Quyền thần

Chương 273: Vụ mưu sát trên đường vắng


Người tới lần này, khiến cho một kẻ trước nay luôn điềm tĩnh như Hàn Mạc cũng phải chấn động.

Người đến mặc y phục màu đen, thoạt nhìn rất mộc mạc, có một dây lưng đen buộc lại. Nếu như không phải vì mắt trái bị bịt bằng một miếng vải màu bạc, thì Hàn Mạc nhất thời sẽ không nhận ra cái gã ăn mạc giản dị mới đến này là ai. Người này đương nhiên chính là Thi Liên Vân, ngày hôm qua bị Hàn Mạc đánh bại trên võ đài.

Vẻ mặt của y thoạt nhìn rất trầm tĩnh, đi thẳng tới, thấy Tô Vũ Đình liền chắp tay hành lễ, nhưng không nói lời nào, mà ngồi xuống luôn, nhìn Hàn Mạc, hỏi:

- Ta nghe Đậu đại nhân nói, đêm nay ngài đãi khách?

Hàn Mạc lấy lại tinh thần, gật gật đầu.

- Tốt.

Thi Liên Vân cầm một vò rượu, mở nắp ra, không nói hai lời, nâng vò rượu lên bắt đầu uống, không dừng lại, rượu rót vào miệng y cũng trào luôn ra ngoài, trôi xuống cổ làm ướt thẫm cổ áo và vạt áo trước của y. Dường như y không để ý điều đó, chỉ lo uống cạn vò rượu Mộng lý hương nặng gần năm cân rồi mới đặt vò rượu xuống, dùng ống tay áo lau miệng, ngẩng đầu nhìn Hàn Mạc, nói:

- Ngài mời rượu, ta đã uống cạn rồi!

Hàn Mạc giơ ngón tay cái lên khen:

- Quả là tửu lượng cao!

Tô Vũ Đình cười khanh khách nhìn Thi Liên Vân, nhưng không có nói gì.

Thi Liên Vân cầm đôi đũa trên bàn, thử vài món ăn, trên bàn đầy sơn hào hải vị, y thử năm bảy món, mỗi món ăn một ít, ngẩng đầu lên nói:

- Ngài mời cơm, ta cũng đã ăn rồi.

Hàn Mạc mỉm cười nói:

- Thức ăn còn rất nhiều, ngài có thể từ từ thưởng thức, rượu cũng còn nhiều lắm, ngài cứ thoải mái uống.

Thi Liên Vân nhìn Hàn Mạc chằm chằm:

- Hàn Hộ quân úy, chuyện ngày hôm qua, ta nợ ân ngài. Thi Liên Vân không có chức vụ to lớn gì, nhưng từ lúc nhỏ, khi con mắt ta bị mù, mẹ ta thường hay khuyên dạy ta, mỗi một người sống trên đời này, cái không thể nợ người khác, chính là ân tình. Nợ ân tình thì phải trả bằng ân tình, vì trả nợ ân tình, có khi phải trả bằng cả tính mạng. Nếu không khi chết đi thì đến đám âm binh dưới âm tào cũng sẽ xem thường…!

Hàn Mạc nhíu mà nói:

- Thi Hộ quân úy, ngài không nợ ta gì cả, ngài… không cần phải như thế!

Thi Liên Vân xua tay, nói:

- Thi Liên Vân ta có thể phân biệt đúng sai, có nợ hay không, trong lòng tự biết. Ân tình này của ngài, ta vốn phải trả đầy đủ. Nhưng tính mạng này của ta là do Mộ Dung Hạc đại nhân từ tay Diêm vương cứu về, cho nên nó thuộc về Mộ Dung Hạc đại nhân, ta không thể dùng tính mạng này trả nợ cho ngài… Nếu kiếp sau còn tương kiến, ta sẽ trả ân tình của ngài…!

Hàn Mạc nghe thấy y nói như đinh đóng cột, lập tức thấy kính trọng hán tử trung nghĩa này, đến cả Tô Vũ Đình ngồi cạnh bên cũng xúc động.

- Những điều nên nói ta đã nói hết ra rồi.

Thi Liên Vân đứng dậy, dáng người có chút lảo đảo, rượu Mộng lý hương cay nồng mãnh liệt, đủ khiến y say mèm, nói:

- Xin cáo từ!

Hắn cúi người thật thấp để thi lễ, định rời khỏi, nhưng đầu óc đột nhiên choáng váng, thân hình chới với, Hàn Mạc vội đỡ lấy cánh tay y, nói:

- Thi Hộ quân úy, ngài uống rượu quá nhiều, chỉ sợ đã say rồi, để ta sai người đưa ngài về.

Mặt của Thi Liên Vân đỏ bừng bừng, xem ra tửu lượng của hắn không cao như Hàn Mạc nghĩ. Mộng lý hương không uổng danh là rượu ngon, mùi hương thơm nồng khi uống vào miệng, thì chưa thấy nhiều tác dụng, nhưng chỉ trong thời gian ngắn, Thi Liên Vân đã say ngà, y khua tay nói:

- Không cần đâu, đa tạ Hàn hộ quân úy, ta… ta tự đi được!

Đến bậc thang, bám lấy thành cầu thang, khập khiễng đi xuống.

Hàn Mạc nhìn theo bóng dáng của Thi Liên Vân từ từ khuất khỏi tầm mắt, khẽ nhíu mày, thì nghe Tô Vũ Đình đứng phía sau thản nhiên nói:

- Chính như tối nay có người thấy ngài và ta cùng ở đây uống rượu, ta nghĩ bây giờ đã có rất nhiều người biết Thi Hộ quân úy cũng đến dự tiệc rượu của ngài.

Hàn Mạc quay trở lại bàn tiệc, hỏi:

- Tô đại nhân muốn nói cái gì?

Tô Vũ Đình nhấp chén rượu rồi thong thả nói:

- Ngài có muốn đánh cược không?

- Cược gì?

- Chúng ta đánh cược Thi Liên Vân tối nay có thể sống sót mà trở về doanh trại hay không?

Tô Vũ Đình điềm tĩnh nói:

- Ngài có dám đánh cược với ta không?

Hàn Mạc thản nhiên cười nói:

- Ngài cảm thấy vào lúc này có kẻ định giết hắn à? Chỉ bởi vì hắn đến dự tiệc của ta?

Tô Vũ Đình cũng không phủ nhận, cũng không cho câu trả lời khẳng định, chỉ nói:

- Có lẽ thế, nhưng đây chỉ là một lý do mà thôi.

Y uống hết chén rượu của mình, rất nhàn nhã, tự mình rót rượu cho mình, ôn tồn cười nói:

- Nếu như là những kẻ khác của Báo đột doanh đến… ví dụ như Tiết Thiệu, kết cục sẽ tốt hơn nhiều, hoặc có lẽ sau này sẽ có một chút phiền toái trong quân doanh, nhưng tạm thời sẽ không nguy hiểm đến tính mạng. Nhưng đối với Thi Liên Vân lại không được, bởi vì… trong mắt một vài người, những điều Thi Liên Vân biết dường như quá nhiều.

Hàn Mạc khóe miệng cong lên một chút, nói:

- Một vài người? Tô đại nhân tại đây không cần phải nói chuyện úp úp mở mở như thế… có đôi khi cần thẳng thắn, ta tuyệt đối không để ý đến những lời nói của ngài sẽ kích động ta như thế nào.

Tô Vũ Đình cười ha ha:

- Thi Liên Vân là tâm phúc của Mộ Dung Hạc, thần phục hắn tuyệt đối, bọn họ cùng vào kinh… từ vài góc độ mà nói, Thi Liên Vân có lẽ hiểu Mộ Dung Hạc còn hơn Tiêu thái sư, rất nhiều chuyện của Mộ Dung Hạc, đều nằm trong trí nhớ của Thi Liên Vân.

- Hình như ta đã bắt đầu hiểu ra.

Hàn Mạc chạy tới bên cửa sổ, vẫy tay làm những dấu hiệu đơn giản ra bên ngoài, ngoài đường đã có sẵn vài hình bóng không một tiếng động, lặng lẽ đi theo ngựa của Thi Liên Vân. Hắn ra hiệu xong, mới quay đầu lại, cười nói:

- Ngài có phải cho rằng, Mộ Dung Hạc sẽ nghĩ Thi Liên Vân đêm nay đến Vạn Tuyền lâu, không phải để tạ ơn mà là để đầu hàng ta?

Tô Vũ Đình gật đầu:

- Đối với con người Mộ Dung Hạc mà nói, đây là điếu đầu tiên của hắn nghĩ đến, một kẻ không biết đến "nghĩa khí" là cái gì như hắn, thì không có khả năng thấu hiểu hai chữ này ở người khác. Mộ Dung Hạc tuyệt đối không muốn ngài có được lời khai của Thi Liên Vân, hắn càng không cho phép tên tâm phúc nhiều năm đầu hàng dưới trướng của ngài. Nếu như ngài là Mộ Dung Hạc, ngài sẽ làm như thế nào?

Hàn Mạc trầm ngâm một lúc, mới ngại ngùng mỉm cười:

- Ta… không phải là Mộ Dung Hạc, cho nên ta không biết loại người như hắn sẽ làm như thế nào!

Tô Vũ Đình thở dài, dùng ánh mắt trách cứ nhìn Hàn Mạc, nói:

- Hàn đại nhân thật là người thật thà… chí ít là rất thật thà với ta, ngài mà không biết Mộ Dung Hạc sẽ làm như thế nào, thì ta uống một hơi ba vò rượu trên bàn cho ngài xem.

- Ha ha…!

Hàn Mạc nháy mắt cười nói:

- Ta mời ngài uống rượu, ngài còn dám nói ta không phải là người thành thật, ngài thật không khách sáo gì cả.

Dừng một chút rồi nói tiếp:

- Mộ Dung Hạc nếu muốn động thủ với Thi Liên Vân, lẽ nào hắn không lo ngại ta sẽ ra tay giúp đỡ?

Tô Vũ Đình chằm chặp nhìn Hàn Mạc, có chút trầm ngâm, mới nói:

- Vậy ngài sẽ ra tay? Chỉ vì Thi Liên Vân, mà sẵn sàng trực tiếp xung đột với bọn chúng? Nếu ta đoán không sai, hai vị thượng thư của Hàn gia, chỉ sợ đã căn dặn ngài không được hành sự tùy tiện… lúc này đây, Hàn gia có vẻ không muốn cùng Tiêu gia nảy sinh xung đột.

Hàn Mạc cười ha hả, mở to hai con mắt, thoạt nhìn làm cho người khác không thể đoán bắt được suy nghĩ:

- Ta từ trước đến nay không phải là một người con hay vâng lời, mà là…Thi Liên Vân đã đến dự tiệc, đã là khách của ta, khách của ta trên đường trở về nếu như đột nhiên biến mất, ta thân làm chủ nhà chỉ sợ càng bị liên lụy, còn sẽ bị mất mặt. Điều quan trọng nhất là… ta và Tiêu gia cũng đang âm thầm nảy sinh ra một số xung đột trực tiếp, đây chẳng phải là điều ngài mong muốn sao?

Tô Vũ Đình kinh ngạc nhìn Hàn Mạc, vẻ ngạc nhiên hiện lên trong mắt, lập tức khe khẽ cười:

- Hàn Mạc, ngài khiến ta… phải nhìn ngài với cặp mắt khác!





Con đường dài như vô tận, tối tăm vô cùng, hai bên đường có những cây ngô đồng cao cao, hai hàng cây ngô đồng xếp hàng kéo dài mãi, giống như những yêu ma quỷ quái của chín tầng địa ngục đang sắp hàng hai, thèm thuồng muốn nuốt sống những người qua đường. Chỉ là đêm quá khuya, đây không phải chốn phồn hoa, đa số người đi đường đều đã sớm dừng chân đâu đó để nghỉ ngơi, không có cảnh sinh hoạt xa hoa về đêm của đám quan to mặt lớn, càng không có cảnh tượng phồn hoa của điệu múa mừng cảnh thái bình mơ mơ màng màng như ở Nam thành.

Thi Liên Vân say lờ đờ, mắt mũi nhập nhèm, ngồi trên ngựa, ôm cổ ngựa, con tuấn mã này từ từ đi dọc theo con đường. Tiếng vó ngựa giẫm lên hòn đá trên mặt đường giòn tan mà tĩnh lặng, trong sắc màu của màn đêm có những thanh âm kỳ dị.

Vài bóng người lặng lẽ đứng sẵn trên đường, xếp một hàng ngang hình chữ nhất, tất cả đều che mặt, mặc áo đen. Con tuấn mã dường như khiếp sợ sát khí của đám người này, khi còn cách đám người khoảng mời bước thì dừng lại, thở ra phì phì. Hình như nó cảm thấy có gì bất trắc, bất an mà dẫm tại chỗ lên mặt đường.

Thi Liên Vân trong lúc mơ hồ cũng cảm giác thấy ngựa đã dừng lại, y ngẩng đầu lên, nhìn đám người áo đen trước mặt. Nhưng y không hề có một chút kích động, vào lúc này, khuôn mặt vốn đã say ngà của y đã lạnh băng trở lại, nhếch mép cười nhạt.

Bao nhiêu lần từ cõi chết trở về, y đã không còn sợ cảnh tượng này, vào lúc này đối với hắn mà nói, cái chết dường như không có gì đáng sợ.

Trên lưng ngựa của Thi Liên Vân đã đặt sẵn một thanh đao, chỉ là y dường như không có ý định rút đao ra, chỉ thản nhiên cười nói:

- Mộ Dung đại nhân ở đâu?

Dường như y biết đám người này là do ai phái đến.

Tiếng của Mộ Dung Hạc từ trong đám người nói ra:

- Thì ra ngươi biết là ta!

Hai tên áo đen đứng lui ra, Mộ Dung Hạc từ phía sau chậm rãi bước tới, gã mặc áo đen, mặt mày hung hiểm.

- Đại nhân thế này là có ý gì?

Thi Liên Vân quét mắt qua đám người áo đen, thản nhiên hỏi:

- Lẽ nào đại nhân định lấy mạng ta sao?

Mộ Dung Hạc bước đến phía trước, chắp hai tay ra sau lưng, lạnh lùng nói:

- Thi Liên Vân, ngươi bây giờ sẽ biết. Tại sao hôm qua ngươi thủ hạ lưu tình với Hàn Mạc, thì ra ngươi sớm có lòng phản bội ta, định đầu quân cho Hàn Mạc…!

Thi Liên Vân vẻ mặt bình tĩnh, không có phẫn nộ, không có bi thương, cũng không tuyệt vọng, nhẹ nhàng như mây gió, chỉ khẽ đáp lại:

- Đại nhân hiểu lầm rồi, Hàn đại nhân đêm nay mời tiệc, ty chức chỉ là đến dự yến tiệc mà thôi, không có chuyện phản bội, đầu hàng gì hết. Ty chức cũng không hiểu ý đồ bên trong.

- Hay cho ba chữ "Hàn đại nhân".

Mộ Dung Hạc cười lạnh:

- Nói sao dễ nghe thế, Thi Liên Vân, tướng lĩnh của toàn doanh đều đang rất chờ đợi, nhưng ngươi và Tiết Thiệu lại đi dự yến tiệc. Tiết Thiệu thì không sao, nhưng không ngờ ngươi lại rúc đít Hàn Mạc. Ta coi ngươi là tâm phúc, sao ngươi lại đối đãi ta như thế? Chỉ sợ ngươi đã nói cho hắn biết những chuyện xấu xa ta đã gây ra để lấy lòng hắn!

Thi Liên Vân xoay người xuống ngựa, dựa vào lưng ngựa, nhìn Mộ Dung Hạc nói:

- Mộ Dung… đại ca, Thi Liên Vân theo đại ca gần bảy tám năm, đại ca lại cho ta là kẻ tiểu nhân như thế? Thi Liên Vân dù không được việc, nhưng cũng là nam tử biết nghĩa khí, bán bạn cầu vinh là điều mà Thi Liên Vân ta rất coi thường!

- Câm mồm!

Mộ Dung Hạc nổi giận quát:

- Đến nước này rồi, ngươi vẫn có mặt mũi gọi ta hai tiếng đại ca sao? Việc ngươi đều đã gây ra rồi, lại còn giảo biện?

Thi Liên Vân nhắm mắt lại, hít một hơi sâu, rồi thở dài ra, nói:

- Mộ Dung đại nhân, nếu đã như thế… ty chức không còn gì để nói, cái mạng quèn này của ty chức là do ngài ban cho, nếu như ngài muốn lấy lại, chỉ cần ngài mở miệng, không cần đến bọn chúng ra tay.

Mộ Dung Hạc nhìn Thi Liên Vân, trong mắt nổi lên một vẻ phức tạp, dường như gã có chút do dự. Dù sao người này cũng từng là huynh đệ nhiều năm vào sinh ra tử với gã, đối với gã cũng coi như là trung thành và tậm tâm.

Nhưng tình cảm này rất nhanh chóng bị vẻ âm u thay thế, gã lạnh nhạt nói:

- Kẻ bán bạn cầu vinh, còn mặt mũi nào tồn tại trên thế gian?

Thi Liên Vân thản nhiên cười, gật đầu nói:

- Ý của ngài ty chức đã rõ.

Y bình tĩnh rút thanh đao từ trên yên ngựa, hai tay cầm trước ngực, ngọn đao hướng vào tim, nhìn Mộ Dung Hạc một lần, thấy Mộ Dung Hạc đã quay người đi, y gượng cười thở dài, vận lực vào hai tay, đâm thẳng vào ngực
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 10 /10 từ 1 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status