Quyền tài

Chương 170: Bắt người!

Ở nhà.

Tất cả mọi người nghe được Đổng Học Bân vừa rồi nói trong điện thoại, cả đám đều có phần kinh ngạc.

Tạp Hiểu Bình kinh ngạc nói: “Tiểu Bân, con gọi điện thoại cho Lưu sở trưởng?”, quê nhà hướng ngoại, người nào không biết cái tên sỡ trường cảnh sát Lưu Đại Hải!

Đổng Học Bân ừm một tiếng, “Hắn lập tức đến, chờ hắn đến đây xem hắn giải quyết như thế nào, muội muội, em yên tâm, anh đã tới, khẳng định giúp anh đòi công bằng”, hắn cưng chiều vỗ vỗ bả vai Đường Cẩn, lau nước mắt cho nàng, “Hắn là sở trưởng cảnh sát, nếu mặc kệ chuyện này, nếu che chở đám côn đồ kia, được, tôi thay huyện cục ra mặt cho em, đừng sợ, đừng khóc”.

Đường Cẩn nới rộng con mắt ra một ít, “Huyện cục?”

Dì Hai cả kinh nói: “Tiểu Bân, Lưu sở làm sao có thể nghe cháu?”, mợ thấy Đổng Học Bân thôi phòng lợi hại, khóe miệng nhêch lên: “Cậu làm quốc an không quản đến người ta, chứ nói chỉ là cậu là hệ thống kinh thành”.

Đúng, không ai tin tưởng Lưu Đại Hải sẽ đến, người ta là lãnh đạo, làm sao có thể tự mình đen quản chuyện nhà bọn họ?

Đổng Học Bân cũng không nói chuyện, nhìn ra bê ngoài, kiên nhẫn ngồi ở chỗ kia nhắm mắt dưỡng thần. Nếu như Lưu Đại Hải trong mười phút không đen, vậy nói rõ hắn là biết rõ một nhà của phó cục trưởng ở chỗ này, biết rõ nhà mình báo cảnh sát cũng xem như không thấy, là muốn cho mình một màn hạ mã uy, cái loại chuyện bị người dẫm nát trên đầu này Đổng Học Bân đưong nhiên không thể nhân nhịn, nếu như Lưu Đại Hải đến trong mười phút, nói rõ hắn có khả năng thật không biết nhà mình ở chỗ này.

Một phút đồng hồ trôi qua...

Ba phút trôi qua...

Tám phút trôi qua...

Mợ mất kiên nhẫn nhìn Đổng Học Bân một chút, nói với Tạp Hiểu Bình: “Chén còn chưa rửa đó?”

Tạp Hiểu Bình lúc này mới nhớ tới, vội nói: “Tẩu tử, tôi đi đến đây”.

Két! Két! Ngoài cửa vang lên thanh âm phanh lại! Ngay sau đó là cửa xe vang lên bang bang!

Đổng Học Bân vỗ vỗ phía sau lưng Đường cần, “Tiểu Cẩn, đi mở cửa”.

Đổng Học Bân đưong nhiên không thể để mình đi mở cửa, như vậy cũng quá cho Lưu Đại Hải mặt mũi, tất cả trong nhà lại đều là trường bối hắn, cho nên Đổng Học Bân chỉ có thể gọi Đường Cẩn.

Đường Cẩn có phần bỡ ngỡ, nàng cảm thấy có thể là những tên côn đồ kia tìm tới, nơm nóp lo sợ đi ra ngoài mở cửa sân ra. Mà khi nhìn thấy trận thế bên ngoài, Đường cần lập tức bị dọa nhảy dựng, cửa ra vào chẳng những xe cảnh sát ngừng lại, thậm chí đến đây bảy tám dân cảnh cùng cảnh sát, hơn nữa sở trường cảnh sát Lưu Đại Hải nàng gặp qua không chỉ một lần còn chưa nói chuyện kia lại có thể đã ở đây, “Anh, anh tìm ai?”

Dì cả cậu dì Hai và thân thích cũng từ trong nhà thấy được bên ngoài, tất cả thoáng cái đều ngây người!

Thật sự đến đây? Lưu Đại Hải thật sự đến đây? Chuyện gì xảy ra vậy?

Không đợi mọi người cân nhắc qua mùi vị, Đổng Học Bân dưỡng thân ngồi ở chỗ kia hung hắng lên tiêng, “Cậu chính là Lưu sở trưởng? Cảnh sát các cậu thật là kịp thời đó! Thật nhanh đó!”

Chợt tại lúc tất cả mọi người kinh ngạc nhìn soi mới, Đổng Học Bân đùng một tiếng đưa tay vỗ trên mặt bàn, “Hai lần điện thoại! Trọn vẹn nửa giờ! Có thể nói cho tôi biết lực lượng cảnh sát không đủ nên hôm nay không tới được? Hả!? Các cậu làm ăn kiẻu gì!”

Tạp Hiểu Bình gấp đến độ sợ hãi, vội nháy mắt ra dấu cho đứa con.

Cậu và Đường Cẩn cũng cả kinh không kém, Lưu sở là sở trưởng cảnh sát, cậu lại có thể dám chỉ vào cái mũi bình luận hắn?

Có mấy dân cảnh là vừa bị điện thoại đi ra từ trong nhà, cũng không rõ ràng chuyện gì xảy ra nhân, vừa thấy đối phương một người trẻ tuổi so với Lưu sỡ trường nhỏ hơn không chỉ hai mươi tuổi, chắng những không chào hỏi, còn vừa lên tiêng khiển trách Lưu sở, mấy người kia đều có điểm ngây người, có một dán cảnh liếc ánh măt mở miệng muôn măng chửi người, nhưng mà lúc này, Lưu Đại Hải nói khiến cho tất cả mọi người co lại hít một hơi khí lạnh!

Lưu Đại Hải lau lau mồ hôi, “Đổng Cục trưởng, là nhân viên chúng tôi tiếp điện thoại thất trách”.

Đổng Cục trưởng? Hắn chính là Đổng Cục trưởng mới tới?

Vài dần cảnh thoáng cái đã ngậm miệng, vội cung kính sống lưng rất thẳng.

Đổng Học Bân quát: “Đừng trốn tránh trách nhiệm! Quần chúng báo tin lại có thể đến phản ứng cũng không có? Còn phải đợi đến ngày mai? Các cậu đều ăn đều lương! Tôi xem các cậu căn bản là không ý định ra quân! Đây là tác phong công tác cảnh sát các cậu? Hả!? Đây là thái độ phục vụ làm người của các cậu? Hả!?”

Lưu Đại Hải cúi đầu buồn khổ nói: “Đổng cục, là tôi công tác bất lực, trông nom không nghiêm, tôi là... Thật sự không biết” Hắn không nói hắn không biêt đây là nhà Đổng Học Bân, vạn nhất Đổng Cục trưởng trở về nói một câu người dân quần chúng báo động chẳng lẽ cũng không phải là báo động, Lưu Đại Hải sẽ không thể nói, cho nên cái âm thanh này không nên nói, một là nói cho Đổng Học Bân, hắn không hiểu được nhà Đổng Học Bân ở chỗ này, thứ hai là nói, Lưu Đại Hải đối với chuyện không ra quân này cũng không biết rõ tình hình.

Mắng hẳn xong, Đổng Học Bân cũng hết giận chút ít, chỉ chỉ Đường Cẩn bên kia, “Tôi xem các cậu trị an rất thành vấn đề, một cô nương, ban ngày ban mặt đi ở trên đường cái, tự nhiên bị mấy tên lưu manh vây quanh! Hả!? Loại sự tình này không có người trông nom? Đất hoa màu nhà của chúng tôi bị mấy tên côn đồ trộm, báo án, cũng không còn người trông nom? Hả!? Cậu làm sở trưởng làm sao vậy!”

“Là tôi sơ sót, ngài yên tâm, cam đoan nghiêm khắc trừng phạt có nhân viên liên quan đến vụ án!”, Lưu Đại Hải không cân hỏi cũng biết là người nào làm, vừa quay đầu lại, cả giận nói: “Đi! Bắt người cho tôi...” Lưu Đại Hải cũng là vô cùng tức giận, bậc cha chú Đổng cục tại chỗ của mình, nữ nhi để cho người ta đùa giỡn, hắn cùng rất mất mặt.

Vài dân cảnh cùng hiệp cảnh vội vàng rời khỏi sân nhỏ.

Lúc này, hiệu suất cảnh sát làm việc phật ra rất nổi bật, ngắn ngủn vài phút, dân cảnh đã đè bốn tên côn đồ trở lại.

Bọn họ vừa rồi đang ở trong nhà bằng hữu đánh bài uống rượu, ai ngờ cảnh sát xông tới không nói hai lời đã khống chế bọn. Tất cả mọi người không phải ngày đầu tiên liên hệ, mây tên côn đồ còn không biết cho nên muốn giảng giao tình, ai ngờ dân cảnh vậy mà lại trở mặt không nhận người, đè bọn họ lên xe. Trên đường, mấy người biết được tối đêm đùa giỡn nữ hài nhi này là muội muội phó cục trưởng mới tới, bọn họ cũng đều biêt đã gây đại họa, nguyên một đám sợ tới mức run rẩy.

Nhìn bốn lưu manh thần sắc kinh hoảng, Đổng Học Bân quay đầu nói: “Tiểu Cẩn, nhìn rõ ràng, là bọn hắn?”, Đường Cân còn chưa hiểu bọn họ vì sao gọi biểu ca là Đổng Cục trưởng, nhưng thấy đến Lưu Đại Hải đều cung kính đối với biểu ca, dũng khí Đường Cẩn cũng tăng lên, chỉ vào một tên tóc vàng cầm đầu nói: “Chính là bọn họ, cái tên tóc vàng này sờ eo em!” Đổng Học Bân trầm mặt gật gật đầu.

Lưu Đại Hải xem xét, nháy mắt đối với một tâm phúc.

Dân cảnh lập tức hiểu ý, đi lên chính là đá một cước vào mông của tên tóc vàng, tóc vàng ai ui một tiếng ngã trên mặt đất!

Mấy cảnh sát kia cùng rõ ràng, đi lên bắt đầu đá đá đánh đánh đối với mấy tên lưu manh khác, “Ngay cả muội muội Đổng Cục trưởng chúng ta cũng dám đụng! Chúng mày chán sống rồi hả!”

Mấy tên lưu manh kêu rên một trận, “Đổng Cục trưởng Đường đại tỷ, chúng tôi sai rồi, ai ui, chúng tôi sau này cũng không dám nữa!”, Đường Cân thây hết giận, hận không thể để hai chân mình đạp xuống.

Lúc này, Đổng Học Bân lại khoát tay áo, “...Đừng đánh người ở đây! Mang về! Lo liệu để ý theo lẽ công bằng!”

Vài dân cảnh vội dừng tay, tất cả mọi người lĩnh hội ý tứ. Nửa câu sau Đổng Cục trưởng hoàn toàn có thể không đếm xỉa, nhưng không thể nào lo liệu theo lẽ công bằng, lời này nghe được nửa câu đầu, Đổng Cục trưởng nói cái gì? Nói đừng đánh người ở đây, đó chính là nói cho bọn hắn biết sau khi mang về lại đánh!

Lưu Đại Hải tự nhủ trong lòng, lãnh đạo điều đến từ trong kinh chính là không giống, nếu đổi vị trí mình thành Đổng Cục trưởng, nhất định sẽ nói cho bọn hắn biết phải nghiêm khắc trừng trị, như người ta, nửa câu đầu làm cái ám chỉ, nửa câu sau lại rất chú ý ảnh hưởng quan trên, nói câu để ý lo liệu theo lẽ công bằng, Đổng Cục trưởng người ta là không muốn cho người khác một loại hình tượng báo tư thù. Hơn nữa vạn nhất tên côn đô bên canh mình bị đánh hỏng, dẫn đến chuyện khác, lời này của Đổng Cục trưởng cũng có thể tẩy sạch quan hệ, mọi người đều nói phải lo liệu để ý mà.

Không thể không nói, đã trải qua một chuyện đại náo thủ trưởng Trung ương, trí tuệ chính trị Đổng Học Bân ít đến thương cảm đã biến cao hơn một chút.

Chờ Lưu Đại Hải áp giải người đi rồi, sắc mặt Đổng Học Bân hơi giàn ra phẩy phẩy tay, cười nói: “Tiểu Cẩn, đám người này một lúc lâu sau đừng mong ra, hết giận chưa?”

Đường Cẩn kích động nói: “Biểu ca! Anh thật lợi hại! Vì sao bọn họ đều sợ anh!?”

Đổng Học Bân cười nói: “Ha ha, em phải hỏi bọn họ, ai kêu bọn họ hành sự bất lực”.

Tạp Hiếu Bình và đám người cậu dì cả Đổng Học Bân từ đầu đến cuối không nói chuyện, giờ đây thấy người đều đi rồi, Tạp Hiểu Bình mới giữ chặt tay đứa con, “... Tiểu Bân, bọn họ gọi con là Đổng Cục trưởng? Cái gì cục trưởng? Tại sao con là cục trưởng?” Dì Hai dượng Hai cùng sừng sờ nhìn Đổng Học Bân, cũng không rõ ràng chuyện gì xảy ra.

Đổng Học Bân phản vỗ vỗ tay mẹ, “Mẹ, lần trước chẳng phải nói công tác của con sắp điều động cùng mẹ sao? Thư bổ nhiệm con của mẹ đã xuống, con hiện tại là phó cục trưởng cục công an huyện chúng ta”.

Tạp Hiểu Bình cả kinh nói: “Cục công an? Phó cục trưởng? Huyện chúng tôi?”

“Ừ, đi quan hệ thôi, thật vất vả mới được”, Nói đơn giản, chỉ có Đổng Học Bân tự mình biết lần điều động này hao phí mất bao nhiêu tâm huyết của hắn, thiểu chút nữa đến mũ quan cũng bị ném đi mất.

Thuốc trên tay của ông cậu đã đến đáy, “Ai ui, cái này là... cái này là...”, dì Hai ngơ ngác nói: “Tiểu Bân, cậu mới bao nhiêu!? Tại sao...”, dì cả và mợ liếc nhau, cùng thấy được trong mắt nhau vẻ quẫn bách cùng kinh ngạc.

Tất cả mọi người không tin, dù sao loại địa phương như cục công an này, huyện Duyên Đài còn chưa từng xuất hiện qua phó cục trưởng dưới ba mươi tuổi, chứ nói chỉ là Đổng Học Bân cái người mới hái,mươi ba tuổi này, nhưng thái độ Lưu Đại Hải và dân cảnh vưá rồi lại làm cho bọn họ không thể không tin tưởng, Đổng Học Bân thật sự là thắng chức rất nhanh!

Cao hứng nhất không thể nghi ngờ là Tạp Hiểu Bình, nàng nằm mơ cũng sẽ không nghĩ đen con mình có thể có một ngày lên làm cục phó cục công an, quan nhân bao lớn, lần này, nàng có thể hành diện trong nhà.

Đường Cẩn cũng là hưng phấn ôm lấy cổ Đổng Học Bân, nghịch ngợm vây quanh vòng vo một vòng tròn hắn, “Biểu ca! Em quá sùng bái anh! Phó cục trưởng! Anh của em là phó cục trưởng! Ha ha! Sau này nếu có người khi dễ em, anh của em đều bắt bọn họ lại...”
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 9.3 /10 từ 4 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status