táo, nếu còn có thể nhẫn nhịn, đó mới là kỳ quái! Ngài muốn làm khó dễ thì làm khó dễ cháu đi, sung quân? Sung quân cháu thì tốt rồi! Không quan hệ đến Tiểu Đổng!”

Một đám tiêu bối khiêu khích quyền uy mình, hôm nay Tạ lão tính đi tính lại vẫn tức giận, nhưng vừa nghi tới cháu gái đã có người yêu mên, mình lại nên vì ích lợi Tạ gia phải làm nhượng bộ cho nàng, trong lòng thoáng mềm nhũn xuống, nhưng vẫn không có khả năng thỏa hiệp, Tạ lão đè nặng cơn tức nói: “Được, Tuệ Lan, chỉ cần sau này cháu không đi lại cùng Tiểu Đổng, từ từ sống cùng Tiểu Nam, chuyện hôm nay ta xem như không phát sinh!”

Đổng Học Bân nói: “Tạ lão...”, con mắt Tạ lão ngưng tụ, “Người trẻ tuổi! Tôi hôm nay đã rất cho cậu mặt mũi! Neu không phải cậu đã cứu mệnh Tuệ Lan! Tôi sớm bảo cậu lăn ra! Đừng ỷ vào có ân đối với Tuệ Lan mà dám mở rộng miệng sư tử ra”.

Đổng Học Bân không chút nào lùi bước nói: “Là tôi ỷ vào cái gì? Là các người ỷ vào quyền thế tại chia rẽ tôi và Tạ tỷ! Tôi hiểu rõ ở trước mặt ích lợi giảng đạo lý vô dụng, nhưng dù sao tôi cùng phải nói một chút cảm tình chứ? Tạ tỷ là cháu gái ngài, là cháu gái ruột ngài, giờ đây ngài là đang ép cháu gái ruột ngài đính hôn cùng một người nàng không thích! Cái này rất có ý tứ? Rất vui vẻ sao?”

Tạ Hạo nói: “Gia gia, cùng lắm thì sau này cháu lấy lão bà làm người kinh thương, ông buông tha chị của cháu được chứ!?”

Tạ Tuệ Lan mặt nghiêm,“Tiểu Hạo! Chớ nói nhảm!”

Tạ lão hồ đồ rồi? Người đã già, khả năng ít nhiều gì cũng có một chút, nhưng đại sự Tạ lão cũng tuyệt đối không hồ đồ, hắn rõ ràng tính tình cháu gái y hiểu rõ nêu như thái độ quá mức cường ngạnh, Tuệ Lan nhất định bắn ngược, cho nên những năm này Tạ lão mới mở một mắt nhắm một mắt ngầm đồng ý thủ đoạn Tạ Tuệ Lan kéo dài hôn nhân, nhưng bây giờ hắn không đợi được, hài tử đời thứ ba dần dần phát triển, năng lượng phụ thần Ngụy Nam cũng càng ngày càng cần, đám cưới cùng Ngụy Nam gia cũng phải nhanh chóng đăng lên nhật báo, nhưng làm như vậy, không thể nghi ngờ sẽ làm bị thương đến quan hệ Tạ lão và cháu gái, đây là Tạ lão không muốn nhìn thấy cũng không khỏi không thể nhìn thấy, vì ích lợi gia đình, Tạ Tuệ Lan phải thỏa hiệp, đây là không có thương lượng, thế là, Tạ lão quyết định dùng một loạt thủ đoạn, nếu không hắn cũng không biết cháu gái sẽ làm ra chuyện gì.

Ánh mắt Tạ lão âm trầm nhìn trên người mấy người, “Được, được, các người cũng đừng nói tôi không nói đạo lý, Tuệ Lan, mười mấy năm trước phụ thân cháu có nôi lên tranh chấp một lần cùng tôi, chuyện lúc ấy cháu nên biết, chúng tôi đánh cờ vua, giờ đây, xem Tiểu Đổng đã từng đã cứu cháu gái của tôi, tôi cũng cho hắn cơ hội lần thứ nhất, Tiểu Đổng, cậu không phải muốn kết hôn với cháu gái của tôi? Được, chỉ cần cậu đánh cờ thắng tôi, tôi chẳng những đáp ứng sự tình cậu điều đi huyện cục, thậm chí có thể đồng ý chuyện cậu cùng Tuệ Lan này!”

Ngụy Nam vừa nghe cấp cho Đổng Học Bân cơ hội, lúc ấy kinh ngạc, nhưng lại nghe nói là đánh cờ vua, tâm lúc này mới rơi xuống.

Tiểu Đổng có cái trình độ kỳ nghệ gì, vừa rồi mọi người cũng đã biêt, chưa nói tới lính mới, nhưng cũng là trình độ rất kém cỏi.

Tạ Tuệ Lan nhíu lông mày nói: “Gia gia, lời này của ngài là giảng đạo lý sao? Kỳ nghệ Tiểu Đổng ngài cũng không phải không biết!”

Tạ lão nói: “Cơ hội đã cho các người, nếu như không thắng được cũng không nên trách tôi, Tuệ Lan, con đường thực tế của cháu là đính hôn cùng Ngụy Nam, chuyện này là cả nhà sớm thương lượng!”

Tạ Hạo không phục nói: “Đổng ca đánh cờ thắng cháu đều khó khắn, sao đánh hạ ông được!”

Đổng Học Bân cũng tức giận không kém, cái này mẹ nó chỗ nào là cho mình cơ hội, ông đên đại sư đã từng đứng thứ nhất trong nước đều có thể thắng, tôi thắng ông cái rắm!

Tạ lão nhìn Đổng Học Bân, “Đến dũng khí ứng chiến đều không có? Cậu dựa vào cái gì lấy cháu gái tôi?”

Đổng Học Bân đương nhiên không thể ứng chiến, mình đển một phan trăm tỉ lệ thắng đều không có, chắc chắn sẽ không thắng, nếu như thua toàn bộ thì xong rồi, Tạ tỷ vĩnh viễn cũng vô pháp thoát khỏi Ngụy Nam, nhất định sẽ đính hôn cùng hắn! Con mẹ nó! Lão gia hỏa này quá mẹ nó khôn kiếp! Đến cùng cũng không chịu buông tha Tạ tỷ! Nàng còn mẹ nó là cháu gái ruột cậu mà?

Tạ lão chính là không cho bọn hắn cơ hội chuẩn bị, để Tuệ Lan đính hôn cùng Tiểu Đổng? Điều này sao có thể!

Một giây đồng hồ...

Năm giây...

Mười giây đồng hồ...

Tạ Tuệ Lan đột nhiên thở dài một hơi, buông lỏng tay Đổng Học Bân ra, “Bỏ đi, khi nào thì đính hôn?”

Đổng Học Bân quýnh lên, “Tạ tỷ! Cô nói cái gì đó!”

Tạ Hạo hô: “Chị!”

Sắc mặt Tạ lão có chút hòa hoãn lại, “Cuối tuần”.

Tạ Tuệ Lan nói: “Được. Nhưng cháu có một điều thỉnh cầu, lão gia tử, sau này không cho phép ngài làm Tiểu Đổng khó xử!”

Tạ lão xem xét mắt Đổng Học Bân, “...Tôi còn không đáng chấp nhặt cùng một tiểu bối”.

Đổng Học Bân đều nhanh giận điên lên, “Tạ tỷ không cần quản tôi! Không phải là không làm quan sao? Ai cần!”

Tạ Tuệ Lan chưa xót cười cười, “Cậu đã cứu mệnh tôi, đến một cái công tác điều động tôi đều không giúp đỡ được cậu, lại chọc một thán phiền toái cho cậu, làm điêu này, tại sao tôi không biết xấu hổ? Bò đi bỏ đi, dù sao cũng tránh không khỏi, đính hôn thì đính hôn!”

Đổng Học Bân nói: “Đây là tôi gây phiền toái cho ngài!”

Tạ Tuệ Lan bất đắc dĩ khoát khoát tay, “Không nói nữa, được không?”

Khuôn mặt Ngụy Nam lập tức lộ ra nụ cười, Tạ Tuệ Lan chính miệng đáp ứng, Tạ lão chính miệng lên tiếng, chuyện này đã không thể thay đổi.

Lửa giận hừng hực thiêu đốt tại ngực Đổng Học Bân, Ngụy Nam người thắng nụ cười, Tạ lão vui mừng ra mặt, trái tim Đổng Học Bân mọi thời khăc đau đớn, làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Trơ mắt nhìn Tạ tỷ lập gia đình? Trơ mắt nhìn gian kể Ngụy Nam thực hiện được?

Tạ Hạo cùng đã buông tha, âm trầm nghiêm mặt gắt gao nhìn chằm chằm vào Ngụy Nam.

Tạ lão đang thương lượng cùng Tạ Tuệ Lan đính hôn thì muốn mởi người nào.

Đổng Học Bân nhìn ánh mắt Tạ tỷ bi thương nhìn Ngụy Nam cười cợt, con tức trong lông ngực lập tức nô tung. Neu như mình giờ đây xám xịt rời đi, nêu như mình dựa vào Tạ lão bố thí bảo vệ chức quan, Đổng Học Bân đời này cùng sẽ không tha thứ cho mình, có một số việc là có thể thòa hiệp, nhưng có một so việc là tuyệt đối mẹ nó không thỏa hiệp được. Nhìn bọn họ, Đổng Học Bân hét lên, “...Tôi không đồng ý!”

Tất cả mọi người sửng sốt một chút.

Ngụy Nam cười lạnh, cậu không đồng ý? Cậu không đồng ý có tác dụng? Hả?

Tạ Tuệ Lan: “Tiểu Đổng! Đừng nói nữa!”

Đổng Học Bân nhìn sang Tạ lão nói: “Tôi muốn xác nhận lại, nếu như tôi đánh cờ thắng ngài, ngài nhất định sẽ đồng ý chuyện tôi cùng Tạ tỷ?”

Tạ lão híp mắt nói: “Tôi nói vừa rồi cậu không nghe được sao?”, Đổng Học Bân cởi áo khoác, hung hắng vứt ở trên mặt ghế, “Tốt lắm! Đến đây đi!”

Ngụy Nam kinh ngạc, sau đó không nhịn được cười lên một tiếng, cậu có cái trình độ kia còn muốn đánh cờ cùng Tạ lão? Quá không biết tự lượng sức mình!

Tạ Hạo hiểu rằng Đổng ca không có khả năng thắng, nói rằng đánh cờ đại khái cũng là nói muốn đánh cuộc một lân, xem có thể may mắn thắng cờ hay không. Nhung ở trước thực lực tuyệt đối, dù cho vận khí cùng vô dụng, trình độ Đổng ca quá kém, mặc dù lão gia tử hôm nay không ở trạng thái đỉnh phong, căn bản cũng sẽ không thua.

Tạ Tuệ Lan nhìn hắn, “Tiểu Đổng, bỏ đi”.

Đổng Học Bân kiên định nói: “Tạ tỷ, tôi sẽ thắng!”

Tạ Tuệ Lan hơi sừng sờ, “...Có bao nhiêu nắm chắc?”

Đổng Học Bân không chút nghĩ ngọi nói: “Một điểm nắm chắc cũng không có! Nhưng tôi sẽ thắng!”

Tạ Tuệ Lan im lặng không nói, một lát sau, “...Vậy cậu hết sức thử xem”. Tạ lão mới vừa nói qua, cái này bàn cờ dù sao cũng phải đánh, mọi người đứng lên đi hướng hậu viện.

Đổng Học Bân thấy rất rõ ràng, bằng vào lời nói trên miệng là vĩnh viễn cũng không khả năng khiến cho Tạ lão thay đôi chủ ý, muốn cứu vãn Tạ tỷ, biện pháp duy nhất chính là thắng cờ, Tạ lão đánh giết khiến cho hắn không còn lời nào để nói, đúng, đây là hi vọng duy nhất lưu lại cho Đổng Học Bân, hắn phải thắng! Chết cũng phải thắng!

Trong hậu viện.

Đổng Học Bân nhìn trái nhìn phải, “Trương đại sư đâu?”

Tạ Hạo nói: “Anh muốn gọi Trương gia gia làm người trọng tài? Được! Em đi gọi cho anh!”, Chỉ chốc lát sau, Trương Vạn Húc đã cười khổ đi tới, sự tình hắn đã nghe nói đại khái, người sơ học cờ vua lại muốn khiêu chiến cùng Tạ lão? Trước đó Tiểu Đổng đánh qua bàn cờ cùng Tạ lão, Trương Vạn Húc thấy rõ thực lực Đổng Học Bân, hiểu rằng hắn không có khả năng che dấu cái gì, chính là trình độ sơ cấp kia. loại tình huống này, đừng nói là không cho đánh cuộc, cho dù Tạ lão tặng cho Đổng Học Bân hai con “Mã”, Đổng Học Bân cũng rất khó thủ thắng, quân cờ thiên về một bên như vậy còn đánh kiểu gì!?

Tạ lão nói: “Bắt đầu đi!”, Đổng Học Bân không sốt ruột, “Tạ lão, cái bàn cờ này đối với tôi và Tạ tỷ quá trọng yếu, tôi phải làm nóng người trước, có thể chứ?”

Ngụy Nam mặt nhắn nhó nói: “Cậu nhiều chuyện quá! Bảo gia gia ngồi chờ cậu sao?”

Đổng Học Bân nói: “Anh ríu ra ríu rít cái gì hả! Thật đúng là coi mình làm người Tạ gia sao?”

Ngụy Nam đã hận thấu xương đối với Đổng Học Bân, chờ thành hôn cùng Tạ Tuệ Lan, hắn thề nhất định sẽ thu thập chết!

Tạ lão nhắn nhíu mày, khoát tay đồng ý hắn làm nóng.

Đổng Học Bân ngồi xuống bên cạnh bàn đá, sau khi nhìn Tạ Tuệ Lan, “Tạ tỷ, giúp tôi đánh hai ván được không? Tôi phải tiến vào trạng thái”

Đổng Học Bân quá lâu không sờ cờ vua, cái bàn cờ này chỉ cho phép thắng không cho phép bại, hắn tất phải làm tốt chuẩn bị trước. Đương nhiên, kỳ nghệ một người không có khả năng nhanh chóng tăng lên nhờ quân cờ, nhưng có thể nhiều thêm một chút, Đổng Học Bân ít nhất phải tìm về trình độ bình thường của mình!

Tạ Tuệ Lan gật gật đầu, ngồi ở Đổng Học Bân đối diện, “Cậu trước đi”.

Đổng Học Bân cầm lấy “Mã”, đi lên.

Một nước... năm nước... mười nước...

Tạ Hạo và Ngụy Nam đều đứng ở bên cạnh nhìn, Tạ lão cùng Trương Vạn Húc cùng cảm thấy hứng thú khi Đổng Học Bân làm nóng, cân nhắc, chẳng lẽ vừa rồi Đổng Học Bân che giấu thực lực? Hãy nhìn trong chốc lát, tất cả mọi người hết chỗ nói rồi, kỳ nghệ Đổng Học Bân vẫn cái trình độ trước kia, Tạ Tuệ Lan căn bản không phí khí lực gì liền đánh cho Đổng Học Bân không còn quân nào, từ đầu đến cuối, Đổng Học Bân đều không chiểu tướng được lần nào, tất cả đều là Tạ Tuệ Lan công kích.

Mười phút sau, Đổng Học Bân thở thật sâu, “Tạ tỷ, phiền toái đánh lại”.

Tạ Tuệ Lan nhìn hắn, cũng không nói chuyện, dựng quân cờ lên, tiếp tục bàn thứ hai.

Lần này, Đổng Học Bân cuối cùng tìm về một ít trạng thái, miễn cưỡng có thể phát động một điểm tiến công hừu lực, nhưng vẫn kém quá xa so với Tạ tỷ, hai mươi phút sau, Đổng Học Bân lại thảm bại xong việc, hắn nhíu nhíu mi tâm, có chút căm tức nói: “Tạ tỷ! Lại đánh một ván!”

Tạ Tuệ Lan nhàn nhạt lắc đầu, buông quần cờ nói: “Tiểu Đổng, coi như hết, cậu không thắng được ông nội của tôi”.

Đổng Học Bân nói: “Tạ tỷ! Lại đánh!”

Tạ Tuệ Lan nhìn một cái hắn, trong miệng thở dài, lại đánh cùng hắn.

Kết quả vẫn là Đổng Học Bân thảm bại!

Tạ Hạo không nhìn được, “Đổng ca! Đừng đánh!”

Mấy người Tạ lão Ngụy Nam cùng Trương Vạn Húc cùng đều thấy rõ ràng, Tạ Tuệ Lan mười trong ván không thể thắng Tạ lão một ván, Đổng Học Bân lại ngay cả Tạ Tuệ Lan đều không thắng được, đừng nói đến cái khác!

“Đợi đã lâu” Không lâu sau, Đổng Học Bân đứng lên, chậm rãi ngồi xuống Tạ lão đối diện, “...Tôi chuẩn bị xong rồi”.

Ngụy Nam có điểm buồn cười, “Cậu thật muốn đánh?”

Đổng Học Bân nhìn hắn, “...Vì sao không đánh?”

Tạ Hạo chen miệng, “Đổng ca, hay là thôi đi”, hắn không muốn xem Đổng ca dọa người.

Đổng Học Bân không nghe, như trước nói: “Tạ lão, tôi chuẩn bị xong”.

Tạ lão ừm một tiếng, “Lão Trương, anh làm trọng tài cho chúng tôi”, thấy Đổng Học Bân không ngừng muốn đánh, bọn người Tạ Tuệ Lan, Tạ Hạo, thầy thuôc bảo vệ sức khoẻ, Ngụy Nam vây quanh ở bên cạnh bàn cờ. Cái bàn cờ này quá quan trọng, liên quan đến đến chung thán đại sự Tạ Tuệ Lan, cho nên mặc dù tất cả mọi người không nhìn thấy Đổng Học Bân có một chút phần thắng, mọi người cùng đều vây quanh ở bên hông, không nháy mắt nhìn vào.

Tạ lão nói: “Cho cậu đánh trước, đừng nói tôi lấy lớn hiếp nhỏ!”, Đổng Học Bân đương nhiên sẽ không khách khí, tâm tĩnh lặng, tập trung toàn bộ chú ý trên bàn cờ, nâng con “Mã”, nhảy một bước.

Tạ lão cũng không khinh địch, hắn với ai cũng là đem hết toàn lực, cùng đi theo nhảy “Mã” lên.

Bắt đầu, vài bước cờ qua đi rất nhanh, bình thường chỉ cần trình độ không phải quá kém, bắt đầu cũng sẽ không xuất hiện hoàn cảnh xấu rõ ràng, dù sao bố cục còn không có triển khai, nhưng bước quân cờ sau này, chênh lệch đã nhìn ra, rất rõ ràng, Đổng Học Bân hoàn toàn không phải đối thủ, hắn không có thấy rõ Tạ lão đã ép “xe” xuống, trực tiếp để cho Tạ lão đặt ở trong nhà, rất nhiều chỗ đều không thể triển khai.

Tạ Tuệ Lan lắc đầu thở dài.

Tạ Hạo cũng vỗ đùi, cái loại bắt đầu đã biết thắng bại này, sợ không dùng được mười phút phải chấm dứt!

Ngụy Nam cũng cười nhạo nhìn Đổng Học Bân. Trưong Vạn Húc không ngoài ý muốn, trĩnh độ bày biện ở đàng kia.

Đổng Học Bân mắng câu thô tục trong lòng, không ngờ mình chăm chú cân nhắc lại để cho Tạ lão chui vào chỗ trống, hắn biết một bước này mình hạ không tốt, lúc ấy liền hạ quân cờ, nói một câu lời nói ai cũng không kịp phản ứng, “Tạ lão, cái này không đánh được, tôi nhận thua”.

Ngụy Nam bật cười nói: “Nhanh như vậy đã nhận thua? Đây chính là một ván định thắng bại!”, Tạ lão vặn vặn lông mi, trong lòng tự nhủ người này cũng quá không có nghị lực, mới một điểm hoàn cảnh xâu nhận thua?

Đổng Học Bân nhanh chóng xem xét Trương Vạn Húc, cầm lây bàn cờ nói: “Trương đại sư, ngài chỉ điểm cho tôi một chút, tôi đi bước này hẳn là đi ở đâu?”.

Chức nghiệp Trưong Vạn Húc giờ đây chính là dạy cờ vua, thấy hắn khiêm tốn thỉnh giáo, liền nói: “Vị trí cậu đánh con mã không tốt, cậu hẳn là hạ trong này, đúng, bước tiếp theo Tạ lão nhất định sẽ đi chỗ này, sau đó cậu vượt qua sông” Thấy Đổng Học Bân cầm quân cờ khoa tay múa chân, Trương Vạn Húc gật gật đầu, “Tạ lão thoáng cái phải thủ ở chỗ này, cậu có thể giết hướng bên này”

Tạ lão cầm quân cờ nói:“Sau đó tôi đi chỗ này”, Trương Vạn Húc chỉ cho Đổng Học Bân, “Tiểu Đổng lên tốt là được, bước tiếp theo lại dùng mã, thế cục có lợi đối với cậu, dù sao cậu là người trên nước”.

BACK!

Hình ảnh biến đổi!

Thời gian lui về phía sau, Đổng Học Bân phục hồi lại tinh thần, phát hiện ra mình dĩ nhiên muốn cầm mã rơi vào trên bàn cờ, hắn vội vội vàng vàng thu tay lại, nhẹ nhàng thở ra, cô tay vừa chuyên khom, đem mã đặt ở vị trí Trương Vạn Húc chỉ cho hắn lúc trước. Tạ lão ngâm nghĩ, lộ quân cờ đúng là dựa theo theo như vị trí Trương đại sư nói, Đổng Học Bân do dự đều không do dự mà đây mã vượt qua sông, Tạ lão dùng quán cờ thủ, Đổng Học Bân ngay sau đó lên tốt.

Chân mày Tạ lão ngưng trọng nhíu lại.

Bọn người Tạ Tuệ Lan cùng Ngụy Nam kinh ngạc nhìn Đổng Học Bân một chút, hắn đi vài bước quân cờ này chẳng những vô cùng tốt, hơn nữa lại có thể không nghi ngợi chút nào đã xuất thủ, giống như thay đôi người khác! Chuyện gì xảy ra? Không phải hắn đến Tạ Tuệ Lan đều không thắng được? Tại sao vài cái bước này lại tinh xảo như thể? Vận khí à?

Lo lắng nửa ngày, Tạ lão đẩy "Xe" vượt qua.

Đổng Học Bân cân nhắc sờ sờ cái cằm, nương theo ưu thế lại đem “Mã” về trong nhà, cũng đã giết đi lên. Tạ lão dùng “xe” đi sang chặn, Đổng Học Bân được thể không buông tha người, cũng ra “xe”, liều mạng cùng với hắn. Tạ lão không đáp ứng, “xe” trốn, Đổng Học Bân dịch tốt một bước. Tạ lão cười cười, nhẹ nhàng đem “xe” trực tiếp giết vào trong nhà Đổng Học Bân.

Đổng Học Bân sừng sờ, mẹ nó, lại đi nhầm!

“Tôi nhận thua” Đổng Học Bân hơi nghiêng đầu, “Trương đại sư, vừa rồi tôi hẳn là nên đi như thế nào?”

Trương Vạn Hức nói: “Cậu không nên dịch tốt, cái tốt này là kiềm chế, không dễ dàng qua sông như vậy, xe của cậu, phải đi ở đây mới đúng, quân cờ Tạ lão nhất định sẽ bảo vệ cho cái khối này, sau đó cậu hạ mã của ông ấy, Tạ lão lên xe, khẳng định phải động, như vậy cậu là có thể đặt mã ở trong nhà Tạ lão, vô luận là ăn hay bố cục, sau này quân cờ cậu đều thả, ở đây, chỗ ấy, nghĩ như thế nào đều tốt”.

BACK!

Hình ảnh chuyển dịch!

Đổng Học Bân đối với nắm giữ một phút đồng hồ đã thuần thục, thời gian vừa đúng, tay theo bản năng muốn sờ tôt bỗng nhiên dừng lại, đi sang bên cạnh, Đổng Học Bân nắm “xe” lên, đi tới vị trí Trương đại sư đề nghị. Quả nhiên, Tạ lão phòng thủ, Đổng Học Bân dùng tốt hạ “mã” của Tạ lão, Tạ lão lên “xe” Lại lần nữa dựa theo Trương đại sư chỉ dẫn, Đổng Học Bân nhắc “xe” tới, trực tiếp ăn “mã” của Tạ lão, đặt ở trong nhà!

Tạ lão ngoài ý muốn nhìn Đổng Học Bân, rõ ràng khả năng đánh cờ của hắn quá kém, tại sao đột nhiên giống như thay người, Ngụy Nam cũng có chút phát mộng, chuyện gì xảy ra vậy? Cái tên họ Đổng này tại sao đột nhiên đại phát thần uy? Hắn vừa mới đánh cờ với mình, đâu có chỗ nào lợi hại như vậy! Đánh cùng Tạ Tuệ Lan cũng là sơ hở chồng chất mà! Nhưng bây giờ vài bước này lại hoàn hoàn đan xen! Trình độ so với mình đều cao hơn nhiều! Cảm giác kia... hình như là phong cách Trương Vạn Húc Trương đại sư!

Tạ Hạo hưng phấn vỗ đùi, “Tỷ! Đổng ca hắn! Đổng ca hắn...”

“Chị nhìn thấy rồi!”, Tạ Tuệ Lan kích động hô, con mắt cũng không nháy mắt nhìn chằm chằm vào bàn cờ.

Suy nghĩ thật lâu, Tạ lão mới suy nghĩ ra đối sách, đúng là lên tượng, Đổng Học Bân lường lự, đẩy “xe”, kéo một bước vượt qua. Tạ lão xem xét, lập đẩy hậu lên, Đống Học Bân tiếp tục tiến công, Tạ lão dùng “mă” thủ, Đổng Học Bân liền kéo xe trong nhà ra ngoài. Tạ lão vuốt râu mép một cái, nhẹ nhàng kéo “xe”, bỗng chốc chiếu hai xe của Đổng Học Bân, vô luận hắn né cái nào cái khác đều phải bị ăn!

Đổng Học Bân vỗ ót, “Tôi nhận thua, Trưong đại sư, xe tôi không nên động?”, Trương Vạn Húc tiêc hận lắc đầu, “Cậu quá nóng lòng, xe trong nhà không cần phải vội, cậu cần làm chính là áp chế, cục diện tốt như vậy, mã của cậu vì sao không tiếp tục tiên công? Vị trí ở đây, ở đây thật tốt, Tạ lão không cân phải nói cũng sẽ đem tượng hạ xuống, cậu lại chuyển mã một bước, Tạ lão hạ sĩ, sau đó cậu có thể ăn xe của Tạ lão, sau chờ Tạ lão bảo vệ, xe cậu lại động cũng không muộn!”

Thời gian đột nhiên lùi!

Đổng Học Bân cầm lấy xe liền dừng lại, nháy mắt mấy cái, lại duỗi thân hướng về phía phía trước, nắm mã lên, làm cuộc tiến công, Tạ lão điều tượng xuống, Đồng Học Bân tiếp tục công kích, Tạ lão một lần nữa hạ sĩ xuống, Đổng Học Bân hô một hơi, lui một mã, ăn xe của Tạ lão, chờ sau khi Tạ lão né tránh, Đổng Học Bân mới thanh thản ổn định đẩy xe trong nhà đi lên!

Sắc mặt Tạ lão rốt cục đã thay đổi!

Sắc mặt bọn người Ngụy Nam và Tạ Hạo cũng đồng loạt thay đổi!

Mười sáu lần BACK!

Suốt mười sáu lần BACK!

Đổng Học Bân đem toàn bộ những lần BACK tích góp từng tí một này dùng tại đây!

Năm phút đồng hồ trôi qua...

Mười phút trôi qua...

Hai mươi phút trôi qua...

Bốp, bốp, bốp, thanh âm quán cờ rơi vào bàn cờ thượng vang lên.

Đổng Học Bân nhìn sắc mặt Tạ lão âm trầm, không nói chuyện, nhẹ nhàng nhặt lên một con “tịnh” đây về phía trước, “...Chiếu tướng!”, chợt toàn thân hắn đều buông lỏng xuống tới, nặng nề thở ra!

Nhìn bàn cờ, tất cả mọi người có chút không dám tin tưởng con mắt mình!

Thật là con mẹ nó! Đây là Tiểu Đổng? Đây là Tiểu Đổng vừa mới thắng Tạ Hạo đều rất khó khăn sao??

Kỳ nghệ Đổng Học Bân, tất cả mọi người tận mắt thấy qua, hắn bại bởi Ngụy Nam, bại bởi Tạ Tuệ Lan, thậm chí mới có thể giết cùng Tạ Hạo lính mới kia khó phân thắng bại, trình độ quả thực ngay cả tam lưu đều chưa nói tới, cho nên, ai cũng không ngờ rằng Tạ lão và Đổng Học Bân đánh cuộc đúng là kết quả như vậy!!

Đồng Học Bân thắng!

Đổng Học Bân lại có thể thắng!!

Bọn người Tạ Tuệ Lan Trương Vạn Húc và Ngụy Nam nhìn chằm chằm, Học Bân từ lúc bắt đầu đã không có một điểm sai lầm, bình tĩnh tự nhiên đánh cờ, hơn nữa cơ bản giống như mỗi một bước quân cờ đều không suy nghi qua, Tạ lão vừa mới cười cười đánh xuống, quân cờ Đổng Học Bân đã giết không ngừng nghỉ, giống như sớm biết trước con đường Tạ lão đánh cờ, giống như căn bản không cân suy nghĩ, đánh cờ nhanh cũng không nhanh như Đổng Học Bân, từ bước quán cờ đầu tiên bắt đầu đã áp chế Tạ lão ở trong nhà, giết Tạ lão đến một điểm đánh trả cũng không có!!

Thắng lợi mang tính áp đảo!!

Thắng lợi không có bất kỳ suy xét nào!!

Trương Vạn Húc cười khổ nhìn xem Đổng Học Bân, thâm tàng bất lộ sao? Đây là thầm tàng bất lộ?

Tạ Hạo thiếu chút nữa không nhảy dựng lên, “Ta kháo! Đổng ca, anh quá độc!”, Tạ Tuệ Lan vẫn chưa kịp phản ứng, nàng hít vào từng hơi từng hơi khí lạnh, Tiểu Đổng thắng!?

Ngụy Nam ngơ ngác nhìn chằm chằm vào bàn cờ, tại sao có thể như vậy? Làm sao có thể có thể như vậy? Trên thế giới còn có người có thể nhẹ nhàng thắng Tạ lão như vậy? Đổng Học Bân không phải kỳ nghệ rất kém cỏi sao?

Không có ai biết đây là chuyện gì xảy ra!

Đen thầy thuốc bảo vệ sức khoẻ cùng người hầu ở một bên cùng trợn tròn mắt xem!

Tạ lão lẳng lặng nhìn bàn cờ, trầm mặc một lát, hắn mạnh vỗ bàn đá, “Được! Đánh rất được! Đánh rất đẹp!” Hắn quay đầu nhìn về phía Trương Vạn Húc, “...Lão Trương, nếu để cho anh và Tiểu Đổng đánh, anh có nắm chắc thắng không?”

Trưong Vạn Húc ngẫm lại, “...Nếu như cho tôi đi quàn cờ trước mà nói, tôi có nhất định nắm chắc, nếu như là quân cờ đen, ha ha, chỉ sợ tôi cũng không thắng được hắn”.

Tạ Hạo ngạc nhiên không nói gì, Đổng ca lợi hại như vậy? Đen Trương đại sư đều không thắng được?

Ngụy Nam thoáng cái gấp lên, “Gia gia! Tạ gia gia!” Làm sao có thể! Chẳng lẽ Tuệ Lan phải gả cho hắn?

Đỏng Học Bân tinh tưởng trong lòng, mình thắng cùng tốt, thua cùng tốt, đều nhắt đinh là đắc tôi Ta lão hung ác. lúc này hắn đã không sợ, mất chức thì mất chức, chỉ cân có thể cho cứu Tạ tỷ, khiến cho Đổng Học Bân bị hết tất cả cũng được, “Tạ lão, chuyện tôi cùng Tạ tỷ này...”, Tạ lão ngó ngó Đổng Học Bân, không nói gì, đứng dậy được thầy thuốc bảo vệ sức khoẻ đỡ vào trong biệt thự.

Ngụy Nam kêu lên: “Gia gia!”, Tạ lão không để ý đen hắn, chậm rãi biến mất tại hậu viện!

Trong biệt thự.

Tạ lão ngồi xuống trên ghế sofa, nhìn thoáng qua hướng thầy thuốc bảo vệ sức khoẻ theo hắn rất nhiều năm nơi đó, “Người trẻ tuổi giờ đây, thật sự là một người bản lĩnh hơn so với một người, một người tính tình dữ dội hơn so với một người, a, thua rồi, nhưng mà lại thua tâm phục khẩu phục, cái trình độ kia của Tiểu Đổng, cảm giác có thể so sánh cùng lão Trương, lúc lão Trương theo tôi đánh cờ một mực đều giữ lại một ít tay, bằng không tôi cũng không thắng được hắn nhiều ván như vậy, trình độ Tiểu Đổng đã cùng lão Trương không sai biệt nhiều, tôi đương nhiên cũng không thắng được hắn, người trẻ tuổi này, giấu được thật sâu”.

Thầy thuốc bảo vệ sức khoẻ nói: “Ngài chú ý thân thể nhiều hơn, không cần phải theo chần bọn họ tức giận”, Tạ lão cười nói: “Tôi thật sự là không nói đạo lý sao?”

Thầy thuốc bảo vệ sức khoẻ nói: “Không có, năng lượng phụ thần Ngụy Nam tại thời khắc mấu chốt là có thể đến giúp được bọn nhỏ, giúp bọn hắn ít đi chút đường quanh co, ngài cũng lo lắng là vì bọn nhỏ, chỉ là trong nhà, tính tình Tiểu Hạo nhìn về phía trên không tốt, nhưng ngài và Tuệ Lan đều có thể ngăn chận hắn, nhưng Tuệ Lan, phụ thân Tuệ Lan đều không có khả năng ép được nàng”.

Tạ lão khoát tay chặn lại, “Đừng nói phụ thần nàng, tôi cũng không ép được nha đầu kia, nàng đó, so với lúc tuổi tôi còn trẻ còn muốn bướng bỉnh hơn, ai cũng ép không được nàng!” Dứt lời, Tạ lão thở dài, “Con cháu đều theo tôi gặp đao gặp thương, còn mắng tôi là lão hồ đồ, ài, tôi làm sao không biết đứa bé Tiểu Nam kia không xứng với Tuệ Lan, giờ đây trong lóp trẻ tuổi, có mấy người xứng đôi với cháu gái của tôi? Không có! Một cái cũng không có! Có lẽ chuyện để cho Tuệ Lan tìm gia đình buôn bán làm đám cưới này... ngay từ đầu chính là sai”.

Thầy thuốc bảo vệ sức khoẻ rõ ràng là Tạ lão đang tìm cho mình bậc thang xuống dưới, liền nói: “Lão gia tử, người một nhà biến thành như vậy, xác thực... chuyện đính hôn này không nên...”

Tạ lão hơi trầm ngâm, “Cậu cảm thấy Tiểu Đổng như thế nào?”

Bảo vệ sức khoẻ thầy thuốc cúi đầu suy nghĩ, “Nhìn về phía trên bình thường, nhưng hẳn là không đơn giản, nếu không Tuệ Lan cùng sẽ không nhìn trúng hắn”.

Tạ lão âm thầm thở dài. thiên ý à, có lẽ thật sự là thiên ý!

Bên ngoài hoa viên

Trương Vạn Húc cười ha hả nhìn thấy Đổng Học Bân nói: “Tiểu Đổng, dùng trình độ của cậu, giờ đây cậu đi tham gia đánh cờ chuyên nghiệp cùng hoàn toàn có thể cầm tiền, như tuổi của cậu năm nay, có rất ít người đánh cờ vừng vàng như vậy, được, tốt, ha ha, tuy tôi năm kia đã không nhận đệ tử, nhưng nếu như cậu muốn phát triển tại giới cờ vua, tôi có thể phá lệ lại thu cậu làm đồ đệ, cậu có hứng thú hay không?”, Trương Vạn Húc cực kỳ thường thức đối với hắn.

Đổng Học Bân có điểm xấu hổ, “Trương đại sư, thật xin lỗi, tôi còn muốn phát triển trên quan trường” Hắn biêt cờ vua cái rắm, cùng với nói vừa rồi là mình cùng Tạ lão đánh cờ, chẳng bằng nói là Trương Vạn Húc đánh cờ, ngoại trừ một chút quân cờ đơn giản, đại bộ phận con đường của Đổng Học Bân đều dựa vào Trương Vạn Húc chi điểm, cộng thêm Trương Vạn Húc cực kỳ rõ ràng đối với nước cờ Tạ lão, bằng không Đổng Học Bân cũng không có khả năng thắng!

Trương Vạn Húc tiếc hận cười cười, “Cũng được, loại sự tình này là không cường cầu được, hơn nữa kỳ nghệ của cậu... Tôi chỉ sợ cũng không sao có thể dạy cậu, ha ha...” Đúng, nhìn Đổng Học Bân đánh nước cờ mạnh mẽ vang dội, Trương Vạn Húc cũng không nắm chắc có thể thắng hắn.

Tạ Hạo cười ha ha, “Đổng ca! Thì ra kỳ nghệ của anh không phải là giả bộ!! Anh quá trâu! Quá trâu!”

Ngụy Nam nghiến răng nghiến lợi. Giả trang? Không có khả năng! Mình và hắn hận không thể đánh nhau, không đội trời chung! Nhưng vừa vặn lúc tại hậu viện hắn đánh với mình vì sao không thắng? Giải thích không được! Nếu như trình độ thực sự của Đổng Học Bân giống như lúc đánh cờ cùng Tạ lão, Ngụy Nam khẳng định cũng không phải đối thủ của hắn!

Đổng Học Bân cười đau khổ, quay đầu lại nhìn Tạ tỷ, “Tạ lão đây là đồng ý... hôn sự ngài...”, Tạ Tuệ Lan có phần kích động, “Lão gia tử đã đáp ứng rồi, vậy nhất định sẽ thực hiện, Tiểu Đổng, lần này cậu giúp đỡ tôi!”, Đổng Học Bân nói: “Vốn chính là tôi dẫn ra chuyện này, chỉ cần Tạ lão không hề bức ngài đính hôn cùng Ngụy Nam là tốt rồi”.

Nhìn Ngụy Nam một bên nghiêm mặt lo lắng không thôi, Tạ Hạo cố ý chọc giận hắn nói: “Chị, Đổng ca, chúc hai ngài trăm năm giai lão, sớm sinh quý tử, gia đình vui vẻ”.

Nét mặt già nua Đổng Học Bân hồng lên.

Khóe mắt Tạ Tuệ Lan mang theo vẻ cười, “Chúng ta ngẫm lại vẫn nên làm sao nhận lỗi cùng lão gia tử đi! Lão gia tử lúc này bị chúng ta làm tức giận không nhẹ!”

Vừa nghe lời này, Đổng Học Bân than thở, xong rồi, mình còn không biết làm sao nghênh đón Tạ lão tức giận. Nhưng thấy Ngụy Nam một bộ dáng như đã chết cha, vội vội vàng vàng chạy tới biệt thự Tạ lão, trong lòng Đổng Học Bân cực kỳ thông khoái! Mày còn muốn lấy Tạ tỷ sao? Cút đi!
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 9.3 /10 từ 4 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status