Quyền thần

Chương 235: Thất xảo các


Các đồ vật bên trong bố trí khéo léo, tiếng hoan hô cười nói của bọn quan viên, thật khéo, trên khán đài cũng có tám gã khôi ngô mặc đồ vân thường thủy, tay áo có khởi vũ, đó chính là phường ca vũ nổi danh nhất thành Yến Kinh.

So sánh với tiếng ồn ào ở tây viện, mấy bàn bên trong các khách nhân có vẻ bình thản nhiều. Hàn Huyền Đạo và Binh bộ Thượng thư Phạm Vân Ngạo ngồi cạnh nhau, cả hai cùng mỉm cười dường như đang nói chuyện gì đó rất vui. Còn Hàn Huyền Xương và Đại lý tự khanh Hồ Tuyết Tân ngồi cùng một chỗ vừa cười vừa nói.

Hồ Huyết Tân là huynh trưởng Hàn phu nhân, là đại cữu ca Hàn Huyền Xương, là cậu Hàn Mạc, người này giữ chức Đại lý tự khanh, coi như là quan chấp pháp cao nhất triều đình nước Yến lúc bấy giờ.

Hình bộ phụ trách thẩm vấn, trình báocác vụ án nói chung, tuy nhiên những vụ trọng án phải xử tử, khi có kết quả thẩm tra, phải được Đại lý tự điều tra lại, nếu Đại lý tự không chấp nhận, sẽ bác án, bác bỏ án tử phúc thẩm lại. Đại lý tự khanh là quan to trong triều, án liên quan hoàng thất, hoặc những vụ án ảnh hưởng tới an nguy của xã tắc, phải đích thân người này thẩm tra.

Hồ thị là một gia tộc tính tình cứng rắn kiên cường khí phách, theo một góc độ nào đó mà nói, thực lực của gia tộc này ở Yến quốc đứng hàng thứ gần cuối, nhưng cũng không thể coi thường, so với những gia tộc khác cùng vị thế, nhân lực Hồ gia rất mạnh, không sợ cường nhân, lại có thêm một nhân vật đặc biệt như Đại lý tự khanh. Hồ Tuyết Tân tính tình ngay thẳng, nói hắn ghét bỏ cái ác tận xương tủy cũng không quá đáng, nhưng hắn cũng không phải không biết suy nghĩ, tính tình mặc dù ngay thẳng nhưng ứng biến không phải là cố chấp, giỏi về quyền biến.

- Muội muội ta vào kinh cũng hơn nửa tháng.

Diện mạo Hồ Tuyết Tân và Hàn phu nhân có vài điểm giống nhau, tuy rằng qua tuổi bốn mươi nhưng vẫn còn trẻ đẹp tuấn tú:

- Nhưng đến bây giờ ta vẫn chưa thấy muội ở trong phủ đi ra. Em rể à, ngươi có biết mỗi ngày ta hồi phủ, câu đầu tiên chị dâu ngươi hỏi ta là cái gì không?

Hàn Huyền Xương và Cửu ca cũng ý hợp tâm đầu, cười nói:

- Chắc là hỏi Tuyết Oanh có vào trong phủ?

Hồ Tuyết Tân cười ha hả nói :

- Đệ có biết là tốt rồi. Ta nói cho đệ biết, ta biết đệ bề bộn nhiều việc, quan mới nhận chức, lấy công việc làm trọng, nhưng dù thế nào cũng không thể quên đại cữu lão gia này? Đúng rồi, ngay cả tiểu tử cháu trai ngoại cũng là càng ngày càng bất hiếu, khi còn nhỏ gặp ta luôn tỏ vẻ vui mừng, bây giờ tới kinh lý rồi lại không có vào trong phủ ta lấy một lần. Chờ ngày nào đó gặp phải giáo huấn một phen mới được.

Hàn Huyền Xương vội hỏi:

- Cữu huynh trách cứ rất đúng. Chỉ là chúng ta nhập kinh sau khi ở tạm quý phủ của đại ca, toàn gia hơn trăm người, Tuyết Oanh nếu ở riêng, bọn hạ nhân lộng hành sẽ xảy ra chuyện không tốt, cho nên chỉ có thể ở lại trong phủ trông nom. Huynh cũng biết, đệ là Lễ bộ Thượng thư vừa mới nhậm chức, luôn phải biết một ít sự tình trong nha môn, cho họ biết bản lĩnh phủ đệ mới, sau mới đến quý phủ bái kiến !

Giơ chén rượu nên, cười nói:

- Cữu huynh, Huyền Xương lần này thật là thất lễ, huynh cho đệ và Tuyết Oanh tạ lỗi.

Rồi làm một hơi hết chén rượu.



Tiêu thái sư định thần ngồi dựa vào phía trước một cái bàn, hai mắt lim dim, như là đang nghỉ ngơi, nhưng toàn bộ khung cảnh trong vườn không có gì không bao quát, vẻ mặt bình tĩnh, thân hình bất động, cho dù bên cạnh Tiêu Hoài Kim và Hình bộ Thượng thư Hạ Khánh Chi thì thầm to nhỏ với nhau, mắt không ngừng liếc về phía Hàn Huyện Đạo.

Tuy chỉ là một Thất xảo các nho nhỏ, nhưng cũng phần nào thể hiện thế cục triều chính của nước Yến.

- Phụ thân, người xem Hàn Huyền Đạo và Phạm Vân Ngạo đang nói thầm cái gì?

Tiêu Hoài Kim hạ giọng thì thầm vào tai Tiêu thái sư.

-Nếu không phải bàn quỷ kế thì là gì?

Tiêu Thái sư ung dung thản nhiên, mắt càng nheo lại, im lặng.

Hình bộ Thượng thu Hạ Khách Chi, đương nhiệm gia chủ gia tộc Hạ thị, thê tử của hắn là con gái Tiêu thái sư hay nói cách khác Hạ Khánh Chi là con rể Tiêu thái sư. Hạ gia và Tiêu gia là hai thế gia liên minh rất vững chắc ở Yến quốc. Ngoại trừ Hạ Khánh Chi cưới con gái Tiêu thái sư, chính vợ Tiêu Hoài Kim cũng là em gái Hạ Khánh Chi, đôi bên thân càng thêm thân thiết, quan hệ vững chắc như sắt, cho nên toàn bộ giai tầng quý tộc, đều phải công nhận Hạ gia là đồng minh tốt nhất của Tiêu gia rất kiên định đồng bọn, nói thẳng ra, nhiều người có vai vế trong Hạ gia cũng không ngần ngại nhận mình là người của Tiêu gia.

Chưởng quản Hình bộ Hạ Khánh Chi vốn lo việc xử án nên rất âm trầm và hung ác, lông mi hắn cực nhạt, nhìn qua tưởng chừng như không có lông mi, trụi lủi, đôi mắt hình tam giác đảo lia lịa, tiêu biểu cho hạng người hung ác, đồng tử thật nhỏ, nhìn qua cực kỳ nham hiểm, nhưng trên mặt vẻ mặt thật nhàn nhã, bưng chén trà, nhẹ nhàng thưởng thức hương thơm chén trà tỏa ra bốn phía, hạ giọng nói với Tiêu Hoài Kim:

- Đại ca, Hàn gia và Phạm gia liên kết với nhau, cả hai bọn họ nếu đứng về phía Tô gia, sẽ là 3 thế lực mạnh mà chúng ta phải đối phó.

Âm thanh hắn rất nhẹ, chỉ có cha con Tiêu thị bên cạnh có thể nghe được, mang theo sát khí trong lời nói, trên khuôn mặt hắn thản nhiên cười, người bên ngoài còn tưởng rằng hắn và Tiêu Hoài Kim đang nói chuyện giỡn bình thường, lòng dạ người này so với Tiêu Hoài Kim mạnh mẽ hơn rất nhiều, thật không thẹn là người đứng đầu Hạ thị.

Tiêu Hoài Kim hạ giọng lạnh lùng nói:

- Hàn gia và Tô gia dù chưa từng đôi co với nhau, nhưng Hàn Huyền Đạo gần đây có một trận quyết tử và bỗng kết thân với Phạm gia dường như có chút bí mật không cho cho ai biết. Nay chúng ta tập trung đối phó Tô gia, e Hàn gia sẽ ngư ông đắc lợi, chúng ta và Tô gia người chết ta sống, hẳn Hàn gia sẽ mượn cơ hội đứng lên, dưỡng hổ vì loạn!

Hạ Khánh Chi nhìn Tiêu thái sư liếc mắt một cái thấp giọng hỏi:

- Thái sư, Hàn gia hình như chưa trả lời việc hôn nhân?

Tiêu thái sư mở to mắt thản nhiên nói:

- Không vội.

- Đây cũng không phải chuyện tốt.

Hạ Khánh Chi khóe miệng cười lạnh:

- Không biết phân biệt, chúng ta sẽ không khách khí.

Tiêu thái sư trầm ngâm, hướng nhìn Hàn Huyền Xương, mới nói:

- Đợi mấy ngày nữa …!

Hạ Khánh Chi có chút suy nghĩ, nhẹ nhàng gật đầu

Chợt thấy Tây Môn Lôi Tàng theo viên ngoại vội vàng tiến vào, ôm quyến hướng mọi người nói:

- Nhận được sự quan tâm của chư vị đại nhân, đại giá quang lâm tham gia yến hội, Lôi Tàng vô cùng cảm kích!

Mọi người cũng đều đều đứng dậy đáp lễ, Hồ Tuyết Tân đã cao giọng cười nói:

- Tây Môn đại nhân, hôm nay ngươi thiết yến mừng sinh nhật, chúng ta nên đến uống mấy chén cùng ngươi!

Tây Môn Lôi Tàng cười ha hả nói:

- Cảm tạ sự quan tâm của chư vị.

Chờ mọi người ngồi xuống, Tây Môn Lôi Tàng giơ chén rượu lên vẻ mặt xúc động nói:

- Tây Môn Lôi Tàng ta mười tám tuổi nhập kinh, cho tới nay đã hai mươi hai năm, nhận được sự quan tâm của chư vị đại nhân, từ một đứa trẻ nhỏ đến nay cũng có chút địa vị. Ai, năm tháng thời gian, nhân sinh như nước, ngoảnh đi ngoảnh lại thấy nhân sinh đúng là sắc sắc không không.

Tất cả mọi người có chút nghi hoặc, Tây Môn Lôi Tàng vốn là võ tướng, hôm nay tại sao lại xúc động nói ra điều này, với tính tình hắn thật sự có chút không hợp lý.

Càng có người ở trong lòng cảm thấy Tây Môn Lô Tàng ngày xưa táo bạo dũng mãnh, tính tình lỗ mãng, có lẽ vì gia tộc Tây Môn hiện giờ đã càng ngày càng suy nhược, cho nên cũng bắt đầu có ý nhằm Tiêu gia tiến hành thỏa hiệp.

Thế lực Tiêu gia tại triều luôn tìm mọi sơ hở của các quan viên gia tộc Tây Môn để tiêu diệt.

Hoàng tộc tự nhiên lại càng vừa lòng khi các thế gia tranh đấu, do đó giữ được thế cân bằng, giúp hoàng gia đạt được lợi ích, với tình hình như vậy gia tộc Tây Môn chỉ có thể thỏa hiệp, xem ra mọi người ở đây cũng thấy Tây môn gia tộc không còn con đường nào khác ngoài con đường tìm kiếm đồng minh.

Cho nên Tây Môn Lôi Tàng mở thiết yến, mời các nhân vật trọng yếu của các thế gia lớn, lời nói tất nhiên là khiêm tốn điều này cũng có thể lý giải được.

Tây Môn Lôi Tàng ở giữa bữa tiệc, hướng về phía mọi người nhất nhất kính rượu cười ha hả, cuối cùng đến bên cạnh Phạm Vân Ngạo mời rượu, hạ giọng nói:

- Phạm đại nhân vốn mê tranh, ta có một bộ tranh trữ tuyệt đẹp, từ trước tới nay chưa từng thấy?

Phạm Vân Ngạo vừa nghe ánh mắt sáng lên nói:

- Người nào vẽ đẹp đến vậy? Mau đưa ta đến xem.

Tây Môn Lôi Tàng cười ha hả nói:

- Như thế này, ta biết huynh không thích nghe diễn, nhưng thật ra ta mời gánh hát Hầu Lâm đến giúp vui, nếu huynh không có hứng thú, chờ khi gánh hát lên diễn, ta sẽ dẫn huynh đi xem mấy bức tranh đó.

Chậc chậc, Phạm đại nhân không biết, mấy bức tranh đó rất đẹp, bút lực thần kỳ ít người đạt tới.

Phạm Vân Ngạo đối với tranh chữ đúng là có chút chú ý tới, hơn nữa chính hắn cũng là có chút năng khiếu, vừa nghe Tây Môn Lôi Tàng nói vậy trong lòng thích thú, gật đầu nói:

- Được, ta phải chiêm ngưỡng một phen.

Bên cạnh Hàn Huyền Đạo cả cười:

- Đem tranh đến khoe Phạm đại nhân, ý này đúng là thâm thúy, quả thật không phải là hư ngôn, Tây Môn đại nhân xem, vừa nhắc tới họa pháp, Phạm đại nhân ánh mắt đã sáng lên.

Tây Môn Lôi Tàng cười ha hả nói:

- Hàn đại nhân hà tất phải nóng vội, ta biết huynh thích nghe diễn, cho nên hôm nay mời hai danh kỹ của rạp hát Hầu Lâm đến, tự ta đã dặn nhất định phải diễn một hồi Hàn đại nhân thích nhất nhất: "Đan đao phó hội".



Ở phía sau hậu viên Tây Môn phủ, gánh hát Hầu Lâm đang sửa sang chuẩn bị đồ diễn, bên ngoài có hai người canh giữ, quan sát động tĩnh bốn phía, những người khác tất cả đều tập trung ở bên trong phòng tối. Hầu Thanh và Lâm Nguyên hai người đang bị một gã đeo mặt nạ khống chế việc hóa trang, mà Xà lão bản cũng bị khống chế riêng biệt.

Gánh hát Hầu Lâm tổng cộng là mười chín người, nhưng chỉ có ba người thật sự là người của hí viện.

Lúc này gã mặt sẹo đang liếc nhìn mười mấy tên thuộc hạ đeo mặt nạ, nói khẽ:

- Nên làm như thế nào, ở bên kia ta đõ nói ra, không cần nhiều lời. Các ngươi cũng đều là tinh nhuệ, mới được phái đến làm nhiệm vụ trọng đại này. Tất cả vì Ngụy quốc, mặc dù chết cũng không tiếc!

Trước mặt hơn mười người thuộc hạ thanh âm trầm thấp:

- Hết thảy vì Ngụy quốc, mặc dù chết cũng không tiếc!
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 10 /10 từ 1 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status